Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 133: Hình chiếu Thiên cung



Ở trong truyền thuyết đã có từ rất lâu, lửa là khởi nguyên của văn minh, mà tế đàn chính là tín ngưỡng của văn minh, chính là cây cầu giúp cho con người giao tiếp với thần linh.

Ngay khi Vân Phàm thành công tạo ra cửu trọng thần thai, hỏa chủng "Hoàng" đại biểu cho văn minh tự nhiên xuất hiện tại nơi cao nhất của thần thai, dung hợp một cách hoàn mỹ với thần thai.

Hơn nữa, một tòa cung điện đại biểu cho thành tựu phi phàm hiện lên trên bầu trời của tế đàn, tựa như có thể thấy rất rõ ràng.

...

Đột nhiên phát sinh biến hóa làm cho Vân Phàm cảm thấy bất ngờ, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện xấu, cho nên hắn cũng không quá gấp gáp, ngược lại tinh tế đánh giá lại những biến hóa này.

"Thiên cung! ? Nơi này tại sao có thể xuất hiện hình chiếu của Thiên cung! ?"

Thanh âm của Tà Thần vang lên rất đúng lúc, mang theo vô cùng kinh hãi, thậm chí còn có vài phần kính sợ.

Ở trong trí nhớ của Vân Phàm, Tà Thần chính là một kẻ không sợ trời chẳng sợ đất, trong lòng tràn đầy hắc ám, đây là lần đầu tiên nó biểu lộ ra bộ dáng như thế.

"Tà Thần tiền bối, Thiên cung là gì vậy? Tại sao thần thai của ta lại biến thành thế này? Có thể phát sinh vấn đề gì hay không?"

Vân Phàm hỏi liên tiếp mấy câu, Tà Thần nhất thời mặc nhiên không đáp. Tà Thần cũng không biết giải thích thế nào cho Vân Phàm hiểu, huống chi hắn cũng không muốn giải thích với Vân Phàm.

Thấy Tà Thần không trả lời, Vân Phàm cũng không truy vấn nữa, mặc dù hắn thật sự rất tò mò, nhưng hắn cũng rất tôn trọng Tà Thần. Nếu đối phương không muốn nói, tự nhiên là có lý do của bản thân, hắn không muốn gặng hỏi gây khó chịu cho người khác.

Cho nên, Vân Phàm lại đem tâm thần dung nhập vào thần thai, cảm thụ sự biến hóa bên trong.

...

Chất chứa đầy lực lượng của cửu trọng thần thai, văn minh chi hỏa phảng phất đã tìm được căn nguyên giúp mình tồn tại, từ nay về sau, nó không còn là một viên hỏa chủng không căn không nguyên nữa, mà thật sự trở thành văn minh chi hỏa ngưng tụ tín ngưỡng vạn dân, chỉ cần tín ngưỡng truyền thừa bất diệt, ngọn lửa này sẽ không bao giờ dập tắt.

Theo hỏa diễm thiêu đốt, một vài bức họa hoành tráng hào hùng hóa thành vô số tia khí thể màu xanh, ngọn lửa lưu chuyển chung quanh.

"Vân Phàm tiểu tử, không ngờ ngươi có thể tạo thành cảnh tượng lớn đến thế này, bổn tôn luôn cảm thấy ngươi rất khá, không ngờ cuối cùng còn xem thường ngươi rồi."

Tà Thần đột nhiên mở miệng, không còn âm dương quái khí giống trước kia, mà lộ ra vẻ cảm khái.

Vân Phàm đối với giọng điệu này của Tà Thần cảm thấy không quen lắm, cho nên nói thẳng: "Tiền bối, ngươi nói Thiên cung, có phải là hư ảnh ở phía trên thần thai hay không?"

"Không sai."

Tà Thần mượn thân thể của Tiểu Ngu, xuất hiện dưới chân Vân Phàm: "Trước thời thái cổ, kỷ nguyên hỗn độn, khi đó không phân thiện ác, không có chính tà, không có tốt xấu, càng không phân thành trên trời dưới đất. Cho đến khi một vị đại thần dùng sức mạnh vô cùng kinh khủng, chém ra hỗn độn, mới đem thiên địa phân ra. Từ đó về sau, thần ở thiên, ma ở địa... Mà Thiên cung chính là nơi ở của thần."

Dừng một chút, Tà Thần thở dài nói: "Chẳng qua Thiên cung trên thần thai của ngươi chỉ là hư ảnh của Thiên cung thời kỳ xa xưa, nếu không thật sự là ngươi sự có khả năng một bước lên trời."

"Nha."

Vân Phàm tùy ý đáp một tiếng, trên mặt cũng không biểu lộ thất vọng.

Tà Thần thấy thế hiếu kỳ nói: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi thật sự không kích động ư, đây chính là Thiên cung đó!"

"Vậy thì thế nào?"

"Như thế nào?"

Tà Thần rất bất mãn với thái độ bất cần này của Vân Phàm, giọng nói kích động nói: "Đây chính là địa phương mà vô số Thánh Linh tha thiết ước mơ, chỉ có nơi đó, mới là bỉ ngạn trường sinh!"

"Ta tu tiên đạo, không vì trường sinh."

Vân Phàm nhẹ nhàng trả lời một câu, Tà Thần nhất thời nghẹn lời, lúc này hắn mới nhớ tới, Vân Phàm chỉ còn thọ nguyên chưa tới mười năm.

"Cho dù không vì trường sinh, cũng còn những thứ tốt khác."

Tà Thần liếc nhìn thấy Vân Phàm vẫn dửng dưng, dứt khoát ngậm miệng không nói, nếu không phải biết đối phương đã nhiều năm, biết rõ tính cách của đối phương, hắn đã cho rằng người này chính là thánh nhân vô dục vô cầu mất rồi.

...

Lần này tạo thành thần thai, đã tiêu hao một nửa tài sản của Vân Phàm.

Dĩ nhiên, hiệu quả đạt được cực kỳ lý tưởng, vô cùng hoàn mỹ.

Không nói đến cuối cùng diễn sinh thành thập phương thần thai phù hợp với văn minh hỏa chủng, chính là Thiên cung hư ảnh cũng mang đến cho Vân Phàm cảm ngộ vô cùng ảo diệu.

Hơn nữa tiên thiên hồn trị rốt cục đột phá giới hạn một trăm độ, đạt tới hai trăm độ, mà phong linh không gian khuếch trương tới năm trăm phương, có thể hấp thu tiên linh khí càng lúc càng nhiều.

Không chỉ như thế, tiên thiên hồn trị của tiên đạo đại năng bình thường cũng chỉ khoảng một trăm độ, nội tình thâm hậu như Tâm Vô Lệ cũng mới tới ba trăm độ, trước mắt thần hồn lực của hắn mặc dù không bằng Tâm Vô Lệ, nhưng là lại hơn xa tiên đạo đại năng bình thường. Huống chi, hôm nay hắn mới đạt tới cảnh giới thần thai, sau này còn có cực nhiều khả năng phát triển.

Thành tựu như thế, bản thân Vân Phàm có lẽ không cảm thấy cái gì, nhưng nếu ở trong mắt tu sĩ bình thường, tuyệt đối là yêu nghiệt.

Thập phương thần thai, so sánh với cửu trọng thần thai cao không chỉ một tầng.

Thiên cung hư ảnh xuất hiện, đại biểu hắn đã rất gần Thiên cung, thời gian tu hành cũng được giảm bớt, nói không chừng còn có thể cảm ngộ đại đạo quy tắc.

...

————————————

Hoàng thành quảng trường, hoàn toàn yên lặng.

Từng ánh mắt dõi nhìn bầu trời, hoặc kinh ngạc, hoặc kinh hãi.

Bọn họ dường như không dám tin vào hai mắt của mình, một tòa cung điện mênh mông vĩ ngạn thế xuyên thấu tầng tầng không gian trói buộc, đem hư ảnh phóng tới nơi này.

Không ai biết tòa cung điện này có lai lịch ra sao, nhưng bọn hắn không hề nghi ngờ hình chiếu cung điện xuất hiện, nhất định có liên quan tới Vân Phàm ở trong bàn long đại trận.

...

Tâm Vô Lệ mơ hồ đoán ra điều gì, lần đầu tiên cảm nhận được sự uy hiếp của Vân Phàm đối với mình, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, trong mắt có sát cơ ẩn hiện.

Vân Phàm người này phải chết, nếu không sớm muộn cũng sẽ trở thành đại họa!

Nghĩ đến đây, Tâm Vô Lệ không do dự nữa, phất tay ra lệnh, nói: "Công kích cho bổn tọa! Lôi tiểu tử kia ra đây!"

"Dừng tay!"

Túc Không đám người đang muốn ngăn cản, lại bị Tâm Vô Lệ dùng khí thế ngăn chận, không thể động đậy chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiên đạo thế lực phát động thế công.

"Oanh!"

"Rầm rầm rầm —— "

Mặt đất rung động kịch liệt, bàn long đại trận khẽ lung lay .

Thấy tình hình này, người của tiên đạo thế lực tinh thần đại chấn, tiếp tục tổ chức đợt công kích thứ hai.

"Hống hống hống —— "

Một tiếng gầm thét đầy tức giận vang lên, bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chính là Hỏa Vân sau khi đã biến thân.

Dã tính cuồng bạo! Hoang man thê lương!

Hỏa Vân xông vào giữa tiên đạo thế lực, quyền cước vũ điệu, gặp người liền đánh , toàn thân tràn đầy khí tức kinh khủng.

Tiên đạo thế lực đệ tử tụ lại công kích, nhưng Hỏa Vân thân như kim cương, vô luận hồn bảo hay là tiên thuật đánh vào trên người nó, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

"Nghiệt súc muốn chết sao!"

Nguyễn Tâm Oánh giận dữ, vung tay đè ép Hỏa Vân, Tô Vô Kế cùng Cổ Dịch thì ở bên cạnh phối hợp tác chiến.

Lúc này, Thiển Y mang theo Vân Mục đám người nhanh chóng đi đến, ngăn cản đám người Tâm Vô Lệ.

"Không ngờ Đại Càn thánh địa cùng tiên đạo thế lực bỉ ổi đến vậy, còn làm những chuyện như cắt đứt cơ duyên của người khác!"

Thiển Y thần tình lạnh nhạt, nhưng dáng vẻ không hề yếu thế.

Hỏa Vân lắc mình một cái, trở lại bên cạnh Vân Mục.

Nó hiểu được nhiệm vụ chủ yếu nhất của mình bây giờ, chính là bảo vệ Vân Mục thật tốt, không để cho Vân Mục bị thương tổn. Còn những chuyện khác, Thiển Y sẽ tự mình ra mặt giải quyết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv