Thiên địa như máu, phong trần như bạo.
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện, để cho mọi người không biết phải làm sao.
Trong thành ngoài thành đều hỗn loạn, mọi người đều tìm đường trốn tránh, chỉ riêng đám người Vân Phàm vẫn đứng im tại chỗ, lặng yên nhìn thân ảnh ngạo nhiên giữa thiên địa kia. Thân ảnh này Vân Phàm hết sức rõ ràng, chính là ngàn năm lão quỷ bị giam cầm dưới đài sinh tử. Chẳng qua nếu đem so với thân ảnh mơ hồ đợt trước, lão quỷ hiện tại giống như một sinh linh sinh động hơn nhiều.
...
"Đó là cái gì thế! ?"
Sài gia đại quân hoảng sợ nhìn bầu trời, ngay cả Sài Thiệu Kiệt cũng tạm thời quên đi nỗi oán hận vì vết thương trên mặt, kinh ngạc nhìn mọi thứ phát sinh.
"Mộ Tàng Vũ, ngươi thật to gan! Ngươi dám cấu kết với yêu ma! ?"
Thanh âm kinh sợ của Sài phụ vang lên, lộ ra mấy phần kiêng kị, hư ảnh cũng hơi thu liễm lại.
Chỉ nghe thanh âm của Mộ Tàng Vũ đạm mạc: "Sài đại soái, trong mắt của ngươi? Có người nào không phải nghịch tặc chứ? Có người nào không phải yêu ma chứ? Ngươi có biết yêu ma mà ngươi nhắc tới là người nào không? Quả thật quá mức nực cười !"
"Ngươi..."
Sài phụ không biết đáp trả thế nào, cảnh giác nhìn chăm chú vào thân ảnh giữa bầu trời.
"Vân Phàm tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi..."
Lão quỷ không thèm quan tâm đến Sài phụ, ngược lại cười nhìn Vân Phàm bên dưới: "Lần trước trên đài sinh tử, tiểu tử nhà ngươi không chịu giết người, lúc ấy lão phu còn nghĩ ngươi là người cổ hủ, không ngờ bây giờ ngươi dùng lực lượng một người, giết tới mức đám biên quân này không có lực hoàn thủ! Rất tốt! Rất tốt a! Quả nhiên là người có vô thượng đại ma chi niệm..."
Dừng một lát, lão quỷ liếc mắt nhìn Sài phụ hư ảnh cách đó không xa, nói tiếp: "Vân tiểu tử, lão phu có thể thoát khốn nhanh như thế, coi như là nhờ ngươi giúp, cho nên lão phu có thể giúp ngươi làm một chuyện, có muốn ta giúp ngươi tiêu diệt đám người phiền phức này không?"
Lão quỷ nói hời hợt, nhưng mọi người lại cảm thấy lạnh lẽo trong tâm.
Mấy chục vạn đại quân cùng một đám tiên đạo tu sĩ, trong đó còn có cả một vị tiên đạo cường giả nữa.
Thế lực khổng lồ như vậy, trước mắt người này phảng phất như một con kiến, sinh tử chỉ bằng một lời phân định. Không một ai cảm thấy lời này cuồng vọng, mà là một loại tự tin siêu thoát sinh tử, cường thế bễ nghễ chúng sanh.
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được tập trung về phía Vân Phàm, mọi chuyện khởi xướng từ chính thiếu niên này.
Thấy chuyện này, Nhiếp Trần khẽ cau mày, lão giả kia vừa nhìn đã không phải người lương thiện, nếu như Vân Phàm cùng đối phương có quan hệ gì, hậu quả có thể thật sự vượt qua dự liệu.
Mà Trần thị nhị lão lúc này trầm mặc, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng hiếm thấy. Đối mặt với hư ảnh của tiên đạo cường giả, bọn họ cũng chưa từng trịnh trọng như thế, bởi vậy có thể nhận ra ngàn năm lão quỷ này cường đại đến mức nào.
...
"Hừ! Thật là một kẻ cuồng vọng!"
Hừ lạnh một tiếng, hư ảnh của Sài phụ chợt bộc phát ra huyết quang vạn trượng, bắn thẳng về phía lão quỷ.
Núi thây biển máu, vạn cốt thành tro.
Hư ảnh xu thế, tựa như luyện ngục chiến trường, phủ xuống nhân gian.
Chỉ thấy lão quỷ sắc mặt không hề thay đổi, nhẹ nhàng vung tay, giống như phe phẩy, hết thảy mọi thứ kinh khủng đều tan thành mây khói.
Không còn!
Núi thây biển máu không còn, luyện ngục chiến trường không còn, thật sự tan biến hoàn toàn!
"..."
Phía dưới hoàn toàn tĩnh lặng, cũng không thiếu tiếng nghẹn ngào.
Tiên đạo cường giả ở trong mắt bọn hắn, đã là tồn tại cao cao tại thượng, nhưng vị lão giả đứng giữa bầu trời kia, chỉ khẽ phất tay đã đem thế công của đối phương phá giải nhẹ nhàng! Thủ đoạn mạnh mẽ như thế, quả thực rợn cả người.
"Như thế nào, tiểu tử?"
Lão quỷ thanh âm lại vang lên, mọi người tiếp tục nhìn Vân Phàm, trong mắt không thiếu nét hâm mộ.
Không một ai nghĩ tới, thiếu niên quật cường này lại may mắn quen biết một vị cường giả như thế, bất kể người kia có phải yêu ma hay không, ít nhất giờ khắc này, người này có thể coi là chúa tể nơi đây, không một ai có thể trái lại ý nguyện của hắn.
"Hừ, nếu không phải lão phu hóa thân tới đây, há có thể để cho ngươi đắc ý! Chúng ta đi!"
Tự biết đã mất đi đại thế, Sài phụ hư ảnh biến lớn, đem Sài Thiệu Kiệt cuốn vào trong đó, không hề do dự rời đi, mà Sài gia đại quân cũng nhân cơ hội đó rút lui.
Từ đầu tới cuối, lão quỷ cũng không có ý ra tay, cho dù là Mộ Tàng Vũ trong thành cũng không mở miệng.
Giờ khắc này, hai người ăn ý với nhau, chỉ vì Vân Phàm trầm mặc.
Chỉ có rất ít người hiểu được, vì sao Vân Phàm trầm mặc, bởi đây là sự kiên trì của hắn, là sự quật cường của hắn.
...
Bụi mù cuồn cuộn, một cuộc chiến loạn cuối cùng chấm dứt, Sài gia thất bại thu quân.
Chẳng qua không một ai cảm thấy mừng rỡ, ngược lại cảm giác âm thầm sợ hãi bao phủ trong lòng.
"Ai! Nhiều năm như thế không xuất thế, cũng không biết mấy lão gia hỏa ban đầu bây giờ thế nào rồi."
Đang lúc lão quỷ cảm thán, tâm thần đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt không khỏi nhìn hướng phương xa: "Người của Thánh Địa, thật sự là âm hồn bất tán, ta vừa xuất thế đã có kẻ tới tìm... Thôi đi, bây giờ còn không phải thời điểm để tính toán, đợi lão phu khôi phục một chút thực lực rồi nói tiếp."
"Mộ tiểu tử, những năm qua làm cho ngươi cực khổ rồi, lời hứa lúc trước lão phu nhất định sẽ hoàn thành! Bây giờ ta còn chút chuyện muốn xử lý, đợi sau khi xử lý xong, ta sẽ quay lại tìm ngươi, cáo từ..."
Lời nói vừa dứt, người đã bay xa.
Cùng lúc đó, một ngọn gió cuốn qua, Vân Phàm bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người.
"Vân Phàm! ?"
Nhiếp Trần đang muốn đuổi theo, Trần thị nhị lão đã ngăn cản hắn.
"Tiểu Nhiếp Tử, đừng nên đuổi theo."
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng đừng nên đuổi theo."
"Theo ta thấy, người này sẽ không làm thương tổn tiểu huynh đệ của ngươi đâu ."
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng là không..."
Lời còn chưa dứt, lại có một đạo huyền quang xẹt qua phía chân trời, lơ lửng trên bầu trời Lưu Sa thành, hẳn là một mặt la bàn cổ xưa khổng lồ, bên trên có một vị tử y nữ tử đang ngồi, mang trên mặt một tấm khăn mỏng.
...
"Sao? Có mùi máu tươi thật nồng... Còn có một cỗ khí tức âm trâm..."
Trong tiếng nghi hoặc thanh linh, tử y nữ tử chậm rãi đứng dậy, hai mắt vô thần nhìn xuống phía dưới.
"Thánh nữ giá lâm, Mộ mỗ không tiếp đón từ xa."
Nhàn nhạt thanh âm truyền đến, một thân ảnh giống như trước xuất hiện tại giữa không trung, lẳng lặng mà đứng, thân ảnh Mộ Tàng Vũ lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đây là một nam tử mặt mũi tuấn dật, bạch y bồng bềnh, tóc trắng như tuyết, phiêu dật bất phàm, đứng ngạo nghễ giữa trời cao, chẳng qua trên trán ẩn ẩn có nét ưu thương.
"Xôn xao!"
"Thành chủ? Đây chính là Thành chủ đại nhân sao? !"
"Hẳn là vậy, ta tới nơi này hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn!"
"Thành chủ nhìn qua tuổi không lớn! Vì sao lại đầy đầu tóc trắng?"
"Nói không chừng Thành chủ đại nhân niên kỉ vốn rất lớn, chẳng qua tu luyện thuật pháp gì làm cho nhan sắc không cải biến mà thôi ...!"
"Ừ, rất có thể."
Mọi người nghị luận xôn xao, Nhiếp Trần trong lòng lại ngơ ngác một hồi. Bởi vì hắn rất rõ ràng, Mộ Tàng Vũ trước kia không phải hình dạng như thế.
Mặc dù Nhiếp Trần rất không chào đón đối phương, nhưng sau nhiều năm lại một lần gặp gỡ, thấy bộ dáng đối phương như thế, trong lòng vẫn có cảm giác chua xót.
"Di! Không đúng, mới vừa rồi Thành chủ xưng đối phương là Thánh nữ?"
" Thánh nữ gì cơ?"
"Không, không phải là Thánh Địa Thánh nữ chứ! ?"
"Hẳn là vậy rồi, nếu không còn ai dám tự xưng Thánh nữ? Hơn nữa Thành chủ làm sao có thể tự mình tới tiếp!"
"A! ? Thật sự là Thánh Địa Thánh nữ sao! ? Đại nhân vật như thế tới đây để làm gì? !"
"Chẳng lẽ đúng như lời mà Sài gia đại soái đã nói, Thành chủ cấu kết với yêu ma?"
"Thúi lắm! ? Nếu thành chủ cấu kết yêu ma, chúng ta đã chết hết rồi, còn có mạng đứng đây bàn luận à?"
"Đừng cãi nhau nữa, không phải sẽ đánh nhau sao!"
Giữa bầu trời, hai thân ảnh đứng đối diện với nhau, mọi người phía dưới giương mắt đứng nhìn .
Vốn nghĩ rằng Sài gia đại quân đã lui, ngàn năm lão quỷ đi mất, chuyện tới đây coi như chấm dứt, nhưng hiện tại lại có Thánh nữ đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là muốn thế nào? !