"Ta ở trên đường đã gặp ca ca của ngươi... Hắn rõ ràng là nhận ra ta, nhưng lại cố ý không muốn thừa nhận."
Lời nói của Thiển Y có chút không đầu không đuôi, ngược lại làm cho Vân Mục cùng Thanh Thanh cảm thấy ngạc nhiên hơn.
Tại sao rõ ràng nhận ra, lại không chịu thừa nhận? Rốt cuộc là có ý gì đây?
"Hiện tại ca ca của ngươi đã thay đổi, trở thành người mà ngay cả ta cũng không thể nhận ra."
Thiển Y nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Vốn dĩ ta muốn đưa hắn về đoàn tụ với ngươi, nhưng hắn thủy chung không chịu thừa nhận ta. Ta biết, hắn chắc chắn sẽ không theo ta về, trên lưng hắn phải gánh chịu biết bao cực nhọc, trong lòng mang theo biết bao tâm sự, luôn luôn trầm mặc ít nói. Hắn yên lặng thừa nhận toàn bộ thống khổ, hắn chỉ hi vọng ngươi có thể vui vẻ, cho nên hắn không muốn tới gặp ngươi, ít nhất là trước khi hắn có năng lực để bảo vệ cho ngươi, hắn sẽ không đến gặp ngươi... Hiện tại, ngươi đã hiểu được ca ca của ngươi có bao nhiêu khó khăn, có bấy nhiêu khổ cực chứ?"
"Ca..."
Vân Mục thất thần ngồi dưới đất, ôm đầu gối mà khóc.
Cho tới nay đều là do Vân Phàm chăm sóc chiếu cố đến nàng, nàng cho đến lúc này đều không thể cảm nhận được Vân Phàm phải thừa nhận biết bao nhiêu khó nhọc. Vốn chỉ là gặp gỡ nhau, tại sao lại trở nên khó khăn như vậy? Thật sự quá khó quá khó!
"Chi chi!"
Tiểu Hỏa Vân cảm nhận thấy Vân Mục thương tâm, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của tiểu cô nương, phảng phất như muốn an ủi nàng.
Thanh Thanh lúc này cũng vỗ về lưng nàng nói: "Mục Mục đừng khóc đừng khóc nữa, ít nhất ca ca của ngươi hiện tại sống rất tốt chẳng phải sao? Ca ca của ngươi chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi ngàn vạn lần không nên làm cho hắn lo lắng!"
Nghe thấy Thanh Thanh trấn an, Vân Mục ngừng khóc, hướng Thiển Y nhìn lại: "Thiển Y tỷ tỷ, ta... ca ca của ta hiện tại có tốt không? Hắn khỏe chứ?"
"Hắn rất tốt, chỉ là..." Thiển Y muốn nói lại thôi.
"Là sao?"
Vân Mục gấp giọng hỏi thăm, trong lòng càng thấy khẩn trương.
Đôi mắt không linh của Thiển Y nhìn hướng nơi xa, giọng nói buồn buồn nói: "Ta vốn muốn vì các ngươi mà đòi lại sự công bằng, đáng tiếc Sài gia thực lực thâm căn cố đế, sau lưng còn có Thánh tử ủng hộ, ta cũng không thể làm gì bọn họ..."
Dừng một lát, Thiển Y bình phục tâm tình nói: "Như vậy cũng tốt, ta tin tưởng ca ca của ngươi muốn tự mình đến đòi lại công đạo hơn."
Như Thiển Y ngày đó chứng kiến , hôm nay cả người Vân Phàm tràn ngập sát khí, huyết hải thâm cừu như vậy có thể không báo hay sao!
Vân Mục nghe nói không phải là huynh trưởng gặp chuyện không may, nội tâm căng thẳng cũng khẽ buông lỏng, dùng tay lau đi nước mắt trên gương mặt.
...
"Thiển Y tỷ tỷ, ta cũng muốn báo thù! Ta không muốn ca ca phải chịu khổ một mình!"
Trầm mặc chốc lát, Vân Mục bỗng nhiên mở miệng, trong mắt lúc này đã chuyển thành bướng bỉnh.
Giọng điệu quen thuộc này, làm cho tâm thần Thiển Y khẽ run rẩy: "Ta có thể dẫn ngươi tới Thánh Địa, nơi đó có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ nhanh chóng, nhưng chỗ đó không phải người nào cũng có thể đi... Chỉ có ngươi bái ta làm sư, ta mới có thể dẫn ngươi tới đó."
"Cái gì? !"
Vân Mục cùng Thanh Thanh đồng thời kinh hô, sửng sờ không biết nói gì!
Nhất là Thanh Thanh, nàng sống trong hồng lâu, đối với danh tiếng của Thánh Địa có thể nói như sấm bên tai. Đây chính là thế lực đứng đầu trên Thánh Linh đại lục, thậm chí còn áp đảo Đế quốc. Vân Mục có thể được Thánh nữ ưu ái, con đường tu hành sau này nhất định tiến triển cực nhanh, thành tựu bất phàm!
Vốn dĩ dựa theo quy củ của Thánh Địa, đệ tử bình thường không thể tùy ý thu đồ, chẳng qua Thiển Y cũng không phải là đệ tử bình thường, mà là Thánh Địa Thánh nữ, tự nhiên nàng có một chút quyền hạn riêng.
"Ta... Ta có thể được không?"
Vân Mục nói chuyện, do dự không thôi. Mặc dù nàng không rõ Thánh Địa lợi hại thế nào, nhưng nàng không khó suy đoán bối cảnh của Thiển Y, chính mình chỉ là phàm nhân, cả thiên phú cũng còn chưa thức tỉnh, làm sao có tư cách trở thành đệ tử của Thiển Y.
"Làm sao? Không muốn ư?"
Thiển Y chỉ cười hiền hòa, tựa như nhìn thấu tâm tư của tiểu cô nương.
Thiên phú thức tỉnh đối với người bình thường mà nói có lẽ sẽ khó khăn, nhưng dựa vào thủ đoạn của Thánh Địa làm sao lại phải lo đến phương pháp giải quyết chứ.
"Ta... Ta tất nhiên muốn bái tỷ tỷ làm sư, Vân Mục bái kiến tỷ tỷ, bái kiến sư tôn..."
Vân Mục vội vàng quỳ xuống đất, liên tiếp dập đầu rất nhiều. Nàng nghe lão thôn trưởng đã nói quy củ bên ngoài, bái sư học nghệ nhất định phải dập đầu hành lễ, nếu không không thể được chân truyền.
"Tốt tốt tốt, mau dậy đi Mục Mục, không cần lễ tiết nhiều thế."
Thiển Y mừng rỡ nâng đỡ Vân Mục, kéo vào trong ngực nhẹ vỗ về đầu tiểu cô nương: "Sau này cứ gọi ta là tỷ tỷ là được, ta hiện tại sẽ dẫn ngươi tới Thánh Địa, giúp cho ngươi mau chóng trưởng thành..."
"Chờ một chút!"
Thanh Thanh thấy Thiển Y muốn dẫn Vân Mục đi, vội vàng ngăn cản đối phương: "Thánh nữ, ngươi... Ngươi thật sự muốn thu Mục Mục làm đồ đệ hay sao? Có thể chờ Hồ đại ca trở về rồi nói tiếp hay không? Ta đã đồng ý với Hồ đại ca phải chăm sóc Mục Mục thật tốt, ngươi đột nhiên dẫn nàng đi, nếu Hồ đại ca hỏi thì ta biết ăn nói ra sao?"
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thanh Thanh làm sao dám ngăn cản Thánh nữ. Thật ra tâm tình của nàng cũng rất phức tạp, một mặt rất hâm mộ sự may mắn của Vân Mục, có thể tiến vào Thánh Địa tu hành, một mặt nàng không muốn Vân Mục rời đi, nếu không thật sự không biết nói với đại hồ tử thế nào.
"Chuyện này..."
Thiển Y thấy vẻ mặt Thanh Thanh đầy khó xử, lại nhìn Vân Mục một chút.
Vân Mục cũng cảm thấy không biết phải làm sao, mấy ngày nay nàng được người trong Thương Minh chiếu cố tỉ mỉ kỹ càng, đối với nơi đây cũng có cảm tình thâm hậu. Đây là nơi đầu tiên từ sau khi Thanh Mộc thôn bị hủy làm cho nàng cảm thấy ấm áp, làm cho nàng có một chút cảm giác giống như ở nhà.
"Như vậy đi..."
Thiển Y lật tay lấy ra một khối ngọc linh: "Đây là ngọc linh truyền tin của ta, nếu như đại hồ tử trở về, nói với hắn cầm ngọc linh tới Thánh Địa tìm ta, đến lúc đó, ta sẽ để cho hắn gặp Mục Mục."
Đưa ngọc linh ra, Thiển Y cũng không cần phải nhiều lời nữa, giơ tay lên tập trung Tinh La Bàn, mang theo Vân Mục bay về phía chân trời.
Nhìn hai người rời đi, Thanh Thanh thất thần một hồi lâu, sau đó đem ngọc linh cất kỹ, chỉ biết thở dài một tiếng.
...
————————————
Sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch, yên tĩnh không tiếng động, trong không khí tràn ngập cảm giác kinh khủng.
Lúc này là giữa trưa, chỉ thấy hai thân ảnh một béo một gầy đang chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng cảnh giác dò xét chung quanh.
"Thiên ca, Tán Tu minh hiện tại càng ngày càng quá đáng, nửa năm qua cũng đã tăng giá ba lần, cứ tiếp tục như thế chỉ sợ chúng ta không thể chịu nổi được nữa."
Thanh âm thanh thúy, nói chuyện một cô gái cao gầy xinh đẹp, mặt mũi mang theo vài phần u oán, vừa mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nam tử trẻ tuổi thân hình mập mạp, vẻ mặt hiền hòa, chẳng qua lời nói có chút thô tục: "Vậy thì còn có cách nào đây, ai kêu cái mông của bọn họ lớn, ngồi hết nửa tòa thành chứ!"
"Thiên ca, nếu không chúng ta rời khỏi nơi này đi đến chỗ khác đi!"
"Hiện nay thú triều lan tràn, nơi nào cũng giống vậy thôi, muốn kiếm chút linh bối, vẫn phải ở lại nơi này, cùng lắm thì đi tới Cấm Đoạn sơn mạch nhiều thêm vài lần, dựa vào bản lãnh của chúng ta, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng có thể kiếm được mấy viên hồn tinh."
"Hy vọng là thế!"
"Ai! Cũng không biết đám súc sinh này có phải uống thuốc tráng dương hay không, cả đám đều hưng phấn không thôi! Mỗi tháng đều lao tới, so với nữ nhân các ngươi còn hùng hổ hơn."
"Thiên ca, nếu ngươi cứ nói linh tinh như thế, đừng trách ta không khách khí!"
"Hắc hắc! Nói giỡn, nói giỡn."
Hai người vừa đi vừa nói, tâm tình khẩn trương cũng dần buông lỏng.
Đúng lúc này, sơn dã phía trước truyền đến một trận tiếng động "sa sa", hù dọa một đám linh cầm bay loạn!