"Phiền huynh đệ, chúng ta lên đi!"
"Tốt! Ai cướp được sẽ thuộc về người đó!"
"Chư vị, đồ vật này không ai biết thật giả thế nào, mọi người cần gì phải tranh đấu như thế?"
"Cát Thiên Vương, đừng dùng dáng vẻ đó mong lừa gạt chúng ta, nếu là giả tại sao ngươi còn tới đoạt?"
"Không cần biết nó là thật hay giả, cướp được rồi nói!"
"Không sai! Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, Lê mỗ cũng sẽ không bỏ qua đâu."
"Đừng nói nhảm, chúng ta dựa vào thủ đoạn mà đoạt."
. . .
Đúng như Tạ Lạc Nhi dự liệu, khi truyền thừa lệnh bài được ném ra, mấy vị đầu lĩnh tranh nhau lao tới, ngươi tranh ta đoạt, không hề nhường nhịn.
Tiên thuật tề bay, tiên linh loạn vũ.
Hồn bảo biến ảo, quang ảnh lóe lên.
Trong chốc lát, mấy người đánh loạn lên, khó phân thắng bại!
. . .
"Thiên ca, bây giờ chúng ta làm gì đây?"
Phương Đồng thấy mấy người đánh nhau kịch liệt, không khỏi mừng thầm, nhưng bốn phương không có xuất khẩu, bọn họ thủy chung không thể nào chạy thoát.
Trầm ngâm chốc lát, Thiên Hà nhìn sang Tạ Lạc Nhi còn đang thổn thức nói: "Lạc Nhi cô nương, ngươi quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, có thể có phương pháp rời đi không?"
Tạ Lạc Nhi lắc đầu, ôm chặt Tống Tiểu Phong, tựa như mất hồn.
"Lạc Nhi tỷ tỷ, đừng đau buồn, ta. . ."
Tống Tiểu Phong đang muốn nói chuyện, Tạ Lạc Nhi dùng ánh mắt ngăn cản hắn.
Tạ Lạc Nhi biết Tống Tiểu Phong muốn nói điều gì, thật ra chỗ của Tống Tiểu Phong còn một khối lệnh bài truyền thừa, chỉ cần có thể bước lên tế đàn, bọn họ sẽ có cơ hội đạt được truyền thừa.
Nhưng Tạ Lạc Nhi không để cho Tống Tiểu Phong lấy lệnh bài ra, nàng không dám đi đánh cuộc, cũng không phải không tin Thiên Hà đám người, mà bởi vì nàng không có tư cách đánh cuộc, lại càng không thể nào chấp nhận được hậu quả.
Trong lòng suy tính rõ ràng, Tạ Lạc Nhi bỗng nhiên mở miệng nói: "Thiết Đường đại ca, Thiên Hà đại ca, Phương Đồng tỷ tỷ, có thể đưa ta cùng Tiểu Phong đi tới tế đàn không?"
"Ách! ? Cái gì? Ngươi muốn. . ."
Phương Đồng đang chuẩn bị hỏi, Thiên Hà vội vã ngắt lời: "Đồng Đồng, không nên hỏi thì đừng hỏi, hỗ trợ là được."
"Ta hiểu rồi Thiên ca."
Phương Đồng trịnh trọng gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Thiết Đường nhìn Tạ Lạc Nhi một chút, lại nhìn Tống Tiểu Phong đang bị thương nặng, nhẹ giọng nói: "Như thế này đi, ta đếm tới ba, cùng nhau xông về tế đàn, nếu có người đuổi tới, ta chịu trách nhiệm ngăn cản phía sau, các ngươi không cần để ý đến ta!"
"Thiết Đường huynh đệ!"
Thiên Hà muốn nói lại thôi, Thiết Đường vỗ vai của đối phương, nhếch miệng cười một tiếng: "Được rồi, đừng nói gì nữa, nếu lần này chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài, ngươi phải mời ta uống rượu!"
"Đáng tiếc Vân Phàm lão Đại còn chưa đi ra, nếu không chúng ta cũng sẽ không thiệt thòi như thế."
Thiên Hà vẻ mặt ủ rũ, không cam lòng.
Thiết Đường cười khổ nói: "Đừng nói như thế, Vân Phàm tông sư cơ duyên thâm hậu, luân hồi chi cảnh chính là chỗ cực tốt để luyện tâm, chỉ cần không bị lạc, thời gian ở bên trong càng lâu, chỗ tốt sẽcàng nhiều. Chỉ hi vọng, ta có thể giữ chân được bọn họ!"
"Đa tạ Thiết Đường đại ca, Thiên Hà đại ca, Phương Đồng tỷ tỷ!"
Tạ Lạc Nhi quỳ xuống đất, hướng ba người nhất nhất dập đầu.
"Lạc Nhi muội muội nhanh đứng lên đi."
Phương Đồng hai mắt ướt át, vội vàng đỡ Tạ Lạc Nhi ôm vào trong ngực an ủi mấy câu. Nàng cũng biết lần này sẽ dữ nhiều lành ít, có thể bảo toàn người nào thì tốt người đó.
"Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi."
"Tốt lắm. . ."
Hít một hơi thật sâu, Thiết Đường ngưng thần tĩnh khí nói: "Ba. . . Hai. . . Một, đi!"
Lời còn chưa dứt, Thiên Hà đám người đồng thời khởi hành, hướng phương hướng tế đàn phóng đi!
Thiên Hà ôm Tống Tiểu Phong, Phương Đồng nâng đỡ Tạ Lạc Nhi, Thiết Đường theo sát phía sau.
. . .
"Có gì không đúng, những người đó đang chạy về tế đàn kìa!"
Ngụy Minh là người đầu tiên phát hiện động tĩnh của Thiên Hà đám người, vội vàng thu tay nói: "Mọi người đừng đánh nữa, chúng ta bị tính kế rồi! Cát Thiên Vương, chúng ta nhanh chóng ngăn cản bọn họ, nếu không chậm sẽ sinh biến!"
Dứt lời, Ngụy Minh cũng bất chấp truyền thừa lệnh bài, trực tiếp đuổi theo Thiên Hà đám người.
Cát Thiên Vương cũng rút lui khỏi chiến đoàn, cùng Ngụy Minh một trước một sau, nháy mắt đã đuổi theo tới.
. . .
"Các ngươi đi mau, ta cản ở phía sau!"
Thiết Đường đem hồn bảo cùng tiên linh tương dung, vung tay đánh về phía Ngụy Minh.
Tiếng nổ vang vọng, hai người lập tức quấn lấy nhau!
Cát Thiên Vương không để ý đến hai người tranh đấu, vượt qua phía trước.
Song phương cự ly càng ngày càng gần, mắt thấy Cát Thiên Vương sẽ đắc thủ, không ngờ một đạo thân ảnh ngang trời mà đến, cản đường của hắn.
"Thiên Âm lão quái! Ngươi làm gì! ?"
Cát Thiên Vương kinh sợ vô cùng, hắn tuyệt đối không ngờ tới Thiên Âm lão quái sẽ ngăn cản chính mình. Lão quái vật chết tiệt này, chẳng lẽ vì một món bảo vật mất đi mà phát điên rồi? !
Thiên Hà đám người cũng ngẩn người, bọn họ còn tưởng rằng Thiên Âm lão quái sẽ xuất thủ ngăn trở chính mình, không ngờ thời khắc mấu chốt hắn lại động thân, ngược lại giúp bọn hắn một tay.
"Thật tốt quá, chúng ta nhanh lên đi!"
Thiên Hà thấy thế mừng rỡ, dưới chân nện bước nhanh hơn vài phần, tựa như nhìn thấy thành công trước mắt.
Nhưng ngay khi bọn họ tới gần tế đàn, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, cản đường của bọn họ.
"Một đám tiểu bối, muốn đục nước béo cò trước mặt Lê mỗ sao, tất cả chết đi!"
Lê Hướng Thiên trở tay một chưởng đè xuống, bát tinh cường giả uy thế phô thiên cái địa, mãnh liệt mà đến.
"Không tốt!"
Thiên Hà đám người vô lực phản kháng, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt, trong lòng phẫn hận bi ai, chẳng lẽ trời muốn diệt bọn họ!
. . .
"Ong ong ông! ! !"
Đại điện run rẩy, không gian vặn vẹo .
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh phá vỡ hư không, vượt giới mà đến.
Đại điện không khí bỗng nhiên cứng lại, thời gian phảng phất đọng lại!
"Oành —— "
Một tiếng nổ vang, Lê Hướng Thiên bị một đạo khí lãng vô hình đánh văng ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Mọi người không tự chủ mà ngừng lại, ánh mắt nhất tề rơi vào người vừa tới.
Người tới là một thiếu niên bạch y, mặt mũi lãnh quyết, chỉ thấy hắn đang tức giận, hai mắt khép hờ, toàn thân tán lộ trầm mộ khí nồng đậm.
Cô độc, thê lương, tràn ngập cả tòa đại điện, giống như viễn cổ ma thần hàng lâm!
. . .
"Vân đại ca! ?"
"Là Vân Phàm lão Đại! ? Ha ha, lão Đại ngươi đã đi ra rồi! Thật sự quá kịp thời!"
Thiết Đường cùng Thiên Hà đám người vội vàng lui về phía sau Vân Phàm, mọi người trên mặt kích động mừng rỡ, giống như tìm được người thân thiết vậy.
"Khúc khích!"
Vân Phàm hai mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt thâm thúy giống như tinh thần giữa bầu trời đêm, để cho người ta lâm vào lạnh lẽo.
"Tay của Tống Tiểu Phong. . . Chuyện gì xảy ra?"
Ánh mắt nhìn qua đại điện, Vân Phàm thấy Tống Tiểu Phong mất một cánh tay, không khỏi chân mày ngưng tụ, lập tức thi triển một đạo Hồi Quang tiên thuật rơi vào trên người của đối phương, chỉ mong giảm bớt sự thống khổ của hắn.
Thiên Hà đám người cũng trầm mặc, tâm tình kích động nhất thời ảm đạm vài phần.
"Là hắn!"
Tạ Lạc Nhi giơ tay lên chỉ Lê Hướng Thiên, trong mắt hận ý lóe lên: "Chính hắn muốn dùng Tiểu Phong để uy hiếp ta, nhưng Tiểu Phong tính tình cương liệt thà chết chứ không chịu khuất phục, cho nên tự đoạn một cánh tay để thoát ra. . ."
"Dĩ nhiên là ngươi! ?"
Cùng lúc đó, Lê Hướng Thiên cũng nhận ra Vân Phàm: "Ta nhớ rõ bộ dáng của ngươi, khó trách vừa rồi cảm thấy tên mập kia quen mắt đến vậy, thì ra các ngươi chính là thủ phạm hại chết lão Bát, còn ở biên hoang khách sạn giết Thái lão nhị, hừ hừ! Hôm nay thù mới hận cũ. . ."
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại!
Dưới ánh mắt kinh sợ của Lê Hướng Thiên, Vân Phàm một quyền đánh ra, không có dư hơi nói nhảm!