Bị áp bách là cảm giác thế nào?
Đó là một loại giãy dụa mà không thể phát tiết, tức giận nhưng lại bất đắc dĩ!
Tiên đạo nhất phương cuối cùng đều rút khỏi, nhưng trên mặt đông đảo võ giả không có một chút vui mừng thắng lợi.
Trăm ngàn năm qua, hai chữ "tiên đạo" này tựa như trọng thạch nặng nghìn cân đặt ở trong lòng võ giả, cơ hồ sắp không thở nổi, mà giằng co đến tận hôm nay, lại càng không còn bao nhiêu sức lực phản kháng. Nếu không phải nơi này là Hoàng thành, nếu không phải Hoàng Đế can thiệp, bọn họ tin tưởng thất bại cuối cùng sẽ thuộc về võ đạo nhất phương.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ hành động giãy dụa và tức giận nào đều là vô ích.
Vân Phàm nắm chặt hai tay, dưới khuôn mặt bình tĩnh che giấu một trái tim vô cùng kiên quyết, không vì cường đại mà khuất phục, không vì nhỏ yếu mà sợ hãi, cũng không oán trời trách đất, cũng không cam chịu.
Ở trong thời khắc vừa rồi, Vân Phàm càng thêm thấu hiểu được ý nghĩa của lực lượng... người trong thời loạn còn chẳng bằng súc vật thời bình, cảm giác bị ức hiếp thật không dễ dàng tiếp nhận, vận mệnh không không nằm trong tay của chính mình.
Nếu như Vân Phàm có lực lượng, lực lượng cường đại tuyệt đối, có ai dám bắt ép hắn? Vũ nhục hắn?
Nói cho cùng, đây là một thế giới tuân theo lễ pháp, nhưng chân chính lại là một thế giới cường giả vi tôn. Lực lượng mới là công lý, lực lượng mới là chánh nghĩa, có lực lượng mới có thể nắm giữ hết thảy.
Không có lực lượng, sẽ không có tư cách phản kháng.
...
"Chúng ta, đi về trước đã."
Vân Phàm không nói thêm gì, chẳng qua ôm lấy muội muội đang hôn mê bất tỉnh, mang theo Tiểu Hỏa Vân hướng phía ngoài đám người đi tới.
Thiển Y há miệng, muốn nói điều gì đó lại thôi. Nàng cùng Vân Phàm có tâm cảnh bất đồng, nàng mặc dù thiên phú đặc biệt, thiên tư vô song, nhưng nàng làm sao có thể vượt qua được nữ nhi mà Thánh chủ tận tâm bồi dưỡng, cho nên nàng biết mình không phải là đối thủ của Tâm Vô Lệ, trong lòng không cần thừa nhận áp lực quá nhiều.
Mà Vân Phàm bởi vì một mực trưởng thành trong áp lực, chiến đấu bên bờ sinh tử, cho nên hắn càng thêm khát vọng lực lượng, không thích thất bại, không thích áp bách. Hắn vốn tưởng mình đã rất mạnh rồi, có thể bảo vệ cho người bên cạnh mình, trên thực tế hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, chính mình còn chưa đủ mạnh, còn xa xa chưa đủ.
Không đủ làm cho thiên địa rộng mở, không đủ làm cho trời cao trầm mặc, không đủ làm cho tâm hải bao trùm.
Cuối cùng sẽ có một ngày, Vân Phàm sẽ đứng dưới phiến tinh không này,nhìn vô hạn tinh quang rực rỡ.
...
Thiên Hà đám người cũng lâm vào trầm mặc, đi theo phía sau Vân Phàm cùng Thiển Y, tâm tình cũng vô cùng trầm trọng .
Đợi sau khi Vân Phàm đám người rời đi, võ đạo nhất phương được Túc Không lãnh đạo lần nữa tụ tập, trao đổi lẫn nhau, đáng tiếc không khí so với lúc trước càng thêm lãnh đạm.
...
————————————
Bên kia, thời điểm Vân Phàm đám người đi tới nửa đường, mấy người vội vã hướng về phía bọn hắn mà tới.
"Chờ một chút! Xin chờ một chút!"
Nghe thấy có người hô lên, Vân Phàm đám người không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại, hẳn là người của tiên đạo nhất phương.
"Đủ rồi! Các ngươi tiên đạo thế lực có thôi hay không? Còn muốn làm gì? Thật cho là chúng ta sợ các ngươi sao? Đến đây đi! Không cần phải lão Đại ta xuất thủ, một mình ta có thể thu thập các ngươi!"
Thiên Hà thẹn quá thành giận đứng dậy, mặc dù lá gan hắn rất nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có một chút kiên cường.
Mấy ngày nay chung sống, Thiên Hà đã sớm chân tâm thật ý coi Vân Phàm là lão đại của mình, lại nhiều lần nhìn thấy Vân Phàm bị người ta áp bách, trong lòng của hắn sao có thể dễ chịu? Ngay cả thỏ tức giận còn biết cắn người, huống chi là người tu hành.
Người tới có chút lúng túng, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Vân Phàm đánh giá đối phương mấy người, chân mày hơi nhíu lại: "Các ngươi không đi cùng với người của Thánh Địa? Mới vừa rồi cũng không thấy các ngươi xuất thủ."
Người cầm đầu là một trung niên nam tử, mặt chữ quốc, đầu tóc cuốn, mặt mày rộng rãi, thân thể cường to lớn, làm cho người ta thấy vô cùng trầm ổn.
Chỉ nghe nam tử chắp tay, tự giới thiệu mình: "Vân Phàm tông sư chớ trách, ta là Vân Dương Trạch của tiên đạo Vân gia..."
