"Chó má! Thánh nữ thì giỏi lắm hay sao, mồm miệng phun toàn thứ khó ngửi!"
"Con mẹ nó! Lão tử gặp qua người vô sỉ nhất chính là Thánh Địa các ngươi, các ngươi mà xứng nói câu hiểu rõ đại nghĩa ư?"
"Không sai! Vân Phàm tông sư hiện tại đang làm chẳng phải vì thiên hạ thương sinh thì vì cái gì?"
"Đừng có đem đại nghĩa ra để hù dọa chèn ép Vân Phàm tông sư, Vân Phàm tông sư làm vậy đã quá đủ rồi, cho dù cuối cùng không thể tu bổ xong phong ấn, cũng không có bất cứ quan hệ nào với Vân Phàm tông sư."
"Mọi người không cần nói nhảm với chúng, Thánh Địa không phải luôn luôn tự xưng lấy thiên hạ thương sinh làm trọng hay sao? Các ngươi đám Thánh Địa đệ tử đều con mẹ nó hy sinh vì nghĩa cho chúng ta xem xem nào! Làm không được đừng có đứng đây sủa loạn!"
"Đúng thế, đừng nói Thánh Địa các ngươi chỉ có chút thủ đoạn như thế, nói ra lão tử cũng phải xấu hổ thay cho các ngươi!"
...
Chúng võ giả ngươi một lời ta một câu, mắng chửi toàn lời thô tục, nghe cũng cảm thấy đau tai.
Những võ giả này đã trải qua vô số ma luyện, trong lòng đã sớm không còn lòng kính sợ đối với Thánh Địa. Hiện trong lòng bọn họ chỉ kính phục một mình Vân Phàm, đừng nói Thánh tử Thánh nữ, cho dù Thánh chủ tới đây, bọn họ cũng dám chửi mắng.
"Câm mồm !"
Một tiếng quát vang lên, Nguyễn Tâm Oánh thẹn quá hóa giận, đang muốn ra tay cường công đao trận, nhưng Tô Vô Kế bên cạnh đã nhanh tay ngăn cản.
"Nguyễn sư muội đừng quá vọng động, cẩn thận làm hỏng đại sự."
Kể từ khi Tô Vô Kế tiến vào bí cảnh, cơ hồ cực kỳ ít nói chuyện, hắn tuy có thân phận đệ nhất Thánh tử, nhưng hắn rất rõ ràng, Đại Càn Thánh Địa từ trước đến giờ đều xem thực lực vi tôn, hắn hiện tại không bằng Khương Thừa Tổ, thậm chí không bằng Tiêu Dật Long cùng Nam Cung Tầm hai người, tự nhiên không có tư cách nói chuyện quá nhiều... Chỉ là lúc nào cần nói vẫn phải nói, tỷ như thời khắc hiện tại.
Trên thực tế, dưới tình huống như vậy, Nguyễn Tâm Oánh căn bản không cần thiết phải ra mặt, bởi vì nàng cũng không đủ tư cách.
"Sư huynh, bọn họ..."
Nguyễn Tâm Oánh nhìn Tô Vô Kế lắc đầu ra hiệu, sau đó rất nhanh tỉnh táo, hướng về phía Tô Vô Kế gật đầu.
So sánh ra, mặc dù Tâm Vô Lệ sắc mặt bình tĩnh, nhưng gương mặt lạnh như băng lộ ra sương lạnh, trong mắt lóe lên hung quang.
Là một vị thiên chi kiêu nữ trong Thánh Địa, lại là tiên đạo đại năng thân phận tôn quý, Tâm Vô Lệ chưa từng bị người ta nhục mạ như thế, càng chưa từng có ai dám nhục mạ trước mặt nàng.
"Vô Lệ sư tỷ đừng nên tức giận, chuyện này để xử lý sau, trước tiên hoàn thành công việc Thánh chủ giao cho rồi tính tiếp."
Một thanh âm ôn hòa vang lên bên tai Tâm Vô Lệ, chính là Khương Thừa Tổ lúc trước đang muốn mời Vân Phàm.
Là một người từng cao cao tại thượng, khí độ cùng lòng dạ của Khương Thừa Tổ tuyệt đối để cho đại đa số cường giả theo không kịp. Cho nên thời điểm đối mặt với Vân Phàm, hắn có thể bình thản ung dung, thậm chí vì đạt được mục đích của mình, hắn có thể tạm thời quên đi mối thù sát thân, mở miệng mời Vân Phàm chung tay đối địch.
Đáng tiếc chính là bọn họ cũng không biết Vân Phàm, đúng như bọn họ chưa bao giờ hiểu được vì sao Vân Phàm kiên trì đến thế.
Cho nên, Khương Thừa Tổ tiếp tục khuyên: "Vân Phàm, Vô Lệ sư tỷ nói rất đúng, bây giờ không phải thời khắc hành động theo cảm tình, ngươi phải hiểu rõ, hợp tác cùng có lợi, phân ra thì hai bên đều tổn hại."
Hiểu rõ đại nghĩa... Hợp tác cùng có lợi...
Vân Phàm tránh né mấy con yêu ma xâm nhập, sau đó nói: "Ngươi nói không sai, đối mặt với nguy nan, ta nên hiểu rõ đại nghĩa, không nên hành động theo cảm tình..."
Nghe đến đó, trong mắt Khương Thừa Tổ đám người hiện lên vẻ vui mừng, nhưng lời của Vân Phàm kế tiếp hoàn toàn vượt xa khỏi dự liệu của bọn hắn.
"Các ngươi nói rất hay, nói rất đúng, nhưng ta không hiểu được cái đại nghĩa của các ngươi, cũng không tin các ngươi sẽ hợp tác thật lòng."
Nghe Vân Phàm nói, Khương Thừa Tổ đám người sắc mặt đại biến, nội tâm tức giận tới cực điểm, thậm chí có cảm giác như bị sỉ nhục. Nếu không phải hiện tại không thể trở mặt, bọn họ đã sớm lao lên đem Vân Phàm cùng đám võ giả kia bầm thây vạn đoạn rồi!
Không hiểu, không tin, đây chính là câu trả lời của Vân Phàm.
Sau khi nói xong, Vân Phàm lại toàn tâm toàn ý vùi đầu vào chém giết yêu ma .
Thấy hình ảnh này, người trong tiên đạo có chút lúng túng, dù sao Thánh Địa đại biểu cho tiên đạo, bị mất mặt như vậy thì bọn họ cũng chẳng dễ chịu gì.
Mà Túc Không cùng các võ giả ưỡn ngực, lần đầu tiên cảm thấy hãnh diện thế này.
Khương Vô Tà lạnh lùng liếc nhìn người của Thánh Địa, khóe miệng khẽ lộ ra một tia khinh thường và giễu cợt, giống như nhìn có chút hả hê, người của hoàng tộc thì mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
...
"Khương Thừa Tổ, đây là chủ ý của ngươi sao?"
Tâm Vô Lệ cũng không khách khí, trực tiếp kêu tên của Khương Thừa Tổ, tựa hồ muốn đem oán khí vừa rồi trút hết lên người của đối phương.
Khương Thừa Tổ không thèm để ý cười cười, thản nhiên nói: "Không nghĩ tiểu tử kia cố chấp như thế, nếu hắn không chịu hợp tác với chúng ta, vậy chúng ta cứ chủ động phối hợp với hắn đi."
Dứt lời, Khương Thừa Tổ mang theo mọi người chậm rãi nhích tới gần trung tâm tế đàn, dừng lại ở bên ngoài đao trận, chủ động giúp Vân Phàm chia sẻ áp lực của yêu ma.
"Cái gì! ?"
Nhìn thấy cử động của đám người Thánh Địa cùng tiên đạo, võ đạo cùng người của hoàng tộc không khỏi ngạc nhiên, trong lòng sinh ra cảm giác cổ quái.
Từ trước đến giờ đệ tử Thánh Địa toàn vì tư lợi, lúc này lại chủ động phối hợp với Vân Phàm, là Khương Thừa Tổ đám người đổi tính hay sao? Hay tất cả mọi người hiểu lầm bọn họ? !
Vân Phàm chẳng qua chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, không hể để ý, vẫn tiếp tục chiến đấu .
...
"Hống hống hống —— "
Dưới thâm uyên vang lên rống giận kinh thiên, yêu ma trên tế đàn đột nhiên dừng thế công, phảng phất nghe được thanh âm còn kinh khủng hơn cả tử vong.
Thấy cảnh tượng này, Vân Phàm đám người chẳng những không thấy dễ dàng, ngược lại nội tâm đầy dẫy tâm tình bất an nồng đậm.
Một tiếng hống khiếu có thể làm cho tất cả yêu ma sợ hãi, việc này không chỉ cần lực lượng đã có thể làm được , dưới thâm uyên rốt cuộc xuất hiện thứ gì vậy? Lại có thể phát ra tiếng gầm đáng sợ đến thế!
"Mọi người cẩn thận một chút!"
Cổ Dịch cố ý nhắc nhở mọi người, không ngờ trong tiên đạo thế lực bỗng nhiên truyền đến thanh âm kêu thảm thiết.
Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Huyễn Cực tông Tông chủ Cù Xảo Xảo đột nhiên ngã trên đất, vẻ mặt thống khổ giãy dụa.
"Chuyện gì xảy ra! ? A —— "
"Đây là vật gì! ?"
"Cẩn thận! Cẩn thận!"
...
Bên trong đao trận tạm thời không xảy ra việc gì, ngoài đao trận vây lại vây trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Tiên đạo thế lực đầu lĩnh liên tiếp bị thương tổn, tựa như không có khả năng chống tả!
Chỉ nghe Khương Thừa Tổ nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận, đây là ẩn ma, có thể dung hợp cùng cảnh vật chung quanh, hơn nữa có trí tuệ không kém gì nhân tộc, vô cùng giảo hoạt, coi như thần niệm cũng khó có thể phát giác! Mọi người mau đem tiên linh dung hợp, vận chuyển tiên cương bảo hộ."
Khương Thừa Tổ rốt cuộc cũng là người sống hai đời rồi, kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã nhìn ra đầu mối, hơn nữa còn đưa ra phương pháp ứng đối.
Bất quá những người vừa rồi bị thương thật sự khó có thể kiên trì, rất nhanh đã bị yêu ma xông tới bao phủ.
"Cứu mạng!"
"Chư vị đại nhân cứu ta với!"
Nghe được tiếng cầu cứu, Tâm Vô Lệ đang chuẩn bị cứu người, lại bị Khương Thừa Tổ dùng ánh mắt ngăn cản.
Đang trong lúc Tâm Vô Lệ ngơ ngác, một đạo cột sáng lan tỏa, đem tất cả yêu ma đang lao về phía người bị thương thanh trừ sạch sẽ, người bị thương cũng được cứu thoát.