Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 102: Ít nhất mấy ngàn đồng



Chào tạm biệt Triệu Gia Minh rồi trở về nhà, trong lòng Thạch Lệ vẫn còn chút lo lắng về Thạch Thiên, dù sao Thạch Thiên cũng đã trở về, nhưng chưa vào nhà, lại sợ Yakuza phái ra không chỉ có bốn tên này, hai gã cảnh sát lúc nãy đã rời đi, Thạch Hiểu Mẫn cùng với Hạng Kiều các nàng ngồi trên ghế sa ***, mặt đầy nghi hoặc, đoán xem ở đây xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Thạch Lệ về, liền xông lại hỏi thăm.

Thạch Lệ lo rằng nói ra sẽ làm họ sợ, nên chỉ nói là vụ án bình thường, sau đó nói cho các nàng biết Thạch Thiên không trở về, bây giờ trời đã tối rồi, không bằng cứ về nhà trước đi. Lần sau chờ Thạch Thiên ở nhà thì đến chơi, ba nàng đều lộ vẻ mặt thất vọng, tựa hồ như không cam lòng, nhưng hai chị em Thạch Lệ ở trong lòng các nàng là người duy nhất có thể lung lay được Thạch Thiên, nên không dám không nghe lời, chỉ có thể chào tạm biệt thôi. Thạch Lệ tự mình đưa ba nàng xuống đến dưới lầu.

Tòa nhà tạm thời bị cảnh sát phong tỏa, muốn ra vào thì phải được kiểm tra, xem có phải là nhân vật khả nghi hay không, chẳng qua, ba vị tiểu thư này tuy không phải là ngôi sao, nhưng ở cái đất HongKong nhỏ như cái lỗ mũi này, Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi lại là thiên kim của hai siêu cấp gia tộc, bình thường cũng hay xuất hiện trên các tạp chí, nên người ta cũng biết các nàng, còn Hạng Kiều thì khỏi cần nói, là cháu gái của lão đại hắc bang lớn nhất HongKong, đám cảnh sát sao mà không biết chứ, hơn nữa ba nàng lại được Thạch Lệ che chở dẫn ra, cho nên không cần phải kiểm tra, trực tiếp cho qua.

Ba nữ lái xe cùng với bảo tiêu tuy rằng không cùng một chủ, nhưng ba nàng cơ hồ ngày nào cũng cùng một chỗ, cho nên đám bảo tiêu và lái xe đều quen biết nhau, ngồi chung một bàn, được các nàng an bài ở một quán cơm cách nhà Thạch Thiên không xa, cũng không biết bên này xảy ra án mạng, các nàng từ nhà Thạch Thiên đi ra mới thông báo cho biết, lúc đó, đám bảo tiêu và lái xe nhìn thấy tòa nhà bị cảnh sát phong tỏa, đều chấn động, may mắn là nhìn thấy ba vị tiểu thư an toàn, mới yên tâm lại, mặc dù sau lưng đều toát hết mồ hôi lạnh.

Thạch Lệ đưa các nàng lên xe, ba nàng cũng cúi đầu phất tay chào tạm biệt, cái nghi thức cáo biệt này cũng kéo dài gần hai phút, rồi mới lên xe, làm cho đám cảnh sát xung quanh trợn tròn mắt, đoán không được người từ đại lục đến rốt cục là ai, tại sao ba vị tiểu thư luôn kiêu ngạo này lại kính trọng với nàng như thế. Thạch Lệ đương nhiên biết là đây là vì Thạch Thiên, cũng dở khóc dở cười, thầm nói Thạch Thiên có mị lực thật kinh người.

Về đến nhà, lại nghe Thạch Hiểu Mẫn đang quát vào cái điện thoại: "Tiểu tử, cậu chạy đi đâu vậy hả, làm cho ba tiểu mỹ nữ đợi cậu cả đêm..."

Thạch Lệ vội vàng đóng cửa, sau đó chạy lại hỏi: "Là Thạch Thiên ?"

Thạch Hiểu Mẫn ít khi nào thấy Thạch Lệ khẩn trương như vậy, kinh ngạc nói: "Đúng vậy, vừa mới gọi tới, nói là tối nay không trở về"

Thạch Lệ nói: "Đưa điện thoại cho chị" Không đợi Thạch Hiểu Mẫn đáp ứng, liền giật lấy điện thoại trong tay nàng, nói: "Thạch Thiên sao? Cậu... cậu không sao chứ?"

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của Thạch Thiên: "Xem ra cô đã biết rồi, tôi không sao, gọi điện để mọi người không cần lo lắng" Thạch Thiên biết cái này nhất định sẽ kinh động cảnh sát, hai chị em Thạch Lệ chắc chắn cũng sẽ biết, sợ các nàng lo lắng, cho nên vừa tới khu nhà cao cấp liền lấy điện thoại gọi về đây. Đây là lần đầu tiên mà Thạch Thiên dùng đến điện thoại.

