Đại Càn biên cảnh, tây nam quan đạo.
Lúc này, một đoàn thương đội cỡ trung khoảng hơn trăm người đang chậm rãi di chuyển bằng lục hành quy. Ở hai bên đội ngũ, cắm đầy thương kỳ bằng gấm đón gió tung bay, phía trên thêu một chữ “Lam” thật lớn.
Thấy những lá cờ như thế, không có bao nhiêu người dám ra tay với thương đội này.
Biên cảnh Lam gia, mặc dù không phải tiên đạo thế gia truyền thống, nhưng là một gia tộc cổ xưa nửa thương nửa tục, đời đời thế thế hành thương mà sống, giao hữu rộng lớn, không thiếu biên quân quyền quý, tán tu cường đại, còn có quan hệ với cả các tiên tông.
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là cho dù thời kỳ Lam gia cường thịnh nhất, cũng không khuếch trương phạm vi hay xâm chiếm ích lợi của người khác, chỉ yên tĩnh trong góc, thiện chí giúp người.
Vì vậy, có lẽ Lam gia không phải là thế lực mạnh nhất nơi biên cảnh, nhưng tuyệt đối là một trong các thế lực không dễ dàng trêu chọc.
Chỉ là hơn mười năm trước, sau khi Lam gia Lão Thái Gia qua đời, tất cả vinh quang của Lam gia đã trở thành mây khói.
Bởi vậy mới có câu nói người chết như đèn tắt... Không còn người, phân tình cũng phai nhạt rất nhiều.
Không có tiên đạo cường giả thủ hộ, lại có thân gia tài phú phong hậu, tự nhiên Lam gia trở thành mục tiêu cho thế lực khắp nơi nhòm ngó. Nếu không có người nhớ tới mấy phần tình nghĩa của Lam gia, sợ rằng Lam gia hiện tại đã bị xóa tên nơi biên cảnh này rồi.
Nhưng cho dù như thế, bị thế lực khắp nơi chèn ép, Lam gia vẫn thật sự khó khăn. Mà thế lực chèn ép Lam gia, vừa vặn lại chính là thế lực Lam gia từng giao hảo.
Đây chính là thực tế, không thể không nói là một loại châm chọc.
...
Cầm đầu thương đội là một trung niên nam nhân mặt mày đầy râu , đầu tóc xoã tung, lôi thôi lếch thếch, toàn thân phong trần mệt mỏi, trên mặt thủy chung mặt ủ mày chau.
Người này tên là Vạn Vĩnh Niên, chính là người chỉ huy Lam gia thương đội, tính cách trầm ổn, xử sự khéo léo, hơn nữa trong hào sảng mang theo vài phần cơ cảnh, chỉ cần hắn dẫn thương đội, cơ hồ rất ít xảy ra vấn đề, hắn cũng là thương đầu duy nhất của Lam gia trước mắt.
Ở hai bên của Vạn Vĩnh Niên, chia ra ngồi một đôi sanh đôi tỷ đệ mười lăm mười sáu tuổi, tỷ tỷ tên là Lam Ấu Như, đệ đệ tên là Lam Vũ Sơn, bọn họ chính là hậu duệ trực hệ của Lam gia.
Bởi vì tỷ đệ hai người lần đầu tiên xa nhà, cho nên dù gương mặt cũng mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng trong mắt tràn ngập sự hưng phấn cùng với tò mò.
...
"Vạn thúc thúc, vượt qua ngọn núi kia chính là tới Tề Lương biên thành đúng chứ? Nghe nói nơi đó là thành thị phồn vinh nhất biên cảnh phải không! Nhất định là có rất nhiều thứ để chơi nhỉ?"
Lam Ấu Như đứng ở trên mai rùa, ngắm nhìn nơi xa, cử chỉ dị thường vui sướng.
Lam Vũ Sơn trợn mắt nói: " Lam Ấu Như, dù gì ngươi cũng là Lam gia Tam tiểu thư, ngươi có thể bớt ầm ĩ một chút không?"
Lam Ấu Như hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm thiếu niên kia nói: "Lam Vũ Sơn, ta là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi dám gọi thẳng tên ta, thật không biết lễ phép . Còn nữa, ta là Nhị tiểu thư, ngươi mới là Tam thiếu gia."
Lam Vũ Sơn lập tức phản bác: "Chúng ta cùng xuất sinh một lúc, hơn nữa, nhìn thế nào ta cũng cảm thấy ta lớn hơn ngươi, ta mới là ca ca."
"Lam Vũ Sơn, ngươi thật không biết xấu hổ, mẫu thân rõ ràng đã nói ta ra đời trước ngươi."
"Đó là gạt ngươi thôi."
"Oa nha nha, Lam Vũ Sơn, ta... Ta muốn quyết đấu với ngươi."
"Quyết đấu thì quyết đấu, ai sợ ai a!"
Tỷ đệ hai người càng nói càng gay gắt, nhưng dù sao cũng chỉ giới hạn ở đấu võ mồm, không hề có ý định ra tay thật.
...
"Ha ha, người trẻ tuổi đúng là tràn đầy sức sống!"
Vạn Vĩnh Niên cảm khái cười cười, lông mày bất giác giãn ra. Tựa như ở cùng với người trẻ tuổi lâu ngày, tâm tình của mình cũng sẽ trẻ trung hơn.
"Hi vọng các ngươi có thể vui vẻ như thế vĩnh viễn!"
Nhưng ngay sau đó, Vạn Vĩnh Niên khẽ thở dài, trong mắt hiện lên phức tạp.
"Mọi người ngừng lại! Mọi người sửa sang một chút, thủ trị thay ca, một khắc sau sẽ tiếp tục lên đường."
Một tiếng thét ra lệnh, đội ngũ liền dừng lại.
Vạn Vĩnh Niên phân phó chung quanh mấy câu, sau đó đi tới phía sau đội ngũ.
Lam gia tỷ đệ thấy vậy, cũng vội vàng chạy theo sau.
...
Ở phía sau thương đội, là một đội ngũ khác, nói chuẩn xác hơn là một đoàn người khác.
Bọn họ ăn mặc không giống với nhân viên thương đội, tổng cộng có năm người, cầm đầu lại là một thiếu niên áo trắng, bên cạnh có một con tiểu hùng đen trắng nằm úp sấp, bộ dáng đáng yêu khả ái, nhưng lại phi thường lười nhác.
Ở bên cạnh thiếu niên, còn ngồi hai nam hai nữ , mặc dù tuổi không lớn, nhưng trên người dâng lên khí tức vô cùng cường đại.
Đúng vậy, đoàn người này bao gồm Vân Phàm, Tà Thần, Thiên Hà, Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong.
Từ sau khi rời khỏi hoang mạc, Vân Phàm đám người trở lại Biên Hoang khách sạn, muốn hỏi thăm một chút tin tức gần đây của Lạc Nhật thành , không ngờ trên đường lại gặp gỡ mười mấy tiên đạo cao thủ mai phục đánh lén...
Sau khi chém giết cùng tra hỏi, Vân Phàm bọn họ mới hiểu được thì ra đám người này vì truyền thừa trên người Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong mà đến.
Tiếp theo, cũng không biết là do ai tung tin tức, nói Vân Phàm đám người nhận được thượng cổ bộ lạc truyền thừa cùng với tài phú khổng lồ. Vì vậy cùng nhau đi tới, võ giả cùng tiên sĩ cuồn cuộn không dứt.
Thời điểm ban đầu, Vân Phàm đám người còn hạ thủ lưu tình, chẳng qua chỉ đả thương bọn họ, không lấy đi tính mạng... Nhưng về sau, người tới càng ngày càng nhiều, không muốn quá phiền hà, bọn họ rốt cục đại khai sát giới, mới đổi được một ít thời khắc thanh tĩnh.
Cho đến năm ngày trước, trên đường đi gặp Lam gia thương đội, Thiên Hà dùng công phu miệng lưỡi của mình mà gia nhập cùng với đoàn người này.
...
Nhìn thiếu niên ngồi trên lưng lục hành quy khắc khổ tu hành, Vạn Vĩnh Niên do dự một lát, sau đó tiến lên chào hỏi: "Chư vị, qua ngọn núi phía trước, chính là Tề Lương biên thành, không biết chư vị có tính toán gì tiếp không?"
Vạn Vĩnh Niên vốn là thất tinh cường giả, nếu không cũng không dám tùy ý dẫn đội bào thương. Nhưng mấy ngày qua cùng đi, hắn đột nhiên phát hiện, Vân Phàm đoàn người tuyệt đối không phải là tiên đạo tu sĩ bình thường.
Cẩn thận suy nghĩ, Vạn Vĩnh Niên chưa từng hỏi chuyện Vân Phàm đám người, thậm chí ngay cả tên của bọn họ đều lười không nhắc tới.
Chỉ là sắp tới sẽ vào thành, không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết, Vạn Vĩnh Niên hi vọng song phương mỗi người đi một ngả, cũng không gây ảnh hưởng tới nhau.
"Nga, sắp tới Tề Lương biên thành rồi sao? Thật sự quá tốt!"
Thiên Hà tâm linh thông thấu, tự nhiên nghe ra ý của Vạn Vĩnh Niên, cho nên thoải mái nói: "Vạn lão ca yên tâm, qua sơn đạo chúng ta sẽ tự mình vào thành, sẽ không gây thêm phiền toái cho các ngươi ... Đúng rồi, chút lòng thành nho nhỏ không được kính ý, mong rằng Vạn lão ca sẽ không ghét bỏ."
Trong lúc nói chuyện, Thiên Hà bước xuống khỏi mai rùa, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc túi giao cho Vạn Vĩnh Niên, bên trong có mười viên tam tinh hồn tinh.
Cảm giác sẵn tiền thật là tốt!
Như lúc trước, Thiên Hà nhất định sẽ cảm thấy thật đau lòng, nhưng hiện tại chút tiền nhỏ này đối với hắn mà nói, chỉ như chín trâu mất sợi lông mà thôi. Hắn dù gì cũng là người từng đi qua động thiên thế giới, sao thèm để ý tới việc này.
"Đạo hữu khách khí."
Vạn Vĩnh Niên cũng không nói nhiều lời, thu lấy chiếc túi kia. Hắn cũng không quá coi trọng chút thù lao này, mà là thói quen của người làm ăn, có qua có lại, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.