Tiên vũ đại hội đã tới gần, cũng bởi thế mà ngày càng nhiều tu sĩ tụ hội tại Đại Càn cố đô.
Nếu nói Bạch Hổ thành phát sinh động tĩnh lớn như thế, tất nhiên sẽ kinh động thế lực khắp nơi. Nhưng vì e ngại thánh địa và Tiên Đạo Tổng Minh uy hiếp, không có thế lực nào dám nhúng tay vào cuộc phân tranh này, chỉ có thể ở xa xa quan sát... Tiên đạo lục tông cùng với Phong Vân thế gia cũng nằm trong số đó.
Bản thân là siêu cấp thế lực của Đại Càn Đế quốc, vô luận là tiên đạo lục tông hay Phong Vân thế gia đều ẩn giấu nội tình thâm hậu cùng với lịch sử lâu đời. Cũng chính vì nguyên nhân này, không một ai có thể hiểu rõ ràng hơn sự mạnh mẽ và bá đạo của thánh địa cùng với Tiên Đạo Tổng Minh .
Mọi người vốn nghĩ rằng thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh ra tay chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mọi chuyện diễn ra lại quá nhiều biến cố, kết quả cũng hoàn toàn khác dự đoán ban đầu... Từ ban đầu thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh hàng lâm, cho đến khi Thiển Y chống cự cùng thỏa hiệp, sau đó Vân Phàm xuất hiện... tiếp theo Võ Đạo Tổng Minh phản chiến, sau đó còn xuất hiện người của Phong Vũ lâu...
Mà kết quả cuối cùng đúng là khiến cho những người đang quan sát trợn mắt hốc mồm! Mạnh mẽ như thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh cuối cùng cũng phải rút lui, bị buộc rời đi, đây quả thực như chuyện trong mơ.
Bao nhiêu năm rồi, thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh chưa từng gặp phải hoàn cảnh thảm thương như thế.
Dĩ nhiên, thấy tình hình biến hóa như vậy, không ít người có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác. Đặc biệt là Thiên Linh tông trong tiên đạo lục tông, còn có Phong gia của Phong Vân thế gia tiên đạo.
Hai đại thế lực này ít nhiều gì cũng có chút dính dáng tới Vân Phàm cùng Thiển Y, người trước cùng Thiên Linh tông có huyết hải thâm cừu, người sau lại là phản đồ của Phong gia. Cho nên hai thế lực này có tâm lý mình đã chịu thiệt thòi, cũng phải làm cho kẻ khác thê thảm!
Bất quá trong lòng dù nghĩ như vậy, bàn tán châm chọc sau lưng cũng được,nhưng không một ai dám to gan lớn mật mà cười nhạo thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh.
Còn ân oán đối với Vân Phàm cùng Thiển Y, Thiên Phong lưỡng đại thế lực cho dù không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì. Dù sao thực lực của Vân Phàm cùng Thiển Y đã hiển lộ rõ ràng, trừ phi tiên đạo đại năng xuất thủ, nếu không ai dám vỗ ngực nói mình nhất định có thể bắt được bọn họ.
Khúc chung nhân tán, mọi người cũng lặng lẽ rời đi.
Bạch Hổ thành lại khôi phục trật tự trong dĩ vãng, chỉ có Cực Đạo võ quán lúc này đã náo nhiệt hơn nhiều.
...
————————————
Dưới bầu trời đêm, tĩnh lặng chưa chợp mắt.
Cực Đạo võ quán hậu viện, Vân Phàm cùng Thiển Y đứng sóng vai bên cạnh bồn hoa, lẳng lặng ngắm nhìn điểm điểm tinh thần trên bầu trời, tương đối không nói một lời.
Thành thật mà nói, đây là lần thứ ba hai người gặp mặt, ở giữa hai bên có thể nói không còn xa lạ, nhưng tuyệt đối không thể gọi là quen thuộc. Nhưng bọn hắn làm việc ăn ý, làm cho đối phương cảm giác mình như một vị bạn tốt lâu năm, thường xuyên nhớ tới đối phương.
Hai người vốn tưởng rằng sau khi gặp đối phương, sẽ có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cho đối phương nghe, đáng tiếc lời nói vừa đến khóe miệng, hai người lại bỗng nhiên trầm mặc.
Hai năm trôi qua, bọn họ đã thay đổi, trở nên trưởng thành hơn, cũng học được cách giấu diếm nội tâm của mình.
Một người là Thánh nữ cao cao tại thượng, người còn lại là thiếu niên gánh trên lưng biết bao thống khổ.
Bọn họ vốn là người của hai thế giới, hôm nay chỉ vì thuở ban đầu gặp gỡ mà đứng ở nơi này.
...
Một hồi lâu sau, một trận gió đêm nhẹ nhàng phơ phất, hai người mới “tỉnh lại” từ trong không gian trầm tĩnh .
"Tinh không có phải rất đẹp hay không?"
"Phải, rất đẹp."
"Nó trông như thế nào?"
"Từng điểm từng điểm , lấp lánh lấp lánh, mênh mông rực rỡ, vô biên vô hạn."
Nghe Vân Phàm miêu tả, Thiển Y nhẹ nhàng lắc đầu, không hỏi nữa. Nàng thuở nhỏ đã mù hai mắt, không nhìn thấy bất luận thứ gì, không biết đẹp được định nghĩa ra sao, cho nên nàng không thể tưởng tượng ra được tinh không hình dáng thế nào.
