Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 118: Đàm cái đầu ngươi



Sau khi tan việc, Thạch Thiên cùng Samantha và Thạch Hiểu Mẫn về nhà cùng nhau, theo yêu cầu của Thạch Lệ, mấy ngày nay tan việc đều đem hai người này về biệt thự của Samantha trước rồi muốn làm gì thì làm, ở trong mắt Thạch Lệ, Thạch Thiên hộ tống đương nhiên là an toàn hơn đám cảnh sát bình thường rồi.

Vốn Thạch Thiên đưa các nàng về nhà sẽ lập tức đi ngay, không ở lại ăn cơm, mấy ngày nay hắn đương nhiên không về căn nhà ở Đông Phương Hoa Viên, mà trở lại căn nhà cao cấp trên đỉnh núi, hưởng tụ Tiêu Vi ôn nhu và Kim Hinh cuồng nhiệt, Thạch Lệ nhìn thấy Thạch Thiên hôm nay lại nhìn thấy Thạch Thiên ngồi xuống ghế salon, kỳ quái hỏi: "Hôm nay cậu ở đây ăn cơm?"

Thạch Thiên gật đầu nói "ừ" rồi mở TV lên coi.

Thạch Lệ nói: " Tại sao không nói sớm, tôi chỉ làm cơm ba người ăn, không đủ cho một mình cậu, cậu chịu khó chờ nha" Mấy ngày nay nàng tan ca sớm, nên trở về biệt thự sớm hơn Samantha, cũng tiện việc đón phần bảo vệ các nàng từ Thạch Thiên, thì tự nhiên cũng gánh vác nhiệm vụ nấu cơm.

Cơm nước xong, Samantha giao phong thư bữa nay cho Thạch Lệ coi, nói chuyện xảy ra hôm nay cho nàng biết, cùng với việc muốn đi với Thạch Thiên đến quán trà nói chuyện với họ. Thạch Lệ đầu tiên là kinh ngạc về việc Thạch Thiên gọi một cú điện thoại là cứu được cha mẹ Samantha, chẳng qua, trên người Thạch Thiên vốn có nhiều việc lạ, chỉ là do hắn không nói nên Thạch Lệ không hỏi, huống chi bây giờ đang suy nhĩ về thỉnh cầu của Samantha.

Lão đại Đông Thắng Trương Bá Uy muốn dùng cha mẹ của Samantha bên pháp đến uy hiếp nàng, làm cho Thạch Lệ bất ngờ, nàng cũng không biết Thạch Thiên đã dùng biện pháp gì để cho cha mẹ Samantha, cho nên cũng có suy nghĩ như Samantha, cảm thấy không thể phòng bị cả đời được, nhưng trừ phi là đồng ý không ra tòa, nếu không đi thì coi như xong, nên nhất thời do dự, khuyên Samantha tốt nhất đừng đi.

Nhưng trong lòng Samantha lo lắng cho an nguy của cha mẹ, quyết ý muốn đi nói rõ ràng với bọn họ, Thạch Lệ đành phải nhìn về phía Thạch Thiên, hỏi hắn có cam đoan được an toàn của Samantha hay không, đến khi Thạch Thiên thoải mái khẳng định, thì mới yên tâm. Tuy rằng cảm thấy có nói chuyện thì cũng không có kết quả, nhưng cái này liên quan đến an nguy của cha mẹ người khác, cũng không thể khuyên nữa, liền lái xe đưa bọn họ đi, ở ngoài chờ bọn họ. Nghĩ thầm, quán trà là nơi công cộng, cho dù đối phương có lợi hại thì không cũng không thể đến mức giết Samantha được, chẳng qua, nếu không có Thạch Thiên, thì nàng chắc chắn không đồng ý để Samantha đi.

Sắp đến giờ rồi, cho nên ba người lên xe xuất phát, chiếc xe cảnh sát đậu tại cửa thấy Thạch Lệ cùng Samantha đi ra, cũng không nghĩ nhiều, vì nhiệm vụ của họ là canh giữ xung quanh nhà Samantha, mặc kệ là Samantha có nhà hay không, cũng không thể rời đi, để tránh sát thủ muốn giết Samantha xuất hiện gần nhà.

Trước khi đến quán trà, Thạch Lệ tìm một chỗ đậu xe cách quán trà một đoạn, sau đó yêu cầu Thạch Thiên sau khi Samantha nói chuyện với bọn họ xong, phải nhanh chóng đưa Samantha về xe, lại lo lắng đối phương là người từng trải, nên không cho Samantha mang máy nghe trộm, sợ bị đối phương tra được, ngược lại càng không nói được gì, nên yêu cầu điện thoại của Samantha sẵn sàng kết nối với điện thoại của mình, nếu phát hiện tình huống không ổn, liền trực tiếp gọi đến cầu cứu. Thạch Thiên cười nói không có chuyện gì đâu, Thạch Lệ liếc hắn một cái, sau đó mới để cho bọn họ xuống xe.

