Điền Hồng Chí cúi đầu rời khỏi thư phòng, cuối cùng hắn vẫn không thể thuyết phục phụ thân của mình.
Chặn đường Vân Phàm đám người, chính là chư vị trưởng bối trong từ đường đưa ra quyết định, sao có thể vì mấy câu nói của Điền Hồng Chí mà thay đổi được.
Mặc dù Điền đại soái cũng biết thực lực của Vân Phàm chẳng phải tầm thường, nhưng Điền gia bọn họ sao có thể sợ đầu sợ cuối, đây cũng là sự tự tin cùng với nội tình của biên quân đã ngàn năm nay.
"Ha ha, muốn chịu chết thì cứ đi đi, cần nói ta đều đã nói rồi, hi vọng phụ thân đại nhân đừng hối hận... Đại ca a, dựa vào tính cách tự phụ của ngươi, cũng đừng làm cho đệ đệ thất vọng nhé! Ha ha a ~~~ "
Ngẩng đầu lên, Điền Hồng Chí nhìn phía xa, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lùng sắc bén.
...
Những chuyện tương tự, không những phát sinh ở Điền gia, còn diễn ra tại Phiền gia cùng Thái gia.
Vì mưu đoạt cơ duyên trên thân Vân Phàm mấy người, bọn họ đều phái người đi tới Tề Lương thành.
...
————————————
Tề Lương thành bầu trời, lôi vân càng lúc càng dày đặc, nhưng thủy chung không giáng xuống, tựa như còn đang chờ đợi điều gì.
Trải qua ba ngày thời gian, Lam gia thương hành đã bị Nam Cung gia vây kín đến nước chảy không lọt, hơn nữa càng ngày càng nhiều tiên đạo thế lực tụ tập nơi đây, trong đó không thiếu tiên đạo tông môn cùng thế gia phía ngoài tây nam cảnh.
Thượng cổ truyền thừa truyền lưu, lập tức để cho Tề Lương thành trở thành tiêu điểm của thế lực khắp nơi .
Mà lòng người vốn dĩ tham lam, sau khi biết được trên thân Vân Phàm đám người quả thật có thượng cổ mật tàng, không ít thế lực chẳng những không bỏ đi ý định cướp đoạt, ngược lại càng tin tưởng việc trên người Vân Phàm còn có nhiều ích lợi hơn.
Nếu như không phải có cửu tinh chí cường giả như Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử trấn thủ ở chỗ này, chỉ sợ Lam gia thương hành đã sớm bị san thành bình địa.
Nhưng kể cả như vậy, Lam Nhược Tuyết vẫn cảm thấy áp lực khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Lam Nhược Tuyết không phải không nghĩ tới việc tránh khỏi chuyện này, dù sao nàng chính là thương nhân, thương nhân trục lợi vốn đã là chuyện thường thấy, kể cả nàng khoanh tay đứng nhìn cũng không bị chỉ trích điều gì.
Nhưng Lam Nhược Tuyết tính toán cũng rất nhiều, Vân Phàm đám người là do nàng mời đến Lam gia thương hành , nếu quả thật tại Lam gia thương hành xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, danh dự của Lam gia nhất định sẽ xuống dốc không phanh, đây là hậu quả Lam Nhược Tuyết, hoặc có thể nói là Lam gia trước mắt không cách nào thừa nhận.
Huống chi, Lam Nhược Tuyết cảm thấy chưa chắc Vân Phàm đám người sẽ gặp chuyện không may, đặc biệt thấy cường giả như Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử ra mặt, hơn nữa hậu viện đột nhiên dâng lên trận pháp thần kỳ, sương mù dày đặc, để cho người ta không thấy rõ chân thật.
Lam Nhược Tuyết là thương nhân, nàng cũng có thói quen muốn đánh đổi nguy hiểm lấy kỳ ngộ, nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc tình hữu nghị của Vân Phàm, đánh đổi lấy tương lai cho Lam gia.
Một khi Vân Phàm thuận lợi vượt qua cửa ải này, thành tựu tương lai sẽ bất khả hạn lượng, coi như thế lực lâu đời như Nam Cung gia , cũng tuyệt đối không dám dễ dàng đụng đến Lam gia.
Nếu lui một bước mà nói, cho dù Vân Phàm khó thoát kiếp này, Lam gia tổn thất cũng chỉ một mảnh đất, vẫn còn cơ hội quật khởi.
Hôm nay, tất cả người làm trong Lam gia thương hành, đều đã được Lam Nhược Tuyết sắp xếp rời đi, thương hành lớn như thế, nhìn qua dị thường thoáng đãng.
...
————————————
"Đúng rồi lão quái vật, làm sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện này ? Điểm này cũng không giống phong cách của ngươi a!"
"Vậy ta có phong cách thế nào? Vong ân phụ nghĩa? Hay là bỏ đá xuống giếng?"
"Vong ân phụ nghĩa thì chưa đến mức, nhưng những chuyện bỏ đá xuống giếng người làm cũng không ít đâu?"
"Lão gia hỏa, ngươi đừng có kích bác ta, có gì muốn hỏi , cứ nói thẳng ra."
"Ha ha, lão phu cũng cảm thấy thắc mắc, không biết bên trong hoang mạc đã xảy ra chuyện gì, một lão cáo già như ngươi, lại vì một đám người không quen biết mà phạm hiểm nguy."
"Ngươi thật sự muốn biết?"
"Tò mò mà thôi."
...
Hậu viện trận pháp kỳ dị, Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử cũng cảm thấy yên tâm không ít, trong lúc rãnh rỗi, hai người quay sang trò chuyện với nhau.
Hơn bốn mươi năm trước, hai người đều là tán tu nơi biên cảnh, từng cùng mấy vị bạn tốt cùng chung chí hướng kết bạn tu hành, tìm tòi bí ẩn, tiêu dao tự tại... Chỉ tiếc, sau đó tu hành lâu dài, quan hệ của bọn họ dần dần thưa thớt, thậm chí trên con đường riêng của mình càng lúc càng xa cách.
Thiên Âm lão quái vì một lần ngoài ý muốn, trơ mắt chứng kiến bạn tốt của mình chết thảm trong tay tiên tông đệ tử, từ đó về sau tính tình đại biến, cướp đoạt cơ duyên khắp nơi, nhấc lên tinh phong huyết vũ, trở thành Thiên Âm lão quái người gặp người sợ, thần quỷ đều chán ghét như hiện nay.
Mà tính cách của Lãnh Thiền Tử ẩn nhẫn, mọi việc đều thuận lợi, để cho hắn có địa vị khá cao trong tán tu.
Vốn dĩ hai người nghĩ rằng sẽ không còn qua lại, không ngờ trong tình huống này gặp được nhau, không thể không nói nhân sinh gặp gỡ đúng là vô cùng huyền diệu.
...
Thời khắc giữa trưa, một bóng đen khổng lồ từ chân trời lướt tới, mục tiêu đúng là Tề Lương thành .
"Mau nhìn! Là chiến thuyền của Nam Cung gia!"
"Quả thật vĩ đại! Không hổ là thế lực cổ xưa nhất cường đại nhất nơi biên cảnh, một chiếc chiến thuyền lớn như vậy, đủ để thổi bay cả Tề Lương thành!"
"Nhìn bộ dáng này, Nam Cung gia muốn động thủ rồi."
"Di! ? Còn nữa còn nữa! Phía sau còn có... Đó là Điền gia chiến thuyền! Đó là Thái gia chiến thuyền! Đó là, Phiền gia chiến thuyền cũng tới rồi!"
"Hoắc, tứ đại biên quân thế lực đều có mặt, lần này náo nhiệt rồi."
"Vậy cũng náo nhiệt rồi, nói không chừng sẽ hủy cả Tề Lương thành này."
Chung quanh Lam gia thương hành, mọi người nghị luận xôn xao.
Bốn chiếc chiến thuyền khổng lồ trước sau đi vào Tề Lương thành, bởi vì trên trời lôi đình mãnh liệt, bốn chiếc chiến thuyền chỉ dám là là đi tới, bóng đen khổng lồ bao phủ xuống, tăng thêm mấy phần hùng vĩ!
Đúng như Nam Cung Hàn Yên dự liệu, toàn bộ thế lực biên cảnh đều tụ tập.
Thấy chiến thuyền nhà mình xuất hiện, nội tâm căng thẳng của Nam Cung Hàn Yên cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
Nhưng Nam Cung Hàn Yên còn chưa kịp mừng rỡ, lại có hai đạo huyền quang xa xa mà đến.
Phương châu! Đại hình linh bảo phương châu!
Một chiếc đại biểu 【 Thiên Linh Môn 】 linh bảo phương châu, một chiếc đại biểu 【 Tiên Đạo Tổng Minh 】 linh bảo phương châu.
Thấy tình hình như thế, Nam Cung Hàn Yên hơi nhíu chân mày, mặc dù nàng sớm đã dự liệu, nhưng nghĩ đến lưỡng đại thế lực ở ngoài biên cảnh cũng tới tranh đoạt, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Bất quá, đối mặt với một dạng quái vật lớn như vậy, Nam Cung Hàn Yên không muốn đắc tội, đến lúc đó chỉ có thể xem ai có thủ đoạn hơn thôi.
...
So sánh ra, Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử trong lòng âm thầm lo lắng.
Nói thật, nếu như tiên tông hoặc thế gia bình thường tới đây, bọn họ còn có lòng tin ngăn cản, nhưng là đối mặt với thế lực khổng lồ như thế, ngay cả dũng khí rat ay cũng không có.
Bốn chiếc chiến thuyền, hai chiếc phương châu, tương đương với sáu vị cửu tinh chí cường giả lực chiến đấu, thậm chí lực lượng còn mạnh hơn.
Hơn nữa gần ngàn tiên đạo cao thủ, hơn mười vị tiên đạo cường giả, trong đó không thiếu cửu tinh chí cường giả.
Thế lực như thế, đặt ở biên cảnh, đủ để quét sạch hết thảy, Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử không nghĩ mình có thể cản được.
Là thủ hay là lui, hai người nhất thời do dự.
"Hai vị tiền bối, đến trong trận của ta, ta có biện pháp ngăn trở bọn họ."
Một thanh âm thanh thúy vang lên bên tai Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử, chính là Tạ Lạc Nhi lặng lẽ truyền âm.
Hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó xoay người nhảy vào mê trận nơi hậu viện.