Một người như thế nào mới coi như đang sống?
Còn thở? Tim đập? Hay là còn suy nghĩ?
...
Thời khắc mà Vân Phàm từ trong bóng tối thức tỉnh, hắn nghĩ là mình đã chết.
Hắn không cảm giác được sinh cơ của mình, không cảm giác được tim mình đang đập, nếu như không phải vẫn còn suy nghĩ, hắn cùng với người chết lại có khác gì chứ?
Trong thoáng chốc, vô tận sợ hãi dâng lên!
Đây là lần đầu tiên Vân Phàm cảm nhận được tử vong đến gần mình đến thế, thì ra chính mình vẫn sợ chết đến thế hay sao?
"Thùng thùng!"
Một tiếng tim đập yếu ớt vang lên, tâm thần của Vân Phàm cũng rung động theo nhịp đập này, một luồng sinh cơ dần dần lan tỏa khắp người.
...
"Thùng thùng!"
Qua một hồi lâu, lại một tiếng tim đập nữa vang lên.
Sinh cơ trong cơ thể Vân Phàm dần dần khôi phục, cảm giác lần nữa trở lại trên người hắn.
Đầu tiên là thần hồn biến hóa!
Được hàng vạn hàng nghìn sát niệm rèn luyện , thần hồn Vân Phàm phảng phất trải qua thiên chuy bách luyện, càng thêm bền bỉ! Thậm chí dần dần đưa hàng vạn hàng nghìn sát niệm dung nhập vào trong ý chí của mình, giống như mũi kiếm sắc bén, muốn chém bay hết thảy những thứ hư ảo.
Tiếp theo là thân thể biến hóa!
Hấp thu rất nhiều hung sát khí, thân thể Vân Phàm trở nên dị thường vững chắc, trái tim đập cũng chậm chập hơn... Đây là di chứng của sát khí luyện thể, thiếu chút nữa làm cho hắn đồng hóa với tử khí!
May mà sát khí trong cơ thể Vân Phàm đã bão hòa, cuồn cuộn không dứt trong tim lại ngưng luyện thành hung sát lực.
...
Chính thời khắc này, Vân Phàm không chút do dự, trực tiếp đem hung sát lực trong cơ thể ngưng tụ thành một luồng, phóng tới các huyệt khiếu trên tay trái!
Võ đạo chi tu, ngược dòng mà đi, không sợ không hãi, không tiến tất lùi.
Bị hung sát lực trùng kích , huyệt khiếu trên tay hắn dần dần khai thông.
Chỉ là tích lũy càng thâm hậu, hung sát lực cần có càng nhiều, mà ngưng luyện càng nhiều huyệt khiếu, ngưng khiếu sau này lại càng thêm khó khăn.
Sau khi Vân Phàm liên tục giải khai mười huyệt khiếu, hắn dần dần cảm giác đã không còn dư lực, hắn cũng hiểu đã đến thời khắc cực hạn của thân thể mình.
Cho nên hắn giảm tốc độ, vừa luyện hóa huyệt khiếu, vừa hấp thu hung sát khí, cứ thế liên tục tuần hoàn.
...
...
Thời gian trong quá trình tu luyện dần dần trôi qua.
Không biết bao lâu, Vân Phàm mới ngừng lại.
Hắn lúc này, cả người tràn đầy sát khí, vẫn như thực chất bình thường.
Tay trái của hắn đã ngưng luyện mười ba huyệt khiếu, cộng thêm với bản thân sẵn có năm mươi bảy, tổng cộng là bảy mươi . Trong lúc vung quyền, lực nặng sáu ngàn quân, cùng lúc trước so sánh, gia tăng thêm một ngàn, hoàn toàn tương đương với cộng thêm lực lượng của một vị tông sư bình thường, chênh lệnh với trung vị tông sư chỉ một bước ngắn mà thôi.
...
Bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt Vân Phàm giống như sáng mang tỏa ra, sau đó dần dần thu liễm.
"Hả? Đây là địa phương nào! ?"
Vân Phàm vẫn ngắm nhìn chung quanh, khắp nơi là tường băng trong suốt trong sáng.
Nơi này không gian nhỏ hẹp, giống như một vết nứt dưới lòng đất.
"Tư tư ~~~ "
Vân Phàm dùng tay nhẹ nhàng chạm vào tường băng, hơi lạnh thấu xương thẩm thấu tới linh hồn, ngón tay cũng cóng lại.
Đây là sát khí dựng dưỡng ngàn vạn năm ngưng tụ mà thành băng thạch , tu sĩ bình thường chạm vào ắt hẳn phải chết, nếu không phải thể chất của Vân Phàm đặc thù, sợ rằng hiện tại đã biến thành một pho tượng đá .
Nắm chặt nắm đấm, Vân Phàm mới phát giác, thân thể da thịt của mình cứng ngắc, ngay cả bước đi cũng có chút mất tự nhiên.
"Tại sao có thể như thể?"
Vân Phàm kinh ngạc nhìn bàn tay, cau mày, mắt lộ vẻ suy tư .
"Oành!"
Một quyền đánh ra, một tiếng xé gió vang vọng.
Khí toàn nổ tung, nhấc lên trận trận khí lãng.
Vân Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm, thân thể không có vấn đề, lực lượng quả thật tăng cường không ít. Nhưng lực lượng tăng nhanh, để cho lực khống chế của hắn đối với lực lượng, hoặc là nói khống chế thân thể, lại không cách nào tùy tâm sở dục giống như trước, sau này cần phải dùng nhiều thời gian làm quen với lực lượng của mình mới được.
"Vân Phàm tiểu tử, mau thả bổn tôn ra ngoài..."
Một thanh âm u ám quanh quẩn trong đầu Vân Phàm, để hắn sửng sốt ngạc nhiên.
"Oành!"
"Khúc khích ~~~ "
Vân Phàm tế phong linh hoàn, một con tiểu hùng màu trắng đen phá giới lao ra.
"Tà Thần tiền bối? Ngươi đã tỉnh..."
"Oa nha nha! Nếu bổn tôn không tỉnh, sợ rằng chết lúc nào còn không biết nữa!"
Hắc bạch tiểu hùng tức giận ôm chặt bắp chân Vân Phàm , vừa cắn vừa la hét, tựa như phát tiết cảm xúc uất ức trong lòng.
"..."
Vân Phàm vung chân đá văng nó ra hỏi: "Tiểu Ngu đâu? Nó không sao chứ?"
"Tên ngu ngốc kia sao, hiện tại còn chưa chết!"
Tà Thần tức giận nói: "Ai bảo ngươi ban đầu cùng yêu ma hóa thân liều mạng ? Nếu không phải thời khắc cuối cùng, tên ngu ngốc kia tiêu hao hồn lực trợ giúp cho ngươi, ba người chúng ta đều đi đời nhà ma rồi!"
"..."
Thấy Vân Phàm trầm mặc, Tà Thần lúc này mới nhớ tới mục đích mà mình muốn ra ngoài.
"Đừng nói nhiều lời nữa, thiếu chút nữa quên mất giáo huấn ngươi!"
Tà Thần chỉ vào Vân Phàm , hét lớn: "Ngươi... Tiểu tử ngươi lại muốn chết sao? Lại dám tu luyện ở chỗ thế này! Nếu như bị sát khí đồng hóa, ngươi chết chắc rồi, không ai có thể cứu được ngươi! Ngươi chết không quan trọng, nhưng bổn tôn hiện tại cùng sinh cùng tử với ngươi, ngươi chết, bổn tôn cũng phải chết! Bổn tôn làm sao lại xui xẻo như thế, dính dáng tới tên tiểu tử ngu ngốc đen đủi như ngươi làm gì!"
"..."
Nghe Tà Thần oán trách, Vân Phàm chẳng những không tức giận , trong lòng lại có thêm một tia thân thiết cùng quen thuộc.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi rốt cuộc có rõ tình trạng thân thể của ngươi hay không?"
"Rõ ràng."
"Ách! Cái gì... Rõ ràng? Ngươi nói ngươi biết rõ? !"
Nghe Vân Phàm trả lời gọn gàng linh hoạt như thế, Tà Thần ngược lại nghẹn lời: "Ngươi... Ngươi rõ cái gì?"
"Ta biết rõ luyện hóa sát khí sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể , cũng rõ Đại Diệt Thần Văn cấm kỵ, võ đạo tu vi của ta càng cao, thọ nguyên tiêu hao sẽ càng nhanh... Những chuyện này, ta đều biết."
Vân Phàm nói rất bình thản, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, tựa như đang nhắc đến người khác, mà không phải mình.
Tà Thần sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên có chút phát điên nói: "Ngươi đã biết rõ, vậy mà ngươi còn dám làm như vậy? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? ! Coi như muốn đi đầu thai, cũng không vội vàng như ngươi đâu ! Đàng hoàng nói cho ngươi biết, ngươi ban đầu hao tổn gần mười năm thọ nguyên, dù sau này ngươi tiên đạo thành công, thọ nguyên cũng không thể bồi bổ lại!"
"..."
Vân Phàm mặc nhiên cúi đầu, cũng không nói câu nào.
Có chút đạo lý, hắn hiểu rõ.
Nhưng có một số chuyện, hắn không thể không làm.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi đúng là kẻ ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu xuẩn! Bổn tôn đúng là sinh vào giờ xấu, mới gặp phải tiểu tử như ngươi! Bổn tôn hận a!"
Tà Thần chửi ầm lên, Vân Phàm như không nghe thấy, đi tới sâu trong vết nứt.
...
————————————
Cổ kính thâm u, yên tĩnh như diệt.
Đây là một lối đi hẹp dài, không biết thông nơi nào.
Vân Phàm đi về phía trước, Tà Thần theo sau, dọc đường đi mắng chửi không ngừng, không có giây lát nào ngừng nghỉ.
Chỉ chốc lát sau, Vân Phàm đi tới cuối vết nứt, một đạo quang mang nóng rực kích thích hai mắt, một cỗ cực lạnh cực nóng khí lãng bao phủ quanh người.
Định nhãn nhìn lại, phía trước biển lửa nham tương, mãnh liệt mênh mông.
Chung quanh sát khí ngưng băng, thâm hàn thấu xương.
Nơi này hẳn là một chỗ kỳ cảnh băng hỏa giao hòa!