Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 147: Long hồn tiễn phù



"Chuyện gì xảy ra! ? Bọn họ dám làm nhiễu loạn tiên vũ chi tranh ư!"

"Tiên vũ chi tranh không phải trò đùa, cho dù là Thánh Địa, cũng không thể làm trái quy định của tổ tông!"

"Con mẹ nó, Thánh Địa thật là quá đáng, chẳng những ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen, còn nhiễu loạn trật tự của tiên vũ đại hội, quả thực vô pháp vô thiên ."

"Nói nhiều như vậy có tác dụng chó gì, các ngươi có dám đứng ra nói trước mặt họ không!"

". . ."

Đột nhiên một người mở miệng châm chọc, mọi người tất cả đều ngậm miệng, chỉ biểu lộ sự căm giận bất bình trên mặt.

. . .

"Ai! Vân Phàm tông sư lần này xui xẻo rồi."

"Thánh Địa đông đảo cao thủ lại còn có Thánh chủ trấn giữ, tự nhiên có thể diễu võ dương oai, nếu không nể mặt hoàng tộc, những người đó đã lật ngược chỗ này lên rồi."

"Cấm Tiên Cốc quá yếu, sau này khó mà quật khởi nổi rồi ."

"Vậy thì có biện pháp gì đây, võ đạo yếu thế cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, khó khăn lắm mới xuất hiện một thiếu niên tông sư, số mệnh hưng thịnh, đáng tiếc lại là tiên vũ đồng tu, hơn nữa xem Thánh Địa bố trí lần này, căn bản không thể để cho hắn trưởng thành ."

"Ai! Quả thật là đáng tiếc."

. . .

Chung quanh tu sĩ nghị luận xôn xao, có người tiếc hận, có người cười lạnh, có người đạm mạc.

Vân Mục cùng Thiên Hà đám người tức giận nhìn chằm chằm vào quảng trường, trong mắt sắp phun ra lửa, nếu không phải biết rõ thực lực mình không đủ, sợ rằng bọn họ đã sớm xông vào quảng trường .

"Thiển Y tỷ, bọn họ khi dễ người khác quá đáng rồi!"

"Thánh nữ đại nhân, mau mau tìm biện pháp đi, lão đại vừa đánh nhau một trận rồi, khẳng định bị thương không nhẹ, người của Thánh Địa lúc này đánh tới, rõ ràng là muốn giậu đổ bìm leo, thừa cơ mà cháy nhà hôi của!"

Nghe Vân Mục khóc lóc, Thiên Hà oán giận, Thiển Y cũng nhíu mày.

Cùng là Thánh nữ của Thánh Địa, Thiển Y đối với cách làm việc của Thánh Địa hết sức rõ ràng, tự cho mình chiếm đại nghĩa, làm việc lớn lối bá đạo, vô pháp vô thiên, nhưng không một ai dám quản chế.

Lúc Thiển Y ở Thiên Khung Thánh Địa, đồng môn của nàng bận tâm tới thể diện, vì vậy không dám làm lớn chuyện, cho dù có chuyện cũng sẽ cố gắng che giấu, nhằm duy trì danh tiếng của Thánh Địa. Nàng thật sự không ngờ Đại Càn Thánh Địa lại không hề e ngại dư luận, gióng trống khua chiêng như thế.

"Hỏa Vân, lúc ta không có đây, nhất định phải chăm sóc Mục Mục đấy, biết không."

Thiển Y vẻ mặt ngưng trọng dặn dò, Tiểu Hỏa Vân nhảy đến trên vai Vân Mục, thật tâm gật đầu, nó hiện tại đã có linh trí, có thể trao đổi như con người được rồi.

Mà Thiển Y nhẹ nhàng buông bàn tay bé nhỏ của Vân Mục, chăm chú quan sát diễn biến trong quảng trường.

. . .

————————————

Trên quảng trường, tiếng cuồng tiếu rung trời.

Vân Phàm nhận ra được người đang cười kia, hẳn là Tiêu Dật Long tại Lạc Nhật thành bị hắn đánh cho tàn phế.

Đối phương hiện tại không những thần hồn không hề hao tổn, hơn nữa tu vi tăng lên cực nhiều, đã trực tiếp bước vào cảnh giới Thần Hải, tương đương với cảnh giới của Khương Thừa Tổ. Chỉ là Vân Phàm cảm giác trên người đối phương có một cỗ khí tức quỷ dị làm cho hắn thấy âm trầm lạnh lẽo.

Còn lão phụ nhân bên cạnh Tiêu Dật Long, Vân Phàm chưa từng gặp mặt.

"Vân Phàm tiểu tặc, ngươi không nhận ra được lão thân, nhưng ngươi biết Nam Cung Hàn Yên chứ, lão thân chính là lão tổ tông của Nam Cung gia, Nam Cung Tầm."

Lời vừa dứt, nhất thời vang lên không ít tiếng kêu kinh hãi.

Nhất là tán tu nhất phương, bọn họ vẫn nghĩ rằng Đại Càn trừ Thánh Địa cùng hoàng tộc ra, tiên đạo lục tông và Phong Vân thế gia chính là thế lực cao cấp nhất. Nhưng mà có ai ngờ tới, biên cảnh Nam Cung gia lại có một vị lão tổ cảnh giới Thần Hải, nội tình thâm hậu, khó trách có thể hùng cứ một phương, để cho hoàng tộc cũng phải kiêng kỵ vài phần.

Nhưng nhìn sắc mặt mấy vị đầu lĩnh của tiên đạo thế lực, ắt hẳn cũng không ngờ tới chuyện này!

Chỉ nghe Nam Cung Tầm nhìn Vân Phàm lạnh lùng nói: "Giết người thì đền mạng thiếu nợ phải trả tiền, chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi giết vãn bối mà lão thân thương yêu nhất, vậy thì dùng mạng của ngươi tới đền lại đi."

"Dừng tay!"

Không đợi Vân Phàm mở miệng, cách đó không xa Đậu Xuất đã quát bảo ngừng tay: "Lãnh Vô Tình, Thánh Địa các ngươi cuối cùng muốn làm gì, lại chạy tới đảo loạn trật tự của tiên vũ đại hội? ! Vũ Tôn lão nhân gia ông ta còn chưa viên tịch, Thánh Địa các ngươi đã vội vàng muốn lật đổ hoàng tộc, nắm giữ Đại Càn có như thế sao? Quả thực si tâm vọng tưởng!"

"Nói đủ chưa?"

Lãnh Vô Tình ôn hoà trả lời: "Thánh Địa nói muốn lật đổ hoàng tộc lúc nào? Lão phu đảo loạn trật tự tiên vũ đại hội bao giờ chứ? Ngươi đừng tưởng ngươi to mồm là muốn nói sao thì nói!"

Đậu Xuất tức giận cười cười: "Đúng là tên ẻo lả không biết xấu hổ, ngươi đừng nói với ta, ba người kia không phải là người của Thánh Địa các ngươi."

Lãnh Vô Tình cũng không tức giận, thản nhiên nói: "Thật sự bọn hắn là người của Thánh Địa, nhưng bọn hắn cũng không nhiễu loạn trật tự của tiên vũ đại hội, mà tới tham gia tiên vũ chi tranh lần này, chỉ là tới hơi chậm mà thôi!"

"Thúi lắm! Tất cả đều thúi lắm!"

Đậu Xuất phun đầy lời thô tục: "Đừng tưởng lão đầu tử không biết, ba người kia căn bản không tham gia bàn long trụ khảo nghiệm, cũng không tham gia tiên đạo tiểu bỉ, có tư cách gì đứng ở nơi này."

"Đậu tiền bối nói không sai, bọn họ không có tư cách đứng trên quảng trường!"

Một tiếng phụ họa vang lên, Đại Càn Hoàng Đế Khương Thái Ất từ Trích Tinh đài bay lên, đứng bên cạnh Khương Công Vọng, trang trọng thi lễ, sau đó sau đó nhìn Lãnh Vô Tình nói: "Thánh Địa các ngươi nghĩ Đại Càn Hoàng thành là nơi nào! ? Muốn đến là đến, muốn đi là đi, chẳng những nhúng tay vào tiên vũ chi tranh, còn muốn nhiễu loạn trật tự của đại hội, các ngươi thật sự nghĩ hoàng tộc chúng ta không dám khai chiến với Thánh Địa ư? Cùng lắm thì tiêu tan một nửa Đại Càn số mệnh, để xem Thánh chủ của các ngươi có thể thừa nhận được long mạch cắn trả không!"

Khương Thái Ất triển lộ khí thế, một cái ngọc tỷ màu vàng lơ lửng giữa đỉnh đầu, phát ra long uy mãnh liệt.

Ở bên cạnh quan sát lâu như thế, Khương Thái Ất mặc dù không nói, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không tức giận.

Thánh Địa đã nhiều lần khiêu khích nhưng hắn có thể chịu đựng, nhưng đột nhiên xen vào tiến trình của tiên vũ chi tranh, đã chạm đến tôn nghiêm của Đại Càn hoàng tộc , hắn dù không muốn làm nhưng có một số việc thân là Hoàng đế nhất định phải làm.

Thấy Hoàng Đế xuất hiện, tứ phương thành chủ cùng mấy vị cung phụng cũng đứng ra, ở phía sau Khương Thái Ất, tựa như chỉ cần một lời không hợp sẽ liều chết đến cùng.

Đối mặt với sự phản kích của hoàng tộc, Lãnh Vô Tình không hề e ngại, ngược lại cười cười: "Tư cách ư? Ta nói có, bọn họ sẽ có. . . Xem xem đây là gì?"

Trong lúc nói chuyện, Lãnh Vô Tình phẩy tay lấy ra một vật.

Đó là một tấm lệnh tiễn bằng ngọc, phía trên có bạch long quấn quanh, lộ ra linh tính.

"Long hồn tiễn phù! ?"

Lần này không chỉ Đại Càn Hoàng Đế cùng Khương Công Vọng trầm mặc, ngay cả Đậu Xuất cũng không thể mở miệng phản bác.

Không phải bọn hắn không dám hoặc là không muốn, mà là không thể.

【 Long Hồn Tiễn Phù 】 chính là tín vật của hoàng tộc lão tổ tông truyền thừa khi Đại Càn khai quốc. Sau đó bởi vì quốc nạn, hoàng tộc lão tổ phải dùng đó làm bằng chứng, mời Thánh Địa ra tay giúp đỡ, vì vậy【 Long Hồn Tiễn Phù 】 vẫn tồn tại trong Thánh Địa.

Chỉ cần Thánh Địa đem 【 Long Hồn Tiễn Phù 】 tới, có thể để cho Đại Càn Hoàng Đế đương đại đồng ý một yêu cầu.

Đây là lời hứa của tổ tiên, cho dù là Khương Công Vọng cũng không thể làm trái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv