Hoàng thành quảng trường, tu sĩ tề tụ.
Đại Càn Hoàng Đế Khương Thái Ất đứng trên trích tinh lâu, bên cạnh còn có năm vị hoàng tử.
"Nguyên Trị, ngươi là người lớn tuổi nhất trong mấy vị huynh đệ, nhãn giới cao nhất , ngươi nhận xét tiên vũ đại hội lần này như thế nào?"
Nghe thấy phụ hoàng hỏi thăm, Nhị vương tử rung động tâm thần, hắn biết đây là phụ hoàng cố ý kiểm tra chính mình, điểm này nói rõ chính mình đã lọt vào pháp nhãn của người, nếu như lần này trả lời thích đáng, nói không chừng có thể thành một số chuyện. Một khi mình trở thành thái tử, sẽ có đại lượng tư nguyên để sử dụng, thực lực cùng thế lực của mình sẽ càng tiến thêm một bước.
Mặc dù có chút miên man bất định, trong lòng Nhị vương tử lại chăm chú suy tư vấn đề mà Đại Càn Hoàng Đế đưa ra.
Nhị vương tử trăm phương ngàn kế muốn bước lên vị trí tiềm long, tự nhiên không phải là loại người ngốc nghếch thô kệch, ngược lại hắn là người đa mưu túc trí nhất trong đám huynh đệ tỷ muội, nếu không cũng sẽ không trở thành người đứng đầu chúng vương tử.
Trầm ngâm giây lát, Nhị vương tử thật tình trả lời: "Tiên vũ đại hội, chính là truyền thống của nước ta, ban đầu lão tổ tông lập ra nhiều quy củ, chính là hi vọng mượn tiên vũ đại hội để cho tiên đạo cùng võ đạo nâng cao tính cạnh tranh, dưới tình huống hai phe thăng bằng, càng dễ dàng phát triển, làm Đại Càn ta trở thành quốc gia thiên triều chân chính ..."
Nghe Nhị vương tử phân tích, Đại Càn Hoàng Đế không khỏi gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Trên thực tế, vô luận giữa tiên đạo cùng võ đạo có bao nhiêu mâu thuẫn, thông qua tiên vũ đại hội cũng có thể thăng bằng. Mà Đại Càn cổ quốc mặc dù không phải là thực lực và quốc thổ cường thịnh nhất trong tứ đại đế quốc, nhưng mà vũ lực tuyệt đối là cao nhất .
Nhị vương tử vừa nói vừa quan sát, thấy phụ hoàng gật đầu càng tăng thêm lòng tin, chậm rãi mà nói: "Vốn dĩ tổ tông có ý tốt, quy củ cũng rất tốt, nhưng người định không bằng trời định, trong lịch sử tranh đấu dài dòng, võ đạo chẳng những không đột phá được trói buộc, ngược lại ngày càng suy sụp, mà ngược lại, tiên đạo càng ngày càng cường thịnh. Trở thành chúa tể chân chính trên phiến đại lục này ..."
Dừng một chút, Nhị vương tử có chút thở dài nói: "Hiện tại tiên vũ đại hội, trên thực tế chỉ còn là danh nghĩa, võ đạo nhất phương mặc dù có Cấm Tiên Cốc làm chỗ dựa, cũng khó lòng đối kháng tiên đạo thế lực. Thậm chí Cấm Tiên Cốc sợ rằng cũng không thể làm gì, không thì làm sao tiên vũ đại hội lần này chỉ phái một hạ vị tông sư tới đây. Rất rõ ràng, sau tiên vũ đại hội lần này, võ đạo nhất phương sẽ càng thêm suy sụp, kể cả Cấm Tiên Cốc cũng không thể vãn hồi."
Nhị vương tử nói những lời này thật sự có lý, các vương tử còn lại nghe cũng gật đầu.
Chẳng qua Đại Càn Hoàng Đế không có tỏ thái độ gì, ngược lại hỏi một câu: "Vậy theo ý kiến của Nguyên Trị ngươi, nên có cách xử lý thế nào với tiên vũ đại hội lần này?"
"Thăng bằng chi đạo."
Nhị vương tử trả lời như đinh chém sắt: "Đại Càn ta trị quốc, coi trọng trung dung thăng bằng chi đạo, tiên đạo thế lực ngày càng cường thịnh, đối với một quốc gia mà nói cũng không phải chuyện tốt. Thánh Địa mặc dù bao trùm cả hoàng quyền, nhưng Thánh Địa cũng sẽ không tùy ý can thiệp vào quyết định của một quốc gia, chân chính thống trị quốc gia , chính là Khương gia chúng ta. Nếu xét như thế, Khương gia chúng ta đầu tiên là thân phận hoàng tộc, sau đó mới là tiên đạo tu sĩ..."
"Về phần thăng bằng chi đạo, chính là đến đỡ võ đạo nhất phương, áp chế tiên đạo thế lực phát triển... Phụ hoàng hôm qua mở miệng giải vây cho võ đạo, chắc cũng có ý như thế?"
Nhị vương tử giọng nói vô cùng chắc chắn, Đại Càn Hoàng Đế quả nhiên lộ nụ cười, hiển nhiên tỏ vẻ Nhị vương tử tính toán ra thánh ý.
Đáng tiếc Đại Càn Hoàng Đế vẫn không lên tiếng tán thành, ngược lại hỏi tiếp mấy vị vương tử khác.
Thấy tình hình như vậy, Nhị vương tử không khỏi nhíu nhíu mày, âm thầm suy tư câu trả lời của mình có phải chưa hợp với tâm ý của phụ hoàng hay không.
Mà mấy vị vương tử khác hai mặt nhìn nhau, lúng túng trả lời. Những điều có thể nói cũng để cho Nhị vương tử một mình nói ra, bọn họ còn có thể nói gì đây.
"Ai!"
Một tiếng thở dài vang lên, Đại Càn Hoàng Đế thất vọng lắc đầu: "Các ngươi có tầm nhìn vẫn còn quá hẹp, chỉ thấy mâu thuẫn nội bộ trong Nhân tộc, nhưng không thấy dị tộc uy hiếp bên ngoài."
"Dị tộc? !"
Mấy vị vương tử hoàn toàn sửng sốt, cũng chỉ có Nhị vương tử lập tức phản ứng: "Phụ hoàng muốn nhắc tới chính là đám yêu ma trong Cấm Đoạn sơn mạch sao? !"
Đại Càn Hoàng Đế chậm rãi nói: "Nhân tộc có thể tồn tại vững vàng trên mảnh đất man hoang này, chính là nhờ chinh phạt, còn cần thêm đoàn kết, nếu như ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có, tranh giành mấy thứ danh lợi kia có ích gì? Ta biết các ngươi thích quyền thế, khao khát lực lượng, nhưng mà những điều này là đều phải được thành lập ở trên cơ sở nhất định, nếu ngay cả Đại Càn cổ quốc cũng không còn, âm mưu quỷ kế của các ngươi có lợi ích gì? Lục đục với nhau lại có ý nghĩa gì?"
Quyền lợi, có quyền mới có lợi, có lợi mới có quyền, hai bên trước giờ không thể tồn tại độc lập được.
Đại Càn Hoàng Đế ban đầu còn nhỏ đã kế vị, trải qua đủ mọi âm mưu quỷ kế đại hung đại nguy, tuyệt đối không phải là đám vương tử này có thể tưởng tượng .
Nghe được lời ấy của phụ hoàng, mấy vị vương tử toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống thừa nhận sai lầm.
Bất quá, Đại Càn Hoàng Đế chẳng qua chỉ nhẹ nhàng cảnh tình, sau đó để cho mấy người đứng dậy, không có nửa câu trách phạt, sau đó đưa ánh mắt nhìn về giữa quảng trường.
...
————————————
Giờ khắc này, Hoàng thành quảng trường đã phân rõ từng khu vực.