Thạch Lệ nhẹ nhàng thở phào, vừa định hỏi hắn bây giờ đang ở đâu, thì nghe Thạch Thiên nói gặp lại, rồi cúp máy.

Thạch Hiểu Mẫn cũng khẩn trương lên, hỏi: "Chị, ở dưới xảy ra vụ án gì thế, có phải có liên quan đến Thạch Thiên hay không?"

Thạch Lệ cảm thấy không nên cho nàng biết, để tránh lo lắng, vì thế lắc đầu nói: "Thạch Thiên chưa về mà, đương nhiên không liên quan đến hắn, đừng có đoán mò"

Thạch Hiểu Mẫn thầm nghĩ, cũng cho là đúng, sau đó cười vui vẻ.



Cứ gần cuối mỗi năm, thì tòa nhà Cảnh Tinh đều mời những người thuê đến buổi gặp mặt tạ ơn, trong cao ốc có cần hai trăm công ty cơ bản đều tham gia, Samantha trước giờ đều mang theo Suni tham gia, mà Suni mấy ngày nay đã đi Singapore công tác, cho nên năm nay dẫn Thạch Hiểu Mẫn theo nàng, hơn nữa cũng kêu Thạch Thiên theo.

Samantha đã dẫn Thạch Thiên đi đến chỗ của Đơn Nghệ Nhã để trị liệu chân cho nàng, mỗi lần chỉ thấy Thạch Thiên bóp bóp sờ sờ trên đùi của Đơn Nghệ Nhã vài cái, làm gì giống trị liệu. Tuy rằng Đơn Nghệ Nhã nói cái chân bị thương đã có phản ứng, tựa hồ như đã khôi phục lại một chút tri giác, xem ra cách trị liệu của Thạch Thiên có hiệu quả. Chẳng qua, trong mắt của Samantha thì thấy rằng, trị liệu làm gì mà sờ soạng ghê vậy, nhất định là Thạch Thiên thừa cơ hội chiếm tiện nghi.

Vì không cho Thạch Thiên có cơ hội đi một mình đến hồn đồn điếm, nên thời điểm tổ chức tiệc tạ ơn của tòa nhà Cảnh Tinh này, nàng yêu cầu Thạch Thiên cũng đi theo, Thạch Thiên nghe nói Thạch Hiểu Mẫn cũng đi, cho nên không từ chối, lập tức đồng ý.

Thạch Hiểu Mẫn bình thường làm việc là người chạy việc thay, đột nhiên lại phải tham gia vào cái dạ tiệc của nhân sĩ thượng lưu này, cho nên hưng phấn khẩn trương lạ thường. Bởi vì Samantha yêu cầu nàng mặc lễ phục để tham dự, mà nàng làm gì có lễ với phục, chỉ có một bộ váy này là nàng thấy vừa lòng, nhưng lại bị Suni châm chọc là nếu cỡ như mấy năm trước thì mặc rất đẹp, lại nói cái này là váy bình thường, không thích hợp dùng trong dạ tiệc.

Cũng may Samantha mấy ngày nay đã tốn không ít nước miếng giải thích cho Thạch Hiểu Mẫn biết, rồi nhờ người trong tạp chí chọn giúp nàng một bộ lễ phục, Thạch Hiểu Mẫn mặc dù không cao như những cô người mẫu kia, nhưng dáng người cũng đầy đủ, mặc vào cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Chỉ là, khi mặc lễ phục, thì cần phải đeo một ít trang sức, mà hai chị em nhà này chưa bao giờ chú ý đến chuyện này cả, chỉ có trên cổ Thạch Lệ là có một khối đá màu đen thôi. Điều này làm cho Thạch Hiểu Mẫn buồn rầu mấy ngày, cuối cùng cắn răng một cái, ứng tiền lương tháng này ra, kéo Thạch Thiên cùng nàng đi mua không kiếm trang sức trên phố.

Thạch Thiên nghe vậy cười ha hả, rồi móc ra một bộ trang sức kim cương giao cho Thạch Hiểu Mẫn, hắn vẫn muốn giao bộ trang sức kim này cho hai chị em, bây giờ đã có cơ hội, sao mà không vui chứ.

Vẻ mặt Thạch Hiểu Mẫn đầy nghi hoặc mở năm cái hộp tinh xảo ra, nhìn thấy bộ trang sức chói lòa, liền chấn động, hô: "Trời ơi! Thật là đẹp, làm sao cậu có vậy, ở đâu có thế?"

Thạch Thiên cười nói: "Cô quản nó làm gì cho mệt, tôi đã muốn tặng cho cô lâu rồi, mang đi. Mấy ngày nay thấy cô cứ nhăn mặt nhíu mày hoài, thì ra là vì chuyện này, nói sớm một chút là được rồi".

