Ánh sáng mờ ảo, không gian ẩm ướt.
Không thể thấy mặt trời, không khí âm trầm đáng sợ!
Vân Phàm chậm rãi mở mắt ra, khó nhọc đứng dậy, xương cốt trên người đau nhức, suýt nữa thì tiếp tục ngất đi.
"Thì ra mình còn sống. . ."
Không biết hôn mê bao lâu, Vân Phàm cảm giác mình trải qua một giấc mộng dài.
Trong mộng hắn vẫn chưa rời khỏi thôn trang nho nhỏ, chưa thức tỉnh thiên phú, hắn chỉ là một người dân nơi sơn dã, dựa vào nghề mộc cùng săn thú mà sinh sống, thỉnh thoảng cũng làm việc trong thôn, sống thật tiêu dao tự tại, đơn giản mà vui vẻ.
Nhiều năm sau đó, muội muội dần dần trưởng thành, gả cho một thầy thuốc thành thực thiện lương, mà hắn vẫn sống một mình, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn xuân đi thu tới . . .
Lại nhiều năm trôi qua, muội muội con cháu song toàn, cuộc sống viên mãn, hắn cũng dần dần già đi.
Sinh mệnh chính là như thế một đời nối tiếp một đời, vòng đi vòng lại.
Huyết mạch chính là như thế một thế truyền thừa cho một thế, tuần hoàn không dứt.
Bỗng nhiên, trong mắt Vân Phàm chảy ra nước mắt.
Cảnh trong mơ thủy chung là cảnh trong mơ, càng tốt đẹp, càng sợ hãi.
Những ký ức đẹp đẽ này, chỉ cần một điểm, đã đủ để ghi khắc một đời.
. . .
"Các hạ tỉnh rồi sao? !"
Một thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai của Vân Phàm, làm cho hắn cảm thấy mát mẻ trong lòng.
Có người ư! ? Dưới lôi uyên vẫn còn có người sao?
Vân Phàm bỗng nhiên ngây ra, sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cây khô cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi tóc trắng khoanh chân mà ngồi, trên mặt có mấy phần lạnh lùng.
Nhìn thấy nam tử này, Vân Phàm cũng không quá khẩn trương, nếu đối phương thật sự có ác ý, chỉ sợ không chờ tới lúc mình tỉnh lại.
"Là ngươi đã cứu ta ư? Cám ơn!"
Vân Phàm thành khẩn cảm tạ , nhưng hiện tại người hắn tràn ngập vết thương, không cách nào hành lễ.
Nam tử tóc trắng không thèm để ý, trả lời một câu lạnh lùng: "Không cần cảm tạ ta, ta cũng không cứu ngươi, là do mạng ngươi lớn, từ nơi cao như thế rơi xuống cũng không chết được."
". . ."
Vân Phàm không nói nữa, bắt đầu dùng Hồi Quang tiên thuật khôi phục thương thế của mình.
"Di! ?"
Nam tử tóc trắng ngạc nhiên: "Ta còn tưởng ngươi là võ giả, không ngờ ngươi là tiên đạo tu sĩ. Nhưng tiên đạo tu sĩ bình thường không thể nào có thể chất giống ngươi."
"Ta là tiên vũ đồng tu."
Vân Phàm cũng không giấu diếm , trực tiếp nói ra tình hình của mình, tránh cho đối phương phải đoán mò.
Nam tử tóc trắng cũng không ngờ Vân Phàm thẳng thắn như thế, ngược lại không biết nên nói gì cho phải, nhưng thái độ không còn lạnh lùng như trước nữa.
". . ."
Trầm mặc giấy lát, nam tử tóc trắng bỗng nhiên nói: "Ta tên là Khương Vô Tà, ngươi tên là gì?"
"Vân Phàm."
Vân Phàm chỉ trả lời ngắn gọn, tiếp theo sau đó thi triển Hồi Quang tiên thuật, vết thương trên người dần dần khôi phục, cánh tay đã gãy cũng dần dần có chút cảm giác.
Thấy Vân Phàm nghe tên của mình nhưng không hề phản ứng gì, nam tử tóc trắng lại càng ngạc nhiên: "Thân là người của hoàng tộc, ngươi lại không nhận ra ta sao?"
Vân Phàm nhìn đối phương một chút, lắc đầu nói: "Ta không phải là người của hoàng tộc."
"Cái gì! ? Ngươi không phải là người của hoàng tộc! ?"
Nam tử tóc trắng khẽ giật mình, chân mày nhíu chặt hơn: "Không đúng! Nếu ngươi không phải là người trong hoàng tộc, làm sao có thể đi vào động thiên bí cảnh dành riêng cho hoàng tộc lịch lãm chứ?"
Vân Phàm cũng không rõ thân phận chân thật của đối phương, cho nên nói thật: "Ta tới tham gia tiên vũ đại hội , nhưng tại vòng tỉ thí cuối cùng, Đại Càn Hoàng Đế yêu cầu chúng ta so sánh số lượng yêu ma chém giết được, cho nên bọn ta mới tới nơi này."
"Tiên vũ đại hội sao?"
Khương Vô Tà suy nghĩ xuất thần, sau đó lẩm bẩm tự nói: "Có tiên vũ đại hội, thì ra ta đã ở chỗ này ba năm. . . Ha ha, ba năm a. . . Ba năm. . ."
Khương Vô Tà mặc dù đang cười, nhưng cười vô cùng lạnh lẽo, trong mắt bắn ra thao thiên hận ý.
Lúc này, Vân Phàm bỗng nhiên chen lời nói: "Đúng rồi, người của hoàng tộc cũng vào đây, chủ yếu là vì tu bổ phong ấn của thâm uyên."
"Nga! Ngươi nói người của hoàng tộc cũng tới sao!"
Khương Vô Tà thu liễm ánh mắt, trên mặt lộ ra mấy phần kích động, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh trước mắt, nhất thời nản lòng thoái chí.
. . .
"Xin hỏi một chút, ta hôn mê đã bao lâu rồi? Nơi đây là địa phương nào? Làm thế nào để đi ra ngoài?"
Vân Phàm thương thế đã khôi phục tám phần, nhưng sau trận đại chiến cảm thấy hơi kiệt sức.
Hắn nhìn nham bích chung quanh, tựa như đang trong một cái huyệt động. Đáng tiếc trạng thái hiện tại của hắn không có biện pháp điều tra hoàn cảnh chung quanh, cho nên ngồi xuống đất, từ càn khôn trạc lấy ra vài loại linh đan ăn vào.
"Đi ra ngoài ư? Ngươi nói đi ra sao? Ha ha ha —— "
Khương Vô Tà sắc mặt lạnh như băng, càng cuồng tiếu, tóc trắng tung bay, làm cho người ta cảm giác có chút điên điên khùng khùng.
Vân Phàm nhíu nhíu mày, không để ý đến Khương Vô Tà cười điên cuồng, chú tâm điều tức .
Qua một lúc lâu, tiếng cười của Khương Vô Tà tiêu tán, cuồng ý cũng thu liễm, lúc này mới đổi nói: "Từ khi ngươi ngã xuống đây, đã hôn mê khoảng ba ngày, mà nơi này ngươi có thể xưng là luyện ngục, cũng có thể gọi là lôi lung. Về phần đi ra ngoài như thế nào? Khương mỗ ở nơi này ba năm, nếu có thể đi ra ngoài, chẳng lẽ cam tâm ở lại nơi này ư."
"Luyện ngục? Lôi lung?"
Vân Phàm mặt sắc mặt ngưng trọng, dự cảm xấu đột nhiên dâng lên.
"Hừ!"
Khương Vô Tà thản nhiên nói: "Hiện đang có nói với ngươi cũng vô ích, đợi ngươi có thể đi lại được, tự mình ra ngoài quan sát sẽ biết."
. . .
Qua một lúc lâu, Vân Phàm mới khôi phục năng lực hành động , chậm rãi đi ra bên ngoài.
"Rầm rầm rầm —— "
Lôi minh oanh oanh bên tai, cuồng phong dữ dội.
Vân Phàm đứng sững sờ ở nơi này, nhìn cảnh tượng trước mắt trong lòng càng thêm cuồng loạn.
Phía trước là một mảnh bình nguyên thấp bé, phảng phất một vực sâu sâu trong lòng đất , không nhìn thấy thiên không, nhỏ bé mà cô độc, mà lôi đình ngang dọc khắp nơi.
Lôi đình cuồng bạo đan xen , bao phủ cả bình nguyên, dày đặc kinh khủng, giống như thiên phạt muốn diệt trừ cái ác, lại tựa như lôi đình xen kẽ tạo thành lồng giam.
Khó trách Khương Thái Ất nói nơi đây là luyện ngục, cũng chính là lôi lung.
Ở trung tâm của bình nguyên, một ngọn núi do xương trắng chồng chất mà thành đang sừng sững, cao gần ngàn trượng, bên trên có vô số tàn binh đoạn khí. Phía dưới thì giăng đầy những tấm bia cổ quái, giống như minh bài chứng minh thân phận, lại tựa như mộ bia đánh dấu sinh mệnh đã chết đi.
"Đây. . . Đây rốt cuộc là địa phương nào! ? Tấm bia đá kia rốt cuộc là gì?"
Vân Phàm cố nén bất an trong lòng, muốn tiến tới tìm hiểu ngọn ngành, nhưng chung quanh lôi đình dị thường cuồng bạo, lôi thiền hiện tại ngủ say chưa tỉnh, lấy tình hình của hắn bây giờ khó lòng chống nổi lôi đình oanh kích, cuối cùng đành phải trở lại trong huyệt động.
. . .
"Như thế nào? Thấy rõ ràng chứ?"
Khương Vô Tà vẫn ngồi xếp bằng trên cây khô, từ đầu tới cuối chưa hề di chuyển.
Vân Phàm nhìn đối phương một chút, nhưng không để ý nhiều, sau đó ngồi xếp bằng trong góc, tận dụng từng chút thời gian để khôi phục trạng thái của mình.
Thấy như vậy, Khương Vô Tà mặc nhiên không nói.