"Tiên đạo thế gia ! ?"
Thấy Vân Phàm đám người sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo, Vân Dương Trạch vội vàng giải thích: "Chư vị không nên hiểu lầm, chúng ta tiên đạo Vân gia chính là luyện bảo thế gia, rất ít tham dự thế lực chi tranh, cho nên ân oán giữa chư vị cùng Thánh Địa không liên quan tới chúng ta, mới vừa rồi chúng ta cũng không có ý gây khó dễ cho chư vị."
"Sao?"
Thiên Hà đám người nghe vậy sửng sốt, trên mặt hòa hoãn một chút, chẳng qua trong mắt nhiều vài phần hồ nghi.
Thiển Y cảm ứng được tâm tình của Vân Phàm ba động, trong lòng không khỏi có chút tò mò, chẳng lẽ Vân Phàm cùng tiên đạo Vân gia có quan hệ gì sao?
Vân Phàm nhìn thẳng đối phương, mặt không chút thay đổi nói: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ách..."
Vân Dương Trạch ngây người, do do dự dự hỏi một câu: "Xin hỏi Vân Phàm tông sư thật họ Vân, hay là các hạ dùng biệt danh đó?"
Vân Phàm trong lòng khẽ động, chân mày nhíu chặt hơn: "Ta tự nhiên họ Vân, vân trong bạch vân, các ngươi tìm ta đến tột cùng có ý gì?"
"Các hạ mời xem."
Vân Dương Trạch tiện tay triệu ra một thanh trường kiếm, văn ấn gắn đầy phía trên, tán lộ ra trong suốt hàn quang, hẳn là một thanh thượng phẩm hồn bảo.
Vân Phàm con ngươi co rụt lại, hắn chú ý không phải là thanh trường kiếm này, mà là thân kiếm khắc một đạo ấn ký, nói chuẩn xác, đó là một đạo vân văn ấn ký, cùng Vân Phàm bổn mạng hồn bảo lưu lại ấn ký giống nhau như đúc.
Vân Dương Trạch tựa như chú ý tới Vân Phàm vẻ mặt biến hóa, tiếp tục nói: "Mới vừa rồi ta thấy được phía trên hồn bảo của Vân Phàm tông sư có khắc độc môn ấn ký của Vân gia ta, cho nên ta mới mạo muội tới đây, hỏi xem Vân Phàm tông sư có cùng Vân gia ta có cái gì sâu xa hay không."
"Nha." Vân Phàm ôn hoà nói: "Một vị tiền bối đã dạy ta khắc ấn , ta cùng Vân gia không có quan hệ gì."
Vân Dương Trạch chưa từ bỏ ý định nói: "Cái này... Có lẽ các hạ biết vị tiền bối kia cùng Vân gia có chút sâu xa chứ?"
"Chuyện này cùng ta có quan hệ gì? Ta không quen hắn."
Vân Phàm phủ định nhanh chóng, để cho Vân Dương Trạch nghẹn lời, hắn vốn còn muốn hỏi tới, lại thấy Vân Phàm đã ôm muội muội sải bước rời đi.
...
————————————
Bên trong dưỡng tâm viên, thanh tịnh thản nhiên.
Trong một gian phòng phong cách cổ xưa thanh lịch, Vân Mục đang nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Hỏa Vân ngồi chổm hổm chờ bên người Vân Mục, Vân Phàm cùng Thiển Y thì đứng ở bên giường, vẻ mặt hơi trầm trọng .
Trải qua Thiển Y kiểm tra, Vân Mục đích xác là bị kiệt sức, cũng không nguy hiểm tánh mạng. Chỉ là Thiển Y phát hiện tại trong thần hồn của Vân Mục, vẫn có một cỗ hắc khí lượn lờ, vì vậy vô luận nàng dùng hết biện pháp, đều không thể đem Vân Mục tỉnh lại.
Đang lúc hai người thúc thủ vô sách, Tà Thần đột nhiên từ trong phong linh không gian chui ra.
"Tà Thần tiền bối? Ngươi có chuyện gì?"
Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Tà Thần rầm rì nói: "Đương nhiên có chuyện, bổn tôn cả ngày loay hoay trong một chỗ tối om, nếu không có chuyện gì, chạy đến tìm ngươi làm gì?"
Tà Thần trợn mắt nhìn Vân Phàm một cái nói: "Vân Phàm tiểu tử, muội muội của ngươi hẳn là bị yêu ma chi linh nào đó bám vào người, hoàn hảo ý chí của nàng cường đại, hơn nữa yêu ma chi linh này còn chưa khai linh trí, nếu không tinh thần của nàng sớm đã bị yêu ma chi linh cắn nuốt rồi."
"Cái gì! ? Yêu ma chi linh! ?"
Thiển Y sắc mặt đại biến, Vân Phàm mặc dù không biết yêu ma chi linh là gì, nhưng hắn thấy bộ dạng của Thiển Y liền biết muội muội rất nguy hiểm, cho nên gấp giọng dò hỏi: "Tiền bối có biện pháp gì cứu muội muội của ta chứ? Vãn bối vô cùng cảm kích!"
"Hắc hắc! Cạc cạc cạc!"
Tà Thần cười quái dị nói: "Biện pháp không phải là không có, bất quá, bổn tôn muốn tên tiểu tử này bái bổn tôn làm sư, thừa kế đạo thống của ta."
"Cái gì! ?"
Vân Phàm cùng Thiển Y nghe vậy cả kinh, đồng thời sững sờ tại chỗ.