Nàng đã từng oán hận, đã từng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nàng cuối cùng vẫn đứng trong bóng tối mà hướng về phía quang minh.
Từ ý nào đó mà nói, Thiển Y cùng Vân Phàm có tâm thái rất tương tự, có lẽ đó chính là nguyên nhân giúp cho bọn họ hiểu nhau.
...
"Cảm ơn."
Trầm mặc một hồi sau, Vân Phàm đột nhiên nói lời cảm tạ.
Thiển Y cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại khẽ cười cười: "Đừng khách khí, ngươi đã giúp ta, vì vậy ta phải giúp lại ngươi. Hơn nữa ta rất thích nha đầu Mục Mục này, tính cách của nàng rất giống với ngươi, bền bỉ cùng với thiện lương, nếu không ta cũng sẽ không dẫn nàng theo bên cạnh như thế."
"..."
Nói tới Vân Mục, Vân Phàm cảm thấy những cảm xúc ẩn giấu sâu trong lòng khẽ dâng lên, cảm thấy tình thân ấm áp.
Vân Phàm không tự chủ mà quay đầu, thật tình nhìn về phía Thiển Y, tóc đen buông xuống, thanh tú điềm tĩnh, làm cho người ta cảm giác bình yên tĩnh lặng.
Thiển Y tựa như cũng nhận thấy ánh mắt của Vân Phàm , cho nên nói sang chuyện khác: "Mục Mục nha đầu này hiện tại thế nào rồi? Ngươi đã nói những gì với nàng?"
"Ta chỉ nói những chuyện xảy ra sau khi chia tay với nàng năm đó, không nghĩ rằng nàng lại bật khóc, sau khi khóc một hồi liền ngủ thiếp đi ."
"Ngủ thiếp đi cũng tốt, kể từ sau ngày ngươi rời đi, nha đầu kia rất hiếm khi ngủ ngon giấc, thường xuyên lo lắng nghe ngóng tin tức của ngươi. Nàng còn nhỏ tuổi như thế, quả thực là thật khổ sở."
Mặc dù Thiển Y có một tuổi thơ cũng khó nhọc vô cùng, nhưng nàng hi vọng những hài tử khác có thể hạnh phúc . Ít nhất, mỗi một đứa trẻ cũng nên được chúc phúc có phải không?
"Là lỗi của ta, thật sự xin lỗi nàng."
Vân Phàm thanh âm khàn khàn, ngập tràn áy náy.
Hắn từng thề trước linh vị của cha mẹ mình, sẽ chăm sóc cho muội muội thật tốt, để cho muội muội có thể sống bình yên, nhưng mà hắn không làm được . Hắn chẳng những làm liên lụy tới muội muội mình, còn làm liên lụy tới trên trăm hộ thôn dân của Thanh Mộc thôn, đây là lỗi của hắn.
Thiển Y lắc đầu nói: "Chuyện của ngươi ta đã biết rõ toàn bộ, quả thật rất nhiều người vì ngươi mà chết, nhưng chuyện này không trách được ngươi, muốn trách chỉ có thể trách đám người quyền quý kia, trách thế đạo này thật bất công."
"..."
"Vân Phàm, có thể kể cho ta nghe những ngày qua ngươi sống ra sao chứ? Mặc dù ta từng hỏi thăm được tin tức về ngươi, nhưng ta muốn nghe ngươi nói cho ta."
"Được."
Vân Phàm suy nghĩ một hồi, vừa hồi tưởng lại quá khứ, vừa thuật lại cho Thiển Y nghe.
Từ Cấm Đoạn sơn mạch bắt đầu chia cách, một đường lịch lãm, gặp khổ hành quy độ kiếp, cùng người của Hắc Linh điện tranh đấu, sau đó Tà Thần cùng Tiểu Ngu xuất hiện, bị dịch chuyển tới Đại Càn biên cảnh, lại gặp yêu ma chi loạn , địa cung hành trình, bộ lạc thí luyện... Tiếp theo trên đường sát phạt, ở Tề Lương biên thành đại khai sát giới, chấn động thế lực khắp nơi!
Vân Phàm kể vô cùng cặn kẽ, bao gồm cả trưởng thành cùng tu hành, gian khổ và hung hiểm, không có nửa điểm giấu diếm.
Nói ra cũng thật kỳ quái, Vân Phàm bỗng nhiên phát giác, có một số chuyện không dễ nói cho Mục Mục nghe , ngược lại nguyện ý tâm sự hết với Thiển Y, bởi vì hắn biết đối phương nhất định có thể hiểu được.
Đúng vậy, Thiển Y quả thật có thể thấu hiểu.
Ngắn ngủn hai năm thời gian, một thiếu niên ngơ ngác ban đầu, lại trở thành đại nhân vật danh chấn nhất phương, trong quá trình này phải trải qua hung hiểm cùng khổ nạn, căn bản không phải người ngoài có thể thấu hiểu .
...
Một luồng dương quang lóe lên, tinh thần đầy trời tan biến.
Vân Phàm cùng Thiển Y vẫn đứng nguyên, một người thật tình kể chuyện, một người yên lặng lắng nghe, bất tri bất giác mà trời đã sáng.