Một bên do Thánh Địa suất lĩnh tiên đạo thế lực, bao gồm đông đảo tiên đạo tán tu cùng trung lập thế lực, không sai biệt lắm trên vạn người.
Bên kia còn lại do Vân Phàm cùng Túc Không mấy người dẫn dắt võ đạo nhất phương, giống như trước có hơn vạn tu sĩ, nhưng khí thế nhìn qua có chút thấp hơn.
Thử nghĩ xem cũng phải, dĩ vãng tiên vũ đại hội, Cấm Tiên Cốc dù sao cũng sẽ phái một gã thượng vị tông sư tới chủ trì võ đạo pháp hội, thậm chí có lúc sẽ có võ vương đích thân tới, đây mới thực sự là võ đạo thịnh thế, nhưng bây giờ chỉ có một gã hạ vị tông sư ra mặt, thậm chí còn không bằng những võ đạo tông sư khác, để cho chúng võ giả như thế nào hưng phấn được.
Vân Phàm nhìn đông đảo võ giả vẻ mặt ủ rũ, trong lòng rất nhiều tư vị.
Tâm tính của bọn họ cơ hồ đã bị thời gian mài dũa, dần dần quên mất ước nguyện tu hành ban đầu của võ giả, bọn họ chẳng những không nghĩ tới nghịch lưu mà lên, kiên quyết tiến thủ, ngược lại gặp phải ngăn trở đã nghĩ muốn bỏ cuộc.
Tiên đạo mạnh mẽ không sai, nhưng cũng không đại biểu việc võ đạo nhất định sẽ yếu.
Theo Vân Phàm từ Tà Thần nơi đó biết, tiên đạo ban đầu giống như trước kiếp nạn nặng nề , mà võ đạo mới đầu chính là trụ cột cho toàn Nhân tộc. Cho dù là hiện tại, tinh thần bền bỉ bất khuất của võ đạo vẫn tồn tại, hơn nữa vẫn truyền thừa , Cấm Tiên Cốc chính là một trong số đó.
Cho nên, làm một võ giả, nếu là ngay cả tín niệm cơ bản cũng không còn, vậy còn trông cậy vào người khác giúp ngươi sao?
Vân Phàm nhíu chặt mày, tâm tình phức tạp khó lòng nói với ngoại nhân.
...
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, hiện tại bắt đầu sao!"
Túc Không ngầm thở dài, sau đó sẵng giọng đem ánh mắt quét qua võ giả chung quanh, không khí khẽ ngưng trọng.
Võ đạo pháp hội sao có thể là trò đùa, Túc Không là tiền bối tu vi cao nhất nơi này, tự nhiên gánh vác trách nhiệm dẫn dắt, cho nên hắn liền tới đầu tiên, trình bày hiểu biết của mình với võ đạo.
Làm thượng vị tông sư, Túc Không đối với võ đạo quả thật thấu hiểu dị thường khắc sâu, rất nhiều bí quyết tu hành cùng đường tắt chỉ rõ con đường cho nhiều võ giả.
Vứt gạch dẫn ngọc, có mở đầu tốt, mấy vị đại tông sư đến từ Đại Càn các cảnh cũng nhanh chóng lên tiếng, đưa ra không ít kế hoạch sơ bộ cùng nghi vấn đối với võ đạo tu hành , sau đó mọi người tỷ thí tham thảo lẫn nhau, càng ngày càng sâu khắc.
Không khí như thế, làm cho đông đảo võ giả tăng thêm lòng tin, pháp hội thảo luận dần dần trở nên kịch liệt, thậm chí rất nhiều quan điểm để cho Vân Phàm cũng cảm thấy được ích lợi không nhỏ.
Đây là tụ tập hơn vạn võ giả cùng thương thảo, hiệu quả dĩ nhiên không giống bình thường.
Nhưng vừa lúc đó, tiên đạo nhất phương đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh mãnh liệt , đem võ đạo pháp hội cắt ngang.
Tiên đạo chí cao, thiên hoa loạn trụy.
Ý niệm ngưng tụ, muôn hình vạn trạng.