Dám ở trên đường lớn của Nam Hoa quận thành trêu đùa các cô nương, hiển nhiên hắn là con cái nhà quyền quý, hơn nữa còn là một kẻ quyền quý hết sức thiếu thông minh.
- Người này quả thật là tuyệt thế.
Đại hồ tử vốn định nói thêm vài câu chế nhạo, chẳng qua lúc hắn nhìn thấy hai người mặc hắc bào đi đằng sau người kia, tâm tình muốn xem chuyện vui trong nháy mắt hóa thành hư ảo. Hắn nhận ra hai người mặc hắc bào này, hay nói chính xác hơn là hắn nhận ra ký hiệu vẽ trước ngực của hai người này, một thanh kiếm nhỏ màu đen được linh vận bao phủ. Hắn không nghĩ rằng có người dám giả mạo ấn huy của tiên đạo thế gia.
- Hồ Tử đại ca, tên kia ức hiếp người khác như vậy, vì sao không có người nào dám làm gì hắn?
Nghe thấy Vân Phàm thắc mắc, đại hồ tử cũng không biết nên giải thích như nào, không thể làm gì khác đành phải trả lời cho có lệ:
- Tiểu gia hỏa kia cũng không làm chuyện gì xấu xa mà, ngươi xem mặc dù hắn ăn nói hỗn hào, bộ dáng hung ác, cũng không có hành vi bắt ép người khác? Mà mấy cô nương kia cũng không chịu thiệt thòi gì? Hơn nữa cho dù ngươi xen vào chuyện này, ngăn trở tên kia có ý đồ bất lương, ai biết hắn có thể điên cuồng trả thù mấy cô nương kia hay không cứ, cứ như vậy, không phải đang làm hại các nàng hay sao?
- Đúng thế nhỉ.
Vân Phàm khẽ nhíu nhíu mày, cố gắng suy nghĩ một hồi liền nói:
- Hồ Tử đại ca, vậy có phải nên trực tiếp ra tay đánh chết hắn hay không? Giống như Mộc gia gia thường xuyên nói với ta, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
"Phốc "
Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng ở bên cạnh, đồng thời sặc nước miếng, trực tiếp phun vào mặt của đối phương.
Rốt cuộc đầu óc tên tiểu tử này chứa đựng cái gì vậy? Hơi một chút liền muốn đánh muốn giết, hơn nữa nói ra những lời này bộ dạng rất thản nhiên, không có một chút ngại ngùng khó xử.
Bọn họ không biết, ý nghĩ của Vân Phàm cực kỳ đơn giản, chỉ cần là người xấu, hoặc là gây bất lợi cho mình , vậy thì phải phản kháng. Nếu như nguy hại đến chính mình hay người bên cạnh mình, vậy thì phải đem đối phương đánh chết ngay, đây chính là tác phong điển hình của một vị quân nhân.
- Chuyện này sao. . .
Đại hồ tử nhất thời khó xử, sợ thiếu niên kia nóng giận, đột nhiên thấy chuyện bất bình mà ra tay , cho nên vẻ mặt đầy chính khí khuyên nhủ:
- Tiểu Phàm huynh đệ, đánh đánh giết giết là chuyện không đúng, chúng ta phải dĩ hòa vi quý mới được. Hiện tại Đế quốc yên bình, dùng pháp trị quốc, nếu như hắn làm điều sai trái, tự nhiên sẽ có người của Đế quốc đến bắt hắn, nhưng nếu ngươi tùy tiện đánh chết hắn, sẽ vi phạm luật pháp . Coi như là tiên linh sư, cũng không thể tùy tiện giết người ở trong thành , đây cũng là quy củ mà tiên đạo cường giả khắp các quốc gia cùng nhau thành lập ."
Khuyên bảo hết lời, đại hồ tử mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Con mẹ nó, mình nói năng linh tinh cái gì thế này. Sự thật đã chứng minh, dạy dỗ người khác so với bào thương cực khổ gấp trăm lần, chẳng trách mấy vị phu tử đầu tóc bạc nhanh đến thế. Phải, sau này nhất định phải tôn kính mấy vị tiên sinh này nhiều hơn mới được.
Vân Phàm gật đầu đờ đẫn, về phần hắn hiểu được bao nhiêu thì chỉ có ông trời mới biết được.
. . .
Đêm xuống, Nam Dương quận thành đèn hoa rực rỡ, nét phồn hoa không giảm chút nào.
Lúc này, Vân Phàm một mình đứng trên đường phố náo nhiệt, không khí huyên náo cùng với sự trầm tĩnh của hắn lộ rõ vẻ không hòa hợp.
Từ biệt đại hồ tử đám người, Vân Phàm đột nhiên phát hiện không biết mình nên tới nơi nào.
Hắn cuối cùng vẫn từ chối sự giúp đỡ của đại hồ tử, hiện tại trên người hắn chỉ có hơn một trăm lượng bạc, có lẽ số tiền này đối với Thanh Mộc thôn mà nói là một số tiền lớn, nhưng là đối với quận thành cổ xưa này mà nói, ngay cả tìm một nơi ở cũng rất khó khăn, chứ đừng nói chi đến việc ăn tiêu . Huống chi, các cửa hàng trong thành cũng không nhận người từ nơi khác đến, việc này đồng nghĩa với việc Vân Phàm tạm thời không thể nào kiếm được tiền.
. . .
Dĩ nhiên, khó khăn đến mấy cũng không thể nào ngăn cản Vân Phàm, hơn hai tháng dãi nắng dầm mưa, hắn đã sớm quen với cuộc sống ngoài dã ngoại, cùng lắm thì đến ngoài thành tìm một nơi ở tạm. Hơn nữa thánh miếu mấy ngày nữa mới mở ra, chính mình nhân cơ hội này đi ra ngoài săn thú một phen, thuận tiện kiếm chút tiền nho nhỏ.
Có quyết định, Vân Phàm cảm thấy thoải mái hơn, rảo bước chạy ra ngoài thành.
. . .
Táng Thạch Lĩnh, nằm tại phía bắc Nam Hoa quận thành.
Do địa thế nơi này loạn thạch san sát, thiếu vắng con người, vì vậy có không ít hung cầm mãnh thú tụ tập ở đây.
Không thể không nói, Nam Hoa quận thành không hổ danh là cổ thành ngàn năm, địa linh nhân kiệt, ngay cả các loại dã thú nơi đây cũng hung mãnh hơn so với bên ngoài. Như Vân phàm lúc này, chẳng qua chỉ dám tìm kiếm phía ngoài Táng Thạch Lĩnh, không dám vào sâu bên trong, nếu không sẽ bị bầy thú vây công.
Thời gian 3 ngày trôi qua, hắn cũng không có thu hoạch gì, chỉ có thể thỉnh thoảng kiếm một chút đồ ăn lấp bụng mà thôi.
. . .
Vừa sáng sớm, Vân Phàm nằm trên nhánh cây tỉnh dậy, vội vàng nhìn về phía xa xa.
"Rầm."
"Rầm rầm rầm "
Sâu trong Táng Thạch Lĩnh truyền đến tiếng vang ầm ầm , phảng phất như núi non sụp xuống, bụi mù bao phủ khắp nơi.
Thật giống như có người đang đánh nhau bên trong sơn lĩnh.
Vân Phàm khẽ nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên, đây là trực giác mà hắn săn thú nhiều năm có được, trong núi nhất định có chuyện lớn phát sinh, hơn nữa chuyện này vô cùng nguy hiểm.
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Vân Phàm vội vàng nhảy xuống, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân khẽ rung động, phía sau truyền đến nổ vang kịch liệt.
Vân Phàm quay đầu nhìn lại, hẳn là hung cầm mãnh thú sâu trong sơn lĩnh bị kinh động, đang nhanh chóng chạy ra tới phía ngoài.
"Rầm"
" Rầm Rầm "
Vạn thú phi nhanh, bụi mù ngập trời.
Chỉ thấy trong khói mụi, sư mao, ban hổ, huyết lang các loại mãnh thú chạy lên phía trước, hung mãnh vô cùng. Trên bầu trời, vũ ưng, cô điêu, xích bằng một đám hung cầm phô thiên cái địa.
Dẫm đạp. Hủy diệt. Tàn bạo.
Thú loạn giống như một cơn thủy triều, hết thảy các loại sinh linh ngăn trở ở phía trước đều bị nghiền nát hủy diệt .
. . .
Thấy tình hình như vậy, Vân Phàm cảm thấy nội tâm khẽ run lên.
Đối mặt với thú triều hàng ngàn hàng vạn , không người nào dám bảo đảm bản thân mình có thể bình an vô sự.
- Chuyện này thật sự không hