Hàn dạ vô nhân hành, âm ti cấm sinh linh.
Oán niệm đa thị ác, cô hồn hà xử minh?
...
Thế nhân thường nói, cô hồn dã quỷ thôn tính lòng người.
Nhưng mà có mấy người chân chính gặp được cô hồn dã quỷ?
Vân Phàm tự nhiên có chút tò mò đối với yêu ma quỷ quái, chẳng qua là khi hắn thực sự gặp được một thứ như thế, cảm giác tất nhiên không thể tốt lắm.
Hư ảnh tự xưng ngàn năm lão quỷ này , cả người tản ra khí tức âm lãnh thấu xương, làm cho Vân Phàm cảm thấy lông tóc dựng đứng. Cảm giác như thế khó có thể hình dung, giống như chôn sâu trong hầm băng sâu vạn trượng, thân thể bắt đầu cứng ngắc.
"Tiền bối, ngươi là quỷ thật sao?"
"Hừ hừ, thế giới rộng lớn không có gì là không thể, lão phu là quỷ có gì đáng để ngạc nhiên chứ!"
"Vậy quỷ là thế nào? Vì sao tiền bối lại biến thành quỷ ?"
"Quỷ chính là quỷ, đồng dạng như thần hồn hiển hóa, chẳng qua là thần hồn không trọn vẹn, phương thức tồn tại bất đồng mà thôi, hơn nữa còn tiêu tán theo thời gian nữa..."
Lão quỷ giọng nói mang theo một chút thương cảm, hư ảnh chập chờn khi mờ khi tỏ: "Lại nói vì sao lão phu lại biến thành quỷ, kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ lão phu chết không cam lòng, oán niệm không tiêu tan, tự nhiên liền biến thành quỷ rồi . Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "
Vân Phàm đánh giá lão quỷ, lão quỷ cũng đồng dạng đánh giá Vân Phàm.
"Di, trên người của tiểu tử ngươi có chút cổ quái!"
Lão quỷ giống như phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, hư ảnh vòng quanh người Vân Phàm mấy vòng: "Tiên đạo chi hồn, võ đạo chi lực, chính là đi theo con đường tiên vũ đồng tu! Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "
Vân Phàm nhíu nhíu mày: "Tiên vũ đồng tu có vấn đề gì sao?"
"Vấn đề? Không có không có, làm sao có thể có vấn đề được."
Lão quỷ không ngừng lắc đầu liên tục nói: "Lão phu không phải vừa nói rồi sao? Thế giới này quá mức rộng lớn, chuyện ly kỳ cổ quái gì cũng có, tiên vũ đồng tu cũng không tính là gì, lão phu còn đã gặp qua quỷ linh đồng tu, tiên ma đồng tu, yêu ma đồng tu, âm dương đồng tu... Chẳng qua là tiên vũ đồng tu bản thân không có vấn đề, vấn đề là học nhiều thì khó tinh thông, sau này ngươi muốn luyện đến đỉnh phong sẽ càng thêm gian nan mà thôi ..."
Nói đến đây mà, lão quỷ cảm thấy hơi sửng sốt: "Tiểu tử, hình như ngươi không sợ ta?"
"Vì sao phải sợ chứ?"
"Quỷ sẽ ăn thịt người, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ăn thịt ngươi à?"
"Chẳng lẽ tiền bối sẽ ăn thịt ta sao?"
"Ách!"
Lão quỷ thanh âm rõ ràng nghẹn lại, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này thì không, lão phu vốn một mình ở chỗ này thật sự cô đơn tịch mịch, khó khăn lắm mới gặp được một người để nói chuyện, tất nhiên sẽ không ăn ngươi... Ách, ít nhất là hiện tại không ăn."
"Tiền bối đã ở nơi này rất lâu rồi sao? Tại sao không nói chuyện với người khác?"
"Rất lâu sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Vân Phàm, lão quỷ cười nhạo một tiếng nói: "Lão phu bị giam dưới trấn hồn đài này đã ngàn năm, ngươi cảm thấy có lâu hay không? Hơn nữa ban ngày lão phu không thể hiện thân, buổi tối lại không có người nào tới đây, dĩ nhiên không có người nói chuyện ... Cho nên đoạn thời gian này đối với lão phu mà nói, mỗi một ngày đều thật đau khổ, nhưng đối với người khác mà nói, chẳng qua chỉ có ngàn năm ngắn ngủi mà thôi... Mà thôi? Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "
"Đã... Hơn ngàn năm! ?"
Vân Phàm không khỏi tặc lưỡi, hắn cảm thấy ngạc nhiên vì thời gian lão quỷ bị giam ở nơi đây.
Tuy nói Vân Phàm đã bước vào tiên đạo, nhưng hắn đối với hai chữ “trường sinh” cũng không có bao nhiêu cảm xúc, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người lớn tuổi đến thế. Người phàm tuổi thọ chỉ đến trăm năm, nhưng đối phương đã tồn tại ngàn năm, đây chẳng phải là gấp mười lần so với người thường! ? Đối phương thật sự đúng với danh nghĩa ngàn năm lão quỷ!
Lão quỷ thấy vẻ mặt của Vân Phàm như thế, ngữ khí khinh thường nói: "Hừ hừ! Hơn ngàn năm có đáng là gì, tiên đạo trường sinh tu hành tới cao thâm, bế quan một lần đã cả trăm năm.Vừa nhắm mắt mở mắt đã một thế hệ trôi qua, có thể nói là cảnh còn người mất, chỉ có ngàn năm, chẳng qua như cái chớp mắt của thần tiên thôi!"
Dừng một lát, lão quỷ thật tâm thở dài nói: "Tiểu tử ngươi vẫn còn trẻ, hiện tại khó lòng cảm nhận được điều này. Nếu có một ngày, ngươi bỗng nhiên mở mắt, phát hiện từng gương mặt thân quen đều đã già nua, tâm tình cô độc tịch mịch đến biết nhường nào . Kiệt kiệt kiệt kiệt! Đạo trường sinh là vô tình nhất, cả đời trôi nổi thật giả chẳng phải sao? Trường sinh... quả nhiên quá mức vô tình! Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "
Đạo trường sinh là vô tình nhất, cả đời trôi nổi thật giả chẳng phải sao?
Thanh âm của lão quỷ lúc gần lúc xa, như khóc như cười, như mê như loạn!
"Cảnh còn người mất ư..."
Vân Phàm từng ở trong không gian thánh miếu trải qua trăm năm cô độc, lúc này hắn cũng cảm thụ được tâm trạng cảnh còn người mất. Hôm nay nghe lão quỷ nói vậy, tựa như trong lòng thông suốt, hắn không tự chủ được gật đầu: "Lời của tiền bối rất có đạo lý, vãn bối thụ giáo."
"Đạo lý? Đạo lý cái rắm! Ngươi biết đạo lý là gì sao? Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "
Tính tình lão quỷ có chút cổ quái, tựa như đang hỏi đối phương, lại như hỏi chính bản thân mình: "Lão phu cả đời này đã gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã được nghe rất nhiều đạo lý, nhưng cho đến hiện tại lão phu vẫn không hiểu nổi chính mình sống có ý nghĩa gì... Cho nên cho dù ngươi nghe được rất nhiều đạo lý, cũng không thể giúp ngươi sống một cuộc sống tốt hơn."
"..."
Vân Phàm khẽ cau mày, trầm mặc không nói gì.
Hắn đã từng nghĩ, đạo lý chính là đạo lý, là chí lý rất công bằng, có thể làm cho người ta hiểu rõ đúng sai, phân rõ trắng đen. Tựa như đói bụng phải ăn, mệt nhọc thì buồn ngủ, rất đơn giản và tự nhiên như thế... Nhưng cho tới bây giờ, Vân Phàm mới phát hiện những đạo lý mà mình từng biết đều bị những kẻ tự cho mình là quyền quý bóp méo, vất bỏ không cần để ý. Mà hiện tại hắn không biết đạo lý thực sự là cái gì nữa.
"Tiểu tử, vậy còn ngươi thì sao? Ngươi sống vì cái gì?"
Lão quỷ đột nhiên mở miệng thăm hỏi, Vân Phàm ngây người không biết trả lời sao.
Lại nghe lão quỷ tiếp tục nói: "Lão phu cả đời, tung hoành thiên hạ, phong quang vô hạn, nhưng kết quả lại biến thành cô hồn dã quỷ. Ta nghĩ không thông, tính mãi mà không rõ, ngộ mãi không ra! Có người sống chỉ vì mình, có người sống vì người khác, vậy ngươi sống vì cái gì? Cuộc sống mà ngươi muốn là thế nào?"
"Ta ư..."
Vân Phàm trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Ta mang theo kỳ vọng của cha mẹ trên lưng, là nơi nương tựa duy nhất của muội muội, ta tự nhiên sống vì bọn họ ... Bởi vì bọn họ chính là cuộc sống của ta, vì bọn họ cũng là vì chính mình. "
Lão quỷ nghe thế cười quái dị nói: "Lại là một kẻ ngu sống vì người khác, hắc hắc hắc!"
"Quỷ tiền bối..."
Vân Phàm nhẹ nhàng lẩm bẩm, giọng nói rất thấp, cũng rất kiên định: "Ta có lẽ không biết được đạo lý là gì, cũng có rất nhiều chuyện mà ta không hiểu, nhưng ít nhất ta có thể phân rõ tốt xấu, biết mình nên làm gì."
"Tốt xấu? Ngươi quá trẻ tuổi, sao có thể phân rõ tốt xấu chứ? Ha ha a ~~~ "
Thân ảnh lão quỷ vòng quanh Vân Phàm mấy vòng, tiếng cười càng thêm quỷ dị, tựa như đang cười nhạo sự ngu ngốc, cười nhạo sự khờ khạo, cười nhạo sự ngây thơ của hắn.
"..."
Vân Phàm không phản bác, cũng không nói gì.
Hắn không hề cảm thấy chuyện này đáng cười chút nào. Thế giới có lẽ sẽ thay đổi, lòng người có lẽ cũng đổi thay, nhưng tốt thủy chung là tốt, mà xấu mãi mãi là xấu . Hắn chỉ cần kiên trì những việc mà chính mình cho là tốt, cần gì người khác đồng tình với mình.
Suy nghĩ đến đây, Vân Phàm bỗng nhiên nhớ tới đại hồ tử, nhớ tới hắn đã từng nói mọi người tu tiên đều là “đồng đạo” .
Chẳng qua là hai chữ “đồng đạo” bây giờ Vân Phàm nhận thức cũng không đơn giản như thế. Đó là bằng hữu cùng chung chí hướng, lý niệm tương thông mới có thể trở thành đồng đạo chân chính, không liên quan tới thân phận thấp cao, không liên quan tới đường lối tu hành, thậm chí không cần để ý tới chủng tộc!
Thấy Vân Phàm không nói chuyện, lão quỷ tựa như cũng mất đi hứng thú nói chuyện.
Dưới bầu trời đêm, một người một quỷ trầm mặc như thế.