Trúc viên u tĩnh thanh nhã, một làn gió nhẹ lướt qua mang theo một mùi thơm ngát.
Lúc này, Ôn Dung đang ngồi trong trúc đình, xử lý tiên văn trong tay, nghe được tiếng bước chân tới gần, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
"Tiểu Thải, ngươi. . . Vân Phàm các hạ? ! Sao ngươi lại tới đây?"
Thấy Tiểu Thải dẫn theo Vân Phàm đi tới, Ôn Dung không khỏi ngạc nhiên, sau đó chân mày nhíu lại. Nàng và Tiểu Thải có ý nghĩ bất đồng, nàng suy nghĩ càng thêm trưởng thành, cũng có thêm càng nhiều chuyện băn khoăn.
Ban đầu Ôn Dung khích lệ Tiểu Thải nhiều tiếp xúc với cường giả nhiều hơn, nhưng cũng phải xem cường giả đó là ai mới được.
Thời đại trước mắt vô cùng rối ren, Vân Phàm người này hiện tại đại biểu cho võ đạo nhất phương, đã đắc tội với Thánh Địa, nếu như dễ dàng tiếp xúc với đối phương, chưa nói đến sẽ rước lấy sự cừu thị của tiên đạo thế lực và Thánh Địa, chỉ cần xảy ra bất cứ chuyện hiểu lầm nào, đối với vạn bảo lâu mà nói cũng là tổn thất không nhỏ.
Chỉ là người do Tiểu Thải dẫn đến , Ôn Dung trong lòng mặc dù bất mãn, vẫn phải để tâm đến mặt mũi của vãn bối, cho nên nàng cũng không nói thêm gì.
"Lâu chủ, Vân Phàm tông sư mang theo một vật tới đây, kính xin lâu chủ bố trí cấm chế, tránh để lộ tin tức ra ngoài."
Thấy vẻ mặt Tiểu Thải trịnh trọng , bất mãn trong lòng Ôn Dung cũng phai nhạt một chút, nàng biết Tiểu Thải làm việc luôn phân rõ nặng nhẹ, sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện, nếu đối phương trịnh trọng như thế, nhất định có chuyện trọng yếu báo lên.
"Được."
Ôn Dung gật đầu, cưỡng chế sự nghi ngờ trong tâm trí, ở quanh trúc đình bố trí rất nhiều cấm chế.
. . .
"Lâu chủ, trên người Vân Phàm tông sư có tụ bảo lệnh của vạn bảo lâu chúng ta, cho nên ta mới cố ý dẫn tới gặp ngươi."
Vừa nói, Tiểu Thải ý bảo Vân Phàm lấy tụ bảo lệnh, đưa tới trong tay của Ôn Dung.
Ngọc lệnh bảy màu, lớn cỡ lòng bàn tay, phía trên khắc ấn ký đặc thù của vạn bảo lâu, còn có cấm chế ba động nữa.
"Quả thật là tụ bảo lệnh! Tại sao các hạ có thể có. . ."
Chưa dứt lời, Ôn Dung đã lập tức ngưng lại : "Xin lỗi, Vân Phàm các hạ, thiếp thân vừa rồi có hơi thất lễ. Bất kể là ai cầm lấy tụ bảo lệnh đều giống nhau, chúng ta chỉ nhận ngọc lệnh chứ không nhận người. Nếu các hạ cầm tụ bảo lệnh tìm tới nơi này , chắc có chuyện gì cần vạn bảo lâu trợ giúp, các hạ cứ nói đi đừng ngại."
"Được."
Vân Phàm thẳng thắn nói: "Ngày mai ta muốn đi vào động thiên bí cảnh, đến lúc đó người của Thánh Địa khẳng định cũng sẽ đi, chuyến đi này dữ nhiều lành ít, ta thật sự không yên lòng cho bằng hữu bên cạnh. Nếu như. . ."
Dừng một chút, thanh âm Vân Phàm khàn khàn nói: "Nếu như ta không thể trở về, hi vọng vạn bảo lâu các ngươi có thể ở dẫn các nàng tới một chỗ an toàn."
". . ."
Ôn Dung cùng Tiểu Thải hai mặt nhìn nhau, sau đó trầm mặc.
Một lát sau, Ôn Dung đột nhiên hỏi: "Vân Phàm các hạ nếu biết dữ nhiều lành ít, tại sao còn muốn đi?"
"Bởi vì ta đã đáp ứng một người bạn tham gia tiên vũ đại hội lần này, cho nên ta sẽ dốc hết toàn lực đi tranh, bất kể thành hay bại , cũng coi như ta đã hoàn thành chuyện này."
Vân Phàm lẳng lặng trả lời, trong ánh mắt lộ ra kiên nghị.
"Vậy ngươi có hối hận vì đã đắc tội với nhiều cường địch như vậy, còn liên lụy đến người bên cạnh hay không?"
Vấn đề mà Ôn Dung đặt ra có chút khắc nghiệt, Tiểu Thải vội vàng ở bên cạnh lặng lẽ ra hiệu, nhưng Ôn Dung làm như không thấy.
Vân Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ yên lặng lắc đầu: "Ta chưa từng nghĩ tới việc đắc tội với ai, nhưng có một số chuyện ta cảm thấy cần phải làm như vậy, nên ta sẽ làm . Làm như thế, có lẽ sẽ đắc tội với rất nhiều người, nhưng ta không hối hận, chẳng qua ta thường làm ảnh hưởng tới người bên cạnh, ta cảm thấy thật xin lỗi, rất xin lỗi bọn họ. . . Có lẽ, người như ta không nên có bằng hữu ."
Người như ta, không nên có bằng hữu . . . Không nên có bằng hữu . . .
Nghe được câu nói sau cùng của Vân Phàm, Ôn Dung cùng Tiểu Thải cảm thấy đè nén cùng bi thương dâng lên trong lòng. . . Phải trải qua thống khổ cỡ nào mới có thể nói lời tuyệt tình đến thế.
Có một loại người rất ít suy nghĩ cho mình, chỉ để tâm đến những người bên cạnh.
Chân thành thẳng thắn, chí tình chí nghĩa.
Người như thế rất ngu rất đần, nhưng người như vậy đáng giá tôn kính.
Ôn Dung cùng Tiểu Thải lại nhìn kỹ Vân Phàm, trong lòng tăng thêm một tia kính nể, điểm này không hề liên quan tới thân phận hay tu vi.
"Tốt, thỉnh cầu của các hạ, vạn bảo lâu chúng ta đáp ứng, nhưng thiếp thân hi vọng Vân Phàm các hạ có thể bình yên trở về."
Ôn Dung trả lời gọn gàng linh hoạt, mặc dù tu vi của nàng không cao lắm, nhưng thân phận lại không tầm thường, nếu không cũng sẽ không được phái tới chủ trì dịch bảo đại hội, cho nên nàng mới dám một lời đáp ứng Vân Phàm, đối lập cùng Thánh Địa và cả tiên đạo.
Hơn nữa, Ôn Dung đã đem phương pháp đề luyện hồn tinh hoá thạch truyền tới sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có kết quả. Đến lúc đó, thân phận địa vị của nàng sẽ phát sinh thay đổi vô cùng.
"Cảm ơn lâu chủ, ta còn có chuyện khác, xin cáo từ trước."
Nghe thấy Ôn Dung đáp ứng thỉnh cầu của mình, Vân Phàm gật đầu lần nữa, sau đó quay người rời đi.
Ôn Dung cùng Tiểu Thải vốn muốn mời hắn ở lại trong chốc lát, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Bên ngoài biệt viện, một bóng lưng cô đơn dần dần đi xa.
Tịch mịch, cô độc.
. . .
————————————
Trong một chỗ biệt viện vắng vẻ, Vân gia Lão tổ ngồi trước bàn đá, trong tay nâng một chén thanh trà, tỏa ra hương trà thơm ngát.
Chỉ là giờ phút này ánh mắt của hắn cũng không có nét thích thú hưởng thụ, ngược lại khuôn mặt u sầu, trên trán hiện rõ sầu lo.
Không lâu sau, một người từ bên ngoài đi vào, cung kính đứng trước mặt Vân Mạc Lý.
"Vân Dương Trạch bái kiến lão tổ tông. . ."
"Được rồi, nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ."
Vân Mạc Lý phất tay cắt ngang Vân Dương Trạch thi lễ, hỏi tiếp: "Người của Phong gia đi sao?"
"Vâng, đi, nhưng. . . Chúng ta lần này thật muốn hợp tác cùng bọn họ sao? Bảo hổ lột da, đâu có lợi ích gì, ta sợ lão tổ tông. . ."
Vân Dương Trạch không dám nói tiếp, sợ Lão tổ mất vui.
Vân Mạc Lý khoát tay áo nói: "Phong Thiên Tiếu lão gia hỏa kia, lần này ngự phân thân tới tham gia tiên vũ đại hội, chắc chắn đại nạn sắp buông xuống, lấy cá tính âm tàn của hắn, chuyện điên cuồng gì mà hắn không dám làm chứ? Hắn hiện tại dùng vân văn ấn ký nói chuyện, rõ ràng là muốn uy hiếp, nếu ta không gật đầu, khó bảo toàn hắn không đem mọi chuyện báo lên cho Trưởng lão Thánh Địa. Hôm nay chính là thời đại rối loạn, Thánh Địa gióng trống khua chiêng đảo loạn tiên vũ đại hội như thế, chắc chắn là có mưu đồ, chúng ta cẩn thận thì hơn."
"Vâng."
Vân Dương Trạch thận trọng gật đầu, đang chuẩn bị mở miệng nói gì, lại thấy Vân Mạc Lý đứng lên.
"Người nào! ?"
Lời còn chưa dứt, một vật nhanh chóng bắn đến, vững vàng rơi vào trong tay Vân Dương Trạch, hẳn là một chiếc giới tử đại.
"Đây là thứ gì? !"
Vân Dương Trạch tò mò mở ra giới tử đại, cả người kinh hãi sững sờ tại chỗ, phảng phất như mất hồn.
"Dương Trạch, sao thế?"
Vân Mạc Lý thần niệm quét qua, cũng trở nên ngây dại.
Trong giới tử đại không có vật gì khác, chỉ có trên trăm viên nguyên thạch màu xám tầm thường.
Vân Mạc Lý cùng Vân Dương Trạch làm sao có thể không biết, vật này đã từng xuất hiện trên dịch bảo đại hội.
Giờ phút này, cho dù Vân Mạc Lý đã sống mấy trăm năm, cũng không thể nén được tim đập thình thịch.
"Lão tổ tông, người này là ai?"
Vân Dương Trạch khuôn mặt mừng rỡ như điên, giữ chặt giới tử đại, chỉ sợ bị người cướp đi.
Vân Mạc Lý cố nén kích động nói: "Không cần đoán, không cần suy nghĩ, chuyện vừa rồi coi như chưa từng phát sinh, không cần truyền đi. . . Nếu không, đối với người khác không tốt, đối với Vân gia cũng không nên, nói không chừng còn có họa diệt môn. "
Nghe Lão tổ nói nghiêm trọng như thế, Vân Dương Trạch trong lòng rùng mình, cảm xúc lửa nóng nhất thời chậm lại.
"Vâng, lão tổ tông yên tâm, chuyện mới vừa rồi ta sẽ khắc trong lòng."
Vân Dương Trạch thành thật gật đầu, sau đó đem giới tử đại trong tay đưa cho Vân Mạc Lý.
Nhưng Vân Mạc Lý cũng không có nhận: "Người này đã cho ngươi, vậy ngươi hãy thu nhận lấy , ngày mai động thiên bí cảnh hành trình, sinh tử khó liệu, nếu như ta có thể sống đi ra ngoài, Vân gia tự nhiên sẽ quật khởi, nếu như ta chết, như vậy đây chính là tư bản giúp ngươi quản lý Vân gia. . . Ta nó những chuyện này, ngươi đã hiểu chưa?"
"Lão tổ tông, ngươi. . ."
Vân Dương Trạch cảm thấy chua xót, yên lặng cúi đầu.