Thạch Hiểu Mẫn đáp lời: "Ai muốn cậu tặng chứ, mấy thứ này bao nhiêu tiền? Tôi trả, nhất định là cậu muốn tặng cho cô gái nào đó, rồi người ta không cần nên cậu mới lấy cho tôi" mấy viên kim cương này quả thật rất lớn, gặp nàng ta lại mù kim cương, nên không nghĩ nhiều, cho rằng đây là thủy tinh chế tạo thành.

Thạch Thiên cười nói: "Thật sự cho cô mà, không đáng bao nhiêu tiền đâu".

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Không được, chị hai mà biết nhất định sẽ trách tôi, bao nhiêu tiền, nói!"

Thạch Thiên nói: "Vậy cô đưa tôi mười đồng đi".

Thạch Hiểu Mẫn cười ha hả lên, nói: "Cậu cho tôi là đồ ngốc hả, mười đồng không mua đủ cái hộp này nữa là, mấy thứ này ít nhất là bao nhiêu tiền?"

Thạch Thiên nói: "Cô đừng quản giá trị của nó, thích thì cứ lấy, người nhà mà nói chuyện tiền bạc gì".

Thạch Hiểu Mẫn làm việc ở Natural Beauty nhiều ngày rồi, cho nên cũng biết được việc đánh phấn trang điểm chút chút, nhìn thấy năm món trang sức này phối hợp với bộ lễ phục khẳng định sẽ rất đẹp, trong lòng vô cùng thích thú, nghĩ nghĩ một hồi, lại kéo tay Thạch Thiên nói: "Đi, chúng ta đi dạo phố..."

Thạch Thiên lắc đầu nói: "Chẳng có gì vui, tôi không đi, không bằng ở nhà xem TV"

Thạch Hiểu Mẫn nắm lấy tay của Thạch Thiên, dùng sức mà kéo, nói: "Tôi không thể lấy không đồ của cậu được, dù sao cũng cũng muốn tham gia buổi tiệc, tôi dẫn cậu đi mua tây phục, hơn nữa bây giờ hơi lạnh, cậu chỉ mặc một cái áo thun, một cái áo sơ mi, cảm lạnh thì sao bây giờ"

Thạch Thiên vận khởi Thiên Cân Trụy, đừng nói là một Thạch Hiểu Mẫn, cho dù là mười Thạch Hiểu Mẫn cũng không lay được hắn, cười nói: "Thân thể của lão tử rất tốt, không mặc cũng không sao, cam đoan sẽ không bệnh".

Thạch Hiểu Mẫn tức giận nói: "Đó là do da cậu dày, nếu cậu không cần quần áo thì tôi không cũng không cần trang sức, tự mình đi mua".

Thạch Thiên không còn biện pháp nào, chỉ đành đi dạo phố với nàng, cũng may, Thạch Hiểu Mẫn cũng không phải là một nữ tín đồ cuồng nhiệt, hai người đi thẳng đến chỗ bán Tây phục, mấy món hàng hiệu thế giới làm sao mà Thạch Hiểu Mẫn trả nổi, tiền lương tháng của nàng chẳng đủ để mua cái tay áo nữa là, vì thế chỉ đành chọn cho Thạch Thiên một sản phẩm trong nước. Thật ra thì sản phẩm trong nước cũng không kém hơn sản phẩm nước ngoài là bao, vả lại thân hình Thạch Thiên vốn cao to, dung mạo tuấn tú, cho dù là đồ của shop L.Đ mặc vào cũng thấy đẹp, làm cho mấy cô nhân viên phục vụ nhìn không chớp mắt.

Mua quần áo xong, bởi vì trong bộ trang sức của Thạch Thiên tặng cho Thạch Hiểu Mẫn, có một đôi bông tai, mà tai Thạch Hiểu Mẫn lại chưa bấm lỗ, nên đành phải đi bấm lỗ tai. Hai người tìm một tiệm châu báu lớn, nghe người ta giới thiệu chỗ này bấm lỗ cực tốt, không bị chảy máu, lại có thể mang bông tai ngay, nên liền đi vào.

Gã quản lý nhìn thấy Thạch Thiên liền chấn động, nhanh chân bước lại hành lễ: "Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần phục vụ gì?"

Thạch Thiên cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu, mà cũng lười nhớ, chỉ vào Thạch Hiểu Mẫn nói: "Bấm lỗ tai cho cô ta".

Quản lý đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu nói không thành vấn đề, gọi đến một nhân viên mang Thạch Hiểu Mẫn đi bấm lỗ tai, sau đó mời Thạch Thiên ngồi xuống sô pha rồi tự mình bưng trà rót nước, lay hoay như một con ruồi.

Thạch Thiên cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi: "Tiểu tử ngươi nhận biết ta?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv