"Khốn kiếp! Phế vật! Thần y chó má gì chứ? Đại phu chó má gì chứ? Ngay cả chút vết thương nho nhỏ các ngươi cũng không chữa khỏi được sao, ta muốn các ngươi đều chết hết! Thật đáng chết! Người đâu, đem đám phế vật này ném vào đấu thú viên cho ta! Phế vật! Phế vật!"
Một thanh âm phẫn nộ ngang ngược truyền tới từ hậu viện của phủ đại soái, chính là Thiên Lạc công chúa đang tức giận!
Không lâu sau, ba lão giả mặc trang phục đại phu bị cấm vệ đưa đi, mà đám thị nữ chịu trách nhiệm hầu hạ ở chỗ này mặt cắt không còn hột máu, trên mặt tràn đầy nét hoảng sợ.
Đây đã là nhóm đại phu thứ ba tới nơi này để kiểm tra thương thế của công chúa, nhưng không có người nào tránh khỏi vận mệnh, trực tiếp bị quăng vào trong đấu thú viên, chết không có chỗ chôn.
Nguyên nhân của việc này chính là nửa tháng trước, thiếu soái và công chúa đi ra ngoài sau đó trở về, trên má của công chúa có một vết sẹo thật sâu. Lúc ấy Thiên Lạc công chúa đã nghĩ, dựa vào thủ đoạn đông đảo và huyền diệu của tiên đạo, tự nhiên có thuốc để xóa đi vết sẹo này. Nhưng ngày từng ngày trôi qua, vết sẹo trên mặt Thiên Lạc công chúa không hề có dấu hiệu phục hồi.
Sài Thiệu Kiệt cảm thấy lo sợ, vội mời tất cả đại phu danh tiếng trong biên cảnh thành tới đây.
Cuối cùng, khổ sở cũng chịu rồi, xem rõ bệnh tình, dùng đủ các loại thuốc khác nhau, chỉ tiếc vô luận các vị đại phu dùng bao nhiêu biện pháp, vết sẹo trên mặt Thiên Lạc công chúa đến nay vẫn không có nửa điểm chuyển biến, chứ đừng nói đến hồi phục như xưa.
Trong lúc nhất thời, đại phu trong biên cảnh thành đều thúc thủ vô sách, Thiên Lạc công chúa làm sao có thể không nổi giận chứ?
. . .
"Mặt của ta. . . Mặt của ta. . . Ta không muốn trở thành xấu xí. . . Ta không muốn!"
Trong gương, trên khuôn mặt nhỏ bé vốn dĩ khả ái xinh đẹp của Thiên Lạc công chúa hiện rõ lên một vết sẹo thật sâu, kéo dài ba tấc, da thịt hiện ra ngoài, nhìn qua cảm thấy dữ tợn dị thường!
"Oành!"
Thiên Lạc công chúa hung hãn đập vỡ tấm gương, mảnh vụn rơi đầy mặt đất.
Vết sẹo này chính là do Vân Phàm ban tặng, phảng phất một đạo ấn ký khắc sâu, trút xuống tràn đầy cừu hận và tức giận, vĩnh viễn không thể hóa giải, vĩnh viễn không thể tiêu tan.
"Lạc Lạc, đừng như thế , ngươi như vậy làm ta rất lo lắng ."
Sài Thiệu Kiệt từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, hôm nay cũng chỉ có hắn mới có thể tùy ý ra vào căn phòng này.
"Kiệt ca ca. . ."
Thiên Lạc công chúa vội vàng ôm lấy mặt, trốn vào một góc: "Ngươi đừng đi qua đây, đừng tới đây. . . Bộ dạng của ta bây giờ xấu xí lắm! Ta không muốn để ngươi chứng kiến, đừng qua. . ."
Vừa nói, Thiên Lạc công chúa vừa lùi về phía đằng sau, nước mắt không kìm nén được lăn dài hai bên má, trong mắt có khi thấy kinh hoàng, có khi oán độc, hối hận, tâm tình vô cùng phức tạp.
"Không sao đâu. . . Không sao đâu Lạc Lạc, vết thương sẽ dần dần khép lại, ngươi đừng lo lắng. . . Huống chi, trong hoàng cung có vô số linh dược, nhất định có thể chữa được cho ngươi. . . Hơn nữa, nếu như hoàng cung không có, ta cũng sẽ vì ngươi tới Thánh địa để cầu tiên đan. . ."
Sài Thiệu Kiệt không bước tới, mà tận lực dùng giọng nói ôn nhu khuyên bảo đối phương.
Lần này xảy ra chuyện như thế, bản thân hắn làm thiếu soái cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, dù sao công chúa do hắn dẫn đến, kế hoạch là do hắn sắp xếp tiến hành. Nếu nói một cách không khách khí, không vì hắn có chủ tâm muốn đùa giỡn với Vân Phàm, mà trực tiếp đem người kia giết chết, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không phát triển thành cục diện phức tạp như lúc này.
. . .
Sau một hồi khuyên nhủ, tâm tình của công chúa cũng bình tĩnh lại , không lâu sau liền ngủ thật say.
Ra khỏi phòng, sắc mặt của Sài Thiệu Kiệt dị thường âm trầm, đi về phía thư phòng.
"Thuộc hạ bái kiến thiếu soái."
"Con tiểu nha đầu kia đâu? Có bắt được hay không?"
Nghe thấy thiếu soái tra hỏi, thị vệ quỳ trên mặt đất vội vàng cúi đầu, vẻ mặt vạn phần khẩn trương: "Bẩm. . . bẩm thiếu soái, Lãnh Phong và Biên Hỏa hai vị đại nhân truyền về tin tức, nha đầu kia cùng với cự viên đã trốn vào thâm sơn, nhất thời khó có thể tìm được."
"Vậy tiếp tục tìm kiếm cho ta, tăng thêm người đi tìm!"
Thanh âm Sài Thiệu Kiệt lạnh như băng, lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Cho dù phải lật tung cả phiến núi non này, cũng phải tìm được nó. Hơn nữa ta muốn nó sống, nếu như không tìm được người này, bảo bọn hắn cũng không cần trở về làm gì!"
Hiện tại Sài Thiệu Kiệt sắp mất đi lý trí, thị vệ quỳ trên mặt đất nào dám phản bác nửa lời, gật đầu đáp ứng liên tục không ngừng.
"Mặt khác. . ."
Dừng một lát, Sài Thiệu Kiệt lại nói: "Tình hình phía dưới vách núi thế nào rồi? Có tìm được thi thể tên loạn tặc kia không?"
"Không có."
Thị vệ lắc đầu giải thích: "Đó là một nơi tuyệt địa, bốn bề không có đường đi, coi như chúng ta cũng chỉ có thể cưỡi phi bằng thú theo dây thừng đi xuống. Chẳng qua chúng ta đến bên dưới cũng không phát hiện dấu hiệu của sinh vật sống, ngay cả chim bay dã thú cũng không có một con, chỉ có một mạch nước ngầm. Sau đó chúng ta chuyên môn tìm người hỏi thăm tới, đó một dòng sông ngầm, hẳn là thông tới hải vực ở phía đông . . . Nói vậy thi thể của hắn có thể đã bị nước cuốn đi, cho nên chúng ta hiện tại căn bản không thể nào tra xét được."
"Dòng sông ngầm! ?"
Sài Thiệu Kiệt cau mày, cẩn thận suy xét: "Không thấy thi thể, vậy thì không thể chứng minh kẻ này đã chết. . . Chuyện này phải tiếp tục điều tra cho ta, tìm dọc theo bờ sông, bắt đầu tìm từ thành trấn gần nhất! Tóm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Có hiểu hay không?"
"Dạ, thuộc hạ đã hiểu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Được rồi, ngươi đi làm việc đi!"
"Thuộc hạ cáo lui."
Sài Thiệu Kiệt không kiên nhẫn phẩy tay, thị vệ quỳ dưới đất đã vội đáp tiếng rời đi.
Theo lý thuyết, một người rơi xuống một vách đá cao vạn trượng, một người tự toái phong linh hoàn, cho dù không chết cũng sẽ thành tàn phế, Sài Thiệu Kiệt căn bản không cần để trong lòng, nhưng Vân Phàm nhiều lần vượt ra ngoài dự liệu của hắn, để lại cho hắn ám ảnh thất bại khó lòng xóa bỏ, vì vậy Sài Thiệu Kiệt không thể không cẩn thận được.
Chính vì thế, nếu không tận mắt chứng kiến thi thể của Vân Phàm, Sài Thiệu Kiệt tình nguyện tin tưởng đối phương còn sống , phải dùng tất cả thủ đoạn giết chết đối phương, tránh hậu hoạn vô cùng.
. . .
Đang lúc Sài Thiệu Kiệt ngây người, một loạt tiếng bước chân dồn dập dần dần tới gần vang tới bên tai.
"Đại ca!"
Trong tiếng kêu lớn, Sài Thiệu Hùng chạy nhanh vào gian phòng: "Đại ca, nhanh. . . nhanh đi theo ta, phụ thân đại nhân trở lại, đang ở Tàng Phong các muốn triệu kiến chúng ta."
"Nga! ? Phụ thân vì sao đã trở về rồi? Không phải ngoài biên cảnh có chiến sự hay sao?"
Sài Thiệu Kiệt không do dự, vội vã bước ra khỏi thư phòng, đi về một nơi khác trong hậu viện.
Sài Thiệu Hùng đi theo phía sau huynh trưởng nói: "Thiên Lạc công chúa xảy ra chuyện lớn như vậy, phụ thân nhất định phải trở về xem tình hình ra sao, nếu không Đế quân trách hỏi, phụ thân cũng không biết phải giải thích thế nào!"
Nói đến đây mà, Sài Thiệu Hùng đột nhiên hỏi: "Đại ca, hiện tại Thiên Lạc công chúa bộ dáng như thế, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Không sao."
Sài Thiệu Kiệt vừa đi vừa nói: "Lần này xảy ra chuyện, tự nhiên có trách nhiệm của ta, bất quá Hoằng Văn Nho cũng khó lòng tránh được. Hắn phụng mệnh Đế quân tới bảo vệ công chúa , nếu thật suy xét rõ ràng, tội của hắn còn lớn hơn một chút."
"Vậy Thiên Lạc công chúa thì sao? Hôm nay mặt mũi của nàng xấu xí, không biết có thể khôi phục được hay không, đại ca ngươi. . ."
"Có thể khôi phục hay không thì có làm sao?"
Sài Thiệu Kiệt cắt lời của đệ đệ, thản nhiên nói: "Chuyện giữa ta và công chúa đã sớm định rồi, không phải chúng ta có muốn ở cùng nhau hay không, mà là chúng ta phải ở cùng nhau, đây là ý tứ của phụ thân , hơn nữa còn là ý tứ của Đế quân , không một ai có thể thay đổi sự thật này."
"Nhưng. . . Nhưng bộ dáng bây giờ của nàng, làm sao xứng đôi với đại ca?"
Sài Thiệu Hùng cảm thấy bất bình thay cho huynh trưởng, tức giận nói: "Đại ca ngươi chính là người được tới Thánh địa, cho dù bội ước, Đế quân cũng không dám làm gì ngươi?"
Sài Thiệu Kiệt cười lành lạnh : "Đế quân chắc chắn sẽ không làm gì ta, nhưng Đế quân sẽ không tin tưởng Sài gia chúng ta nữa. Không được Đế quân tín nhiệm, ngươi nghĩ Sài gia chúng ta còn có thể có nhiều quyền lợi như vậy hay sao? Thiệu Hùng ngươi vẫn còn trẻ tuổi, có một số chuyện ngươi phải quan sát nhiều học hỏi nhiều hơn."
Sài Thiệu Kiệt gật đầu nói: "Đây chính là phụ thân hay nói , lấy đại cục làm trọng phải không "
"Không sai, chính là lấy đại cục làm trọng."
Sài Thiệu Kiệt giọng nói đạm mạc nói: "Vì thăng bằng của biên cảnh, vì sự vững chắc của Sài gia, ta chẳng những phải ở cùng với Thiên Lạc công chúa, còn phải đối xử tốt với nàng hơn. Thậm chí, lần này trở lại đế đô, ta sẽ lập tức nhờ cô cô đề đạt cầu hôn với Đế quân. . ."
"Nhưng đại ca ngươi không thực sự thích nàng chứ! ?"
"Thích hay không thích không quan trọng, những chuyện này chẳng qua là cơ hội để ta thăng tiến. Nếu như có một ngày ta nắm đại quyền, bễ nghễ thiên hạ, lúc đấy chẳng phải ta muốn làm gì thì làm. . . Đạo lý này, ngươi nhất định phải nhớ kỹ."
"Vâng, đại ca dạy dỗ rất phải."
. . .
Huynh đệ hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới bên ngoài một tòa lầu các khí thế vĩ hoành, trên cửa treo cao một khối bảng hiệu gỗ lim sơn son thiếp vàng, bên trên viết ba chữ "Tàng Phong Các" như rồng bay phượng múa, có thể nói là uy thế mười phần!
"Là Thiệu Kiệt và Thiệu Hùng sao? Các ngươi vào đi!"
Một thanh âm cứng cáp truyền đến từ bên trong lầu các, mang theo một loại uy nghiêm bễ nghễ thiên quân.
Huynh đệ hai người đi vào trong lầu các, trên thủ tịch đại sảnh là một bóng lưng lẳng lặng đứng im. Ở hai bên, còn ngồi hai vị trung niên nam tử trang phục tướng quân cùng với cẩm y phụ nhân cao quý trang nhã .
"Bái kiến phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân!"
"Bái kiến hai vị thúc phụ!"
Sau khi cung kính bái lễ, huynh đệ hai người mới đi đến giữa đại sảnh, đang đợi phụ thân hỏi chuyện.