Thạch Thiên cùng Samantha vào quán trà, một người đi đến trước mặt bọn họ, nhìn kỹ Thạch Thiên, mới nói: "Samantha tiểu thư, xin theo tôi lên lầu hai" Nói xong, cùng dẫn đường lên lầu hai.

Khi lên lầu hai, dẫn đến một hành lang, rẽ vào trong một cái phòng cuối cùng, ngoài cửa có hai tên cao to ngăn hai người lại nói: "Samantha tiểu thư, người hầu của cô không thể đi vào, kêu hắn đợi bên ngoài, chúng tôi còn phải kiểm tra người của cô, để tránh bị cảnh sát nghe lén" Ngữ khí nói chuyện rất khách khí, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về bộ ngực của Samantha, lộ ra vẻ dâm đãng, rõ ràng là muốn thừa cơ chiếm tiện nghi.

Không đợi Samantha nói chuyện, Thạch Thiên đã phất tay cho mỗi tên một cái tát, làm hai tên văng đi hai hướng, đầu đập vào tường, không kịp nói gì liền hôn mê, người dẫn đường nhìn thấy chấn động, trừng mắt nhìn Thạch Thiên vừa định kêu dừng tay, thì bị Thạch Thiên tặng cho một cái tát, tên này cũng bay thẳng vào tường, ngã xuống ngất đi.

Samantha lúc này mới kịp phản ứng, run giọng nói: "Chúng ta ... tới đàm phán, sao cậu lại dám ra tay? Một lát làm sao nói chuyện?"

Thạch Thiên không kiên nhẫn nữa, nói: "Đây là phương pháp nói chuyện của lão tử, cô không cần lên tiếng, nhìn tôi "đàm" với bọn chúng là được" Nói xong, đạp bay cánh cửa, kéo Samantha đang lo lắng vào.

Trong phòng, Trương Bá Uy đang cầm chén trà uống, thì đột nhiên cảm thấy căn phòng rung lên, sau đó một tiếng vang thật lớn, cánh cửa bay đi, rơi trúng ngay một tên thủ hạ đang đứng bên cạnh hắn, giật mình đến nỗi chén trà trong tay cũng không giữ được, rớt cái "beng" xuống đất, vỡ vụn, sau đó nhìn thấy một thiếu niên đang kéo Samantha vào, ngồi đối diện hắn.

Trương Bá Uy cùng ba tên thủ hạ nhìn thấy một tên bị cửa đè nằm trên mặt đất mà choáng váng, bọn họ đều đã nghe danh của Thạch Thiên, chẳng qua chưa tận mắt chứng kiến. Từ sau khi Cương Điền Thái Lang chết, Yakuza hoài nghi là người của Đông Thắng để lộ tin tức ra ngoài, liền tự mình phái người đến điều tra Thạch Thiên, Cương Điền Trí Tàng dẫn người đến HongKong cũng chỉ nhờ Đông Thắng an bài chỗ ở, sau đó biến mất, không nói cho bọn chúng biết kế hoạch hành động với Thạch Thiên. Cho nên cũng không nhận ra Thạch Thiên, cũng không biết Thạch Thiên bây giờ đang làm việc cho tạp chí xã, hơn nữa chuyện Thạch Thiên cứu Samantha, Thạch Lệ đã cố tình giấu diếm, cho nên không làm cho Trương Bá Uy chú ý.

Trương Bá Uy dù sao cũng là lão đại, trải qua rất nhiều vụ đàm phán hung hiểm rồi, lập tức bình tĩnh, trầm giọng nói: "Samantha tiểu thư, đây là ý gì? Dường như không có thành ý đàm phán với tôi..."

Samantha thật sự không biết nên nói sao, há miệng thở dốc, nhưng chẳng nói ra chữ nào.

Âm thanh của Thạch Thiên lạnh lùng vang lên: " Đàm cái đầu ngươi! Ngươi lập tức quỳ xuống cầu xin Samantha tha thứ, sau đó tự mình leo ra ngoài cửa sổ là được".

Trương Bá Uy cười ha hả nói: "Samantha tiểu thư, cô cho là cô mang một bảo tiêu biết công phu đến đây, là có thể hù dọa tôi sao?" Tức giận ho một tiếng, lập tức tên đứng sau lưng móc súng lục ra nhắm ngay Thạch Thiên nói: "Tiểu tử, muốn chết à, dám nói chuyện với lão đại của tao như vậy" Nhưng không nổ súng, dù sao ở đây cũng đông người, nghĩ rằng Thạch Thiên là loại con nít không biết trời cao đất rộng, nhìn thấy súng chắc chắn là sợ phát run lên.

Thạch Thiên thổi nhẹ một ngụm chân khí, làm chén trà trên bàn bay lên đánh trúng cổ tay cầm súng của tên này, tên này nhất thời cảm thấy đau nhức, làm rơi súng lục ra, tiếp theo, bóng người chợt lóe, Thạch Thiên đã đến trước mặt bốn tên thuộc hạ, rầm rầm ầm ầm, rồi sau đó trở về chỗ ngồi, cười lạnh nói: "Nhìn cho rõ đi, dám nói chuyện với lão tổ tông như vậy à" Bốn tên kia đã đơ ra một đống, miệng sùi bọt mép, đầu giống như miếng thịt heo kho tàu, chờ khi Thạch Thiên nói xong thì mới như không còn xương cốt ngã xuống đất.

Trương Bá Uy quay đầu lại, nhìn bốn gã thuộc hạ, trong lòng kinh hãi, chợt nhớ đến một người, nói: " Mày... mày có phải là Thạch… Thạch Thiên?" Nghĩ thầm, người này thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, tại quán bar đánh bị thương hai trăm bang chúng, thân thủ lại quỷ dị, trừ hắn ra thì có thể là ai?

Thạch Thiên tức giận nói: " Mẹ kiếp, biết lão tổ tông là ai, còn không biết quỳ xuống?"

Trương Bá Uy gặp phải sát tinh, trong lòng hối hận vì đã mang quá ít người đến, hắn không ngờ Samantha lại có phản ứng ghê gớm vậy, nhưng mà, hắn vẫn còn chỗ dựa,nên trầm giọng nói: "Samantha có phải không tin cha mẹ của cô đang nằm trong tay tôi không, tôi bây giờ có thể gọi điện cho một người bạn ở Pháp, cho cô nghe giọng của bọn họ một chút, sau đó sẽ nói chuyện" Nói xong cười lạnh móc điện thoại ra gọi cho Matt, điện thoại vừa chuyển, vừa báo tên mình, định vấn an, thì bên này Matt đã mở miệng chửi hắn một tiếng "Con mẹ mày!" Sau đó dùng tiếng Anh giận dữ chửi: "Về sau mày đừng xuất hiện ở Pháp, bằng không tao sẽ làm cho mày chết rất khó coi!"

Trương Bá Uy giật mình nói: "Tôi... tôi là Trương Bá Uy" Nghĩ thầm, có phải là Matt đã nghe lầm người không, nhưng trong điện thoại lại truyền ra tiếng chửi: "Con mẹ mày!" Sau đó Matt lại nói: "Tao đang nói mày đó!" Nguồn: http://thegioitruyen.com

Trương Bá Uy kinh hãi, không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với hắn, chẳng lẽ thù lao đưa cho hắn làm việc là tiền giả? Nhưng hắn cho người ra ngân hàng gửi tiền mà, sao có thể là giả? Trong lòng hắn bây giờ chỉ lo lắng cho vụ án của đứa con thôi, vội hỏi: "Matt tiên sinh, có phải ông có hiểu lầm gì với tôi không, tôi bây giờ muốn biết người ông bắt giùm tôi còn đó hay không, tôi sẽ tăng thù lao lên, tỏ vẻ cảm tạ..."

Matt giận dữ hét lớn: "Người tao đã đưa trở về, không tra rõ đã kêu tao đi bắt người, con mẹ mày! Chúng tao có chết thì cũng kéo mày xuống chung..."

Trương Bá Uy còn muốn nói tiếp, thì Matt đã cúp điện thoại, hắn cầm điện thoại mà ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn thấy Thạch Thiên đang cười mình. Tuy rằng Trương Bá Uy không rõ Samantha dùng thủ đọan gì, nhưng cũng biết được cha mẹ của Samantha đã không có việc gì, hôm nay không phải đến nói chuyện với hắn, bây giờ cứng mềm đều không được, không còn chỗ dựa, khí thế nhất thời mất hết, dùng loại ngữ khí ôn nhu nhất từ lúc chào đời đến giờ, nói: "Con tôi quả thật đã làm chuyện có lỗi với Samantha tiểu thư, nhưng dù sao cũng là con tôi, dưới tình thế cấp bách... tôi mới dùng đến thủ đoạn này, hy vọng Samantha tiểu thư hiểu cho, nếu có thể tha cho nó, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng".

Không đợi Samantha trả lời, Thạch Thiên đã tát cho Trương Bá Uy một cái, làm hắn ngã xuống đất, chửi: "Lại còn nói điều kiện? Lời của lão tử vứt cho chó gặm à?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv