Một màn đột nhiên xuất hiện, để cho mọi người sững sờ không biết nói gì.
Nơi này chính là sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch, mặc dù là khu vực linh thú cấp thấp sinh sống, nhưng đồng dạng cũng tràn đầy hiểm nguy.
Địa phương đầy rẫy nguy hiểm như thế, bình thời vốn đã vắng bóng con người, hôm nay đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, tự nhiên có cảm giác quỷ dị khó nói thành lời.
"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi tới đây làm gì?"
Đà tử mở miệng muốn hỏi, bộ dạng như lâm đại địch. Mặc dù hắn không biết lai lịch của thiếu niên kia, nhưng có thể một thân một mình xuất hiện ở nơi này, sao có thể là người bình thường. Cho nên, trước tiên phải đem lai lịch của đối phương dò xét rõ ràng rồi tính tiếp.
"Ta sao? Ta muốn tới hỏi đường."
Thiếu niên cũng không kiêng kỵ, nói thẳng ra ý của mình, nhưng đám người Hứa Tam Quang làm sao có thể chịu tin?
Lúc nào hỏi đường cũng được, tại sao hết lần này tới lần khác phải chọn lúc này, rõ ràng cố ý muốn chen vào chuyện người khác.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi nhiều lời với đám người quê mùa hèn hạ này làm gì, trực tiếp giết chết hết bọn chúng, nói làm gì cho phí lời! Dài dòng lắm chuyện , đến cùng ngươi có phải nam nhân hay không? Là nam nhân nên giết giết giết!"
Một thanh âm non nớt vang lên, hẳn là con tiểu hùng đen trắng dưới chân thiếu niên kia đang nói chuyện.
Tiểu hùng biết nói sao? ! Chuyện quái gì vậy! ? Hơn nữa vừa mở miệng còn muốn đánh đánh giết giết nữa!
Mọi người vẻ mặt ngạc nhiên, câu nói vô cùng tàn bạo, hợp với thân hình béo tròn và giọng nói làm cho người ta cảm thấy không biết hình dung thế nào cho phải.
"Câm miệng!"
Thiếu niên một cước đá văng con tiểu hùng này, người sau vẫn hùng hổ lải nhải không ngừng.
Không sai! Thiếu niên này chính là Vân Phàm, so với lúc mới đặt chân vào Cấm Đoạn sơn mạch, vẻ ngây thơ trên mặt đã hoàn toàn tan biến, toàn thân tản ra một cỗ sát khí nồng đậm, bởi vì sinh sống trong sơn lĩnh và sinh hoạt cùng dã thú đã quen, cả người càng tràn đầy cuồng bạo dã tính, đôi mắt lộ ra hung lệ .
Mà con tiểu hùng này, không phải Tà Thần còn có thể là ai!
Tiểu Ngu cùng Tà Thần hiện tại đã trở thành trạng thái cộng sinh, nhưng mà Tiểu Ngu ngốc nghếch nhút nhát, bình thời ẩn núp ở trong người, thân thể cũng do Tà Thần trông coi, chỉ cần không thương tổn tới Vân Phàm, Tiểu Ngu bình thường sẽ không xuất hiện.
...
"Tiểu huynh đệ, đây là ân oán cá nhân, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác."
Hứa Tam Quang sắc mặt bất thiện, hiển nhiên bị câu “quê mùa hèn hạ” kia kích thích, nếu không phải không rõ lai lịch của Vân Phàm, sợ rằng hắn đã động thủ rồi.
"Thiếu hiệp!"
Thiên Hà khóc la một tiếng, thân thể béo ú vọt tới chỗ Vân Phàm: "Thiếu hiệp cứu mạng, cứu chúng ta đi! Bọn họ là người của Tam Quang đạo, chuyên cản đường cướp bóc, cho tới bây giờ không lưu người sống... Đáng thương nhà ta trên có mẹ già dưới có con trẻ, ở giữa còn có hai vị cô cô, nếu ta chết, bọn họ biết phải làm sao bây giờ..."
Mập mạp mới vừa rồi còn đại nghĩa lẫm nhiên, trong nháy mắt biến thành một tiểu nhân rất sợ chết, hơn nữa nói ra hoàn cảnh vô cùng thê thảm của mình, phảng phất nếu không cứu hắn chính là tội ác tày trời.
Biến chuyển như vậy thật sự quá đột ngột rồi, để cho người ta có chút phản ứng không kịp.
"Mập mạp chết bầm này, quá mất mặt rồi!"
Phương Đồng che mặt, không có mặt mũi nhìn thấy cảnh này. Cho dù nàng đã quen với việc Thiên Hà vô sỉ như thế, vẫn không nhịn được mà đỏ mặt. Mượn lời của đối phương mà nói, hết ăn lại nằm là thiên phú của hắn, sợ chết là bản tính của hắn, không biết xấu hổ là kỹ năng cơ bản của hắn. Hắn quả nhiên làm được, hơn nữa làm còn rất tốt!
"Ngươi nói chuyện này là thật sao?"
Vân Phàm đầu tiên khẽ ngẩn ra, sau đó thật tình hỏi Thiên Hà.
Thiên Hà hiển nhiên không ngờ Vân Phàm đột nhiên hỏi lại mình, hơn nữa hỏi rất chân tình, điểm này làm cho hắn ngược lại ngượng ngùng gật đầu.
"Chuyện... chuyện này, đoạn đầu là thật, đoạn sau thì là bịa đặt , chủ yếu là muốn tạo một chút không khí thôi, thiếu hiệp đừng phiền lòng, đừng phiền lòng, ha ha..."
Thiên Hà cười khan hai tiếng, sau đó lúng túng giải thích một chút.
"Một đám người không biết sống chết!"
Hứa Tam Quang chưa từng bị ai coi thường như thế, thấy Vân Phàm không thèm để ý tới cảnh cáo của mình, rốt cục không nhịn được tức giận: "Tiểu tử, không cần biết ngươi là ai, nếu đắc tội với Tam Quang đạo chúng ta, ngươi nhất định phải chết... Muốn trách thì trách số mệnh của ngươi không tốt! Tất cả tiến lên giết cả tiểu tử kia cho..."
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại!
Chỉ nghe tiếng xé gió vang lên, một đạo hàn mang đâm sâu vào cổ họng Hứa Tam Quang , làm hắn khó có thể tiếp tục nói chuyện.
"Bát... Bát gia! ?"
Nhìn Hứa Tam Quang giãy dụa gục xuống, đà tử ngây ngẩn cả người, cảm giác sợ hãi khủng bố dâng lên trong lòng!
Hứa Tam Quang chết rồi! ? Đường đường tiên đạo cao thủ lại chết rất đơn giản như thế, ngay cả tiên linh của mình còn chưa kịp gọi ra!
Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? !
"Giết! Giết bọn họ cho ta!"
Đà tử rõ ràng nhảy lên, vừa gào thét vừa kêu to: "Bát gia cùng Đại gia bọn họ tình như thủ túc, nếu để cho Đại gia biết Bát gia chết rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Mọi người giết cho ta, giết bọn họ lấy công chuộc tội!"
"Giết!"
"Giết a! Báo thù cho Bát gia—— "
Tam Quang đạo chúng phỉ đồng loạt xông lên, hướng Vân Phàm vây quanh... Vậy mà Vân Phàm không lùi mà tiến, trực tiếp xông vào giữa bầy địch!
"Oành!"
Một quyền đánh ra, một con tam tinh tiên linh trực tiếp tan vỡ, một người mất mạng!
"Oành!"
Lại một quyền, lần nữa giết một người!
Vân Phàm thân như quỷ mỵ, xuyên qua giữa mọi người.
"Oành! Oành! Oành!"
Mỗi lầm đánh ra một quyền, liền lấy đi một mạng người!
Ba người... Năm người... Mười người...
Nhìn xung quanh các huynh đệ càng ngày càng ít, đám phỉ còn lại của Tam Quang đạo mất đi dũng khí, nhưng khi bọn họ chuẩn bị rút lui, liền có một thân ảnh nho nhỏ tham gia vòng chiến!
"Vân Phàm tiểu tử, ta đã sớm bảo ngươi mau mau động thủ, đám người này thuần túy là chính mình muốn chết, căn bản chẳng trách được người khác! Cạc cạc cạc két ~~~ "
Trong tiếng cười điên dại, Tà Thần phảng phất hung thần ma quỷ, nơi nó đi qua, sinh cơ hoàn toàn không có, tốc độ giết người so với Vân Phàm còn nhanh hơn hơn mấy phần!
Trong nháy mắt, cả đám đạo tặc hết thảy đều mất mạng.
Cách đó không xa, đà tử thấy cảnh tượng này sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hãi!
Tự biết đại thế đã mất, đà tử vội vàng xoay người bỏ chạy, nào ngờ hắn đi lên hai bước, một đạo hàn mang thoáng hiện, xuyên thấu qua cổ họng của hắn, ngay sau đó trở về trong tay của Vân Phàm.
Đó là một thanh tiểu đao, một thanh tiểu đao đoạt mệnh.
...
Núi rừng yên tĩnh không tiếng động, trong không khí tràn ngập máu tanh.
Từ lúc Vân Phàm xuất thủ, đến khi chém tận giết tuyệt, trước sau bất quá mười tức, cũng không nói nửa câu.
Thiên Hà cùng Phương Đồng vẻ mặt kinh ngạc, đến lúc này còn chưa có lấy lại tinh thần , đặc biệt là Thiên Hà, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, trong lòng lạnh lẽo tới cực điểm!
Con mẹ nó người kia vẫn là người sao? Đây quả thực là một sát thần mới đúng!
Hơn nữa thiếu niên kia, vừa rồi bộ dạng còn rất an tĩnh, không ngờ tới khi động thủ, vừa nhanh vừa ác, không chút mềm lòng, giết người không chớp mắt!
Thiên Hà cảm thấy may mắn, may mắn vì chính mình vừa rồi nói sự thật, nếu không để cho đối phương biết mình lừa gạt hắn, sợ rằng kết quả của mình sẽ không tốt hơn đám người trên mặt đất lúc này.
Trên thực tế, Vân Phàm dĩ nhiên biết ban đầu Thiên Hà không nói thật, cho nên mới hỏi một câu thật tình, nếu như lúc ấy Thiên Hà gật đầu, Vân Phàm tuyệt đối không nói hai lời quay đầu rời đi.
May mà Thiên Hà cho dù có chút vô sỉ, nhưng trong tâm cũng không có ý xấu, cũng không thật lòng lừa gạt Vân Phàm.