Sau một hồi huyên náo ngắn ngủi, nhất phẩm hương cư dần dần trở nên trầm tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trong vườn.
"Khụ! Khụ. . . Khụ khụ!"
Vạn Vĩnh Niên giãy dụa đứng lên, trước ngực có một đạo vết thương thật dài, khóe miệng tràn đầy máu tươi, nhìn qua có chút suy yếu, xiêu xiêu vẹo vẹo như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Ba !"
Ngay khi Vạn Vĩnh Niên sắp đứng không vững nữa, một lực lượng đột nhiên nâng đỡ cánh tay hắn, vững vàng đỡ lấy.
"Ách! ? Phải . . Là ngươi, các ngươi? !"
Vạn Vĩnh Niên kinh ngạc nhìn người đang đỡ mình, chính là thiếu niên áo trắng đã từng đồng hành cùng thương đội . . . Vân Phàm.
Trong lúc còn đang ngơ ngác, Tà Thần cùng Thiên Hà đám người cũng đã đi tới, chỉ có Thiên Âm lão quái vẫn ngồi im, tự lo ăn uống, thỉnh thoảng nói thầm mấy câu, tựa như đang trách Vân Phàm lại xen vào việc của người khác.
. . .
————————————
Trên lầu trong gian khách quý, mọi chuyện gió êm sóng lặng, không bị ngoại giới ảnh hưởng.
Lúc này, có hai nữ tử ngồi đối diện nhau, không khí có chút vi diệu.
Nữ tử ngồi ở phía trên linh lung tuyệt sắc, chân mày nhếch nhẹ, khóe miệng có nốt ruồi, vẻ đẹp tăng thêm mấy phần yêu mị.
Nàng tên là Nam Cung Hàn Yên, chính là tiểu thư của Nam Cung gia, ở phía sau của nàng, phân ra có một nha hoàn bộ dáng kiều tĩnh cùng một lão phụ nhân tuổi già sức yếu đang đứng.
Mà ngồi phía đối diện là một nữ tử xinh đẹp có chút thành thục, trang phục mộc mạc, thanh tú dịu dàng.
Nàng chính là đại tiểu thư của Lam gia, cũng là người quản lý Lam gia hiện tại, tên là Lam Nhược Tuyết. Lam gia một đôi sanh đôi tỷ đệ đứng ở phía sau nữ tử này, trong mắt vô cùng tức giận, nhưng lại không thể động đậy, tựa như bị người khác khống chế.
. . .
"Được rồi, đã đuổi đi kẻ phiền phức kia rồi, Lam đại tiểu thư, không biết bây giờ ngươi suy nghĩ thế nào?"
"Các ngươi. . ."
"Yên tâm đi, Long bà bà hạ thủ rất đúng chừng mực, sẽ không lấy tính mạng thuộc hạ của ngươi."
Nam Cung Hàn Yên mắt mang nụ cười, nhẹ nhàng mân mê chén trà nhỏ trong tay, nhưng vẫn không có đưa lên miệng uống.
Lam Nhược Tuyết sắc mặt biến đổi, nhìn đệ đệ muội muội phía sau mình một chút, trong mắt khó nén vẻ lo lắng: "Nam Cung tiểu thư, đệ đệ muội muội của ta trẻ người non dạ, vừa rồi đã mạo phạm, có thể tha cho bọn hắn trước hay không?"
"Đệ đệ muội muội của ngươi thật dễ xúc động, không có quy củ một chút thì không được."
Nam Cung Hàn Yên cười lắc đầu nói: "Chúng ta nói chuyện chánh sự trước đi, nói xong chuyện này tất nhiên ta sẽ tha cho bọn hắn."
Lam Nhược Tuyết gương mặt lộ vẻ khổ sở, nhẹ giọng nói: "Nam Cung tiểu thư, Nhược Tuyết chỉ là nữ tử bình thường, làm sao xứng đôi với Đại thiếu gia của Nam Cung gia chứ, ngươi cần gì phải ra sức bức bách làm gì?【 Thất Sắc Đoạn Tục Cao 】 của Nam Cung gia, ta nguyện ý mua với giá cao."
"Mua với giá cao?"
Nam Cung Hàn Yên thu liễm nụ cười, vẻ mặt đạm mạc nói: "Lam đại tiểu thư cho là Nam Cung gia chúng ta thiếu chút tiền bạc hay sao? Ta vừa rồi đã nói, nếu như ngươi có thể gả cho ca ca của ta, ta có thể coi 【 Thất Sắc Đoạn Tục Cao 】như sính lễ mà tặng ngươi, nếu không thì không bàn nữa."
Lam Nhược Tuyết vẻ mặt càng thêm khó xử nói: "Nam Cung tiểu thư, ta không muốn gả cho một người mà mình không yêu, mọi người đều là nữ nhân, ngươi càng thêm hiểu tâm tình của ta mới đúng."
"Chuyện này có đáng gì. . ."
Nam Cung Hàn Yên khẽ cười nói: "Nữ nhân muốn sống thật tốt trên thế gian này, một là chính mình rất mạnh, hai là cần bối cảnh rất mạnh. Những năm gần đây, nếu không được Nam Cung gia chiếu cố, sợ rằng Lam gia các ngươi đã sớm bị xóa tên rồi."
Dừng một lát, Nam Cung Hàn Yên nói: "Đừng cảm thấy bất công, đây chính là thực tế, đây chính là thế đạo. Ban đầu, Đông Lăng xuất hiện tuyệt thế thiên kiêu Khương Thừa Tổ, Nam Cung gia vì ích lợi của gia tộc, liền dùng ta để kết thân với Đông Lăng Vương, lúc ấy ta cũng chưa từng gặp Khương Thừa Tổ, nhưng ta cũng không bài xích. Dù sao, Khương Thừa Tổ biểu hiện đã đủ thiên phú và tiềm lực, trượng phu sau này của ta, nhất định phải là cường giả đứng trên đỉnh của thế gian này. . ."
"Đáng tiếc là ngươi hối hận."
Lam Nhược Tuyết ánh mắt khẽ động, tiếp lời: "Nghe nói vị Tiểu vương gia kia sau đó mất đi thiên phú, trở thành phế vật, cho nên Nam Cung gia cố ý để cho người ta truyền ra tin tức, nói ngươi đã có ý hối hận, để cho vị Tiểu vương gia kia biết khó mà lui."
"Ha ha."
Nam Cung Hàn Yên cười nhàn nhạt, không khẳng định, cũng không chối bỏ: "Vô luận người khác nói ra sao, lời đồn thủy chung chỉ là lời đồn. Nam Cung gia chưa từng thừa nhận, cho nên ta vẫn là thê tử của Khương Thừa Tổ. Hơn nữa, tình hình bây giờ đã khác, Khương Thừa Tổ quật khởi, so với lúc trước càng thêm mạnh mẽ, tương lai tất nhiên không thể hạn lượng. . ."
"Nam Cung tiểu thư chẳng lẽ không cảm thấy, mình tựa như hàng hóa bị người bán qua bán lại? Thật sự đáng thương hay sao?"
Nghe Lam Nhược Tuyết giễu cợt trực tiếp, Nam Cung Hàn Yên không giận ngược lại cười: "Hàng hóa thì thế nào? Chỉ cần có giá trị, đó chính là hàng hóa thượng hạng, Lam đại tiểu thư quản lý cả Lam gia, chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng nhìn không rõ?"
Lam Nhược Tuyết nhíu chặt đôi lông mày nói: "Nếu Nam Cung tiểu thư biết ta đang quản lý Lam gia, cũng nên biết trách nhiệm đặt trên vai ta, nếu ta được gả vào Nam Cung gia, tương lai Lam gia sẽ thế nào đây?"
Nam Cung Hàn Yên cũng không phủ định nói: "Ngươi không phải có một đôi đệ đệ muội muội sao? Đem gia nghiệp Lam gia giao cho bọn họ cũng được chứ sao, dù sao có Nam Cung gia ta bảo hộ, ai dám động đến Lam gia? Huống chi, có 【 Thất Sắc Đoạn Tục Cao 】 , hai chân của phụ thân ngươi không chừng sẽ được phục hồi, đến lúc đó, thời khắc Lam gia chấn hưng cũng sắp tới rồi."
"Đến lúc đó, sợ rằng gia nghiệp của Lam gia đã không thuộc về họ Lam rồi, mà nên đổi thành họ Nam Cung đi?"
Lam Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói một câu, điểm rõ tâm tư của Nam Cung Hàn Yên.
Nam Cung Hàn Yên ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lại, cũng không tức giận, ngược lại cười cười: "Thật ra nói chuyện với một người thông minh, cũng là chuyện thú vị, hiện tại ta càng lúc càng hi vọng ngươi có thể đến Nam Cung gia , đến lúc đó chúng ta có thể làm bạn với nhau."
"Nhưng ta cũng không nghĩ gả vào Nam Cung gia các ngươi."
Lam Nhược Tuyết vẫn rất kiên trì, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, chẳng qua trong lòng càng ngày càng trầm trọng .
Nàng biết rất rõ năng lực của Nam Cung gia ở Đại Càn biên cảnh, nếu như đối phương thật sự muốn thâu tóm Lam gia, dựa vào tình huống trước mắt của Lam gia, căn bản không có chút sức lực phản kháng nào.
Mà sở dĩ Nam Cung Hàn Yên muốn Lam Nhược Tuyết gả vào Nam Cung gia, trừ việc tính toán Lam gia gia nghiệp, còn muốn giúp cho huynh trưởng của mình có một trường hôn sự không tồi.
. . .
"Cái gì! ? Người nào! ?"
Đang lúc Nam Cung Hàn Yên chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ, lão phụ nhân phía sau rõ ràng đứng dậy, hướng cửa nhìn lại.
Chỉ thấy Vạn Vĩnh Niên được một thiếu niên áo trắng đỡ lên , một lần nữa trở lại lầu các. Hơn nữa phía sau còn đi theo một ít đám người, mọi người tu vi không tầm thường.
"Nam Cung gia ở nơi này, bọn ngươi còn không lui xuống!"
Nam Cung gia nha hoàn lắc mình một cái xuất hiện tại cửa, ánh mắt khinh miệt nhìn qua Vạn Vĩnh Niên đám người.
"Ba !"
Vân Phàm không ngừng bước, nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, khí thế hung mãnh lạnh thấu xương bỗng nhiên bộc phát!
"Không! Đừng đi qua! ?"
Nha hoàn kia tâm thần kinh sợ, cảm giác một đầu viễn cổ thú dữ đang lao tới, không nhịn được lui về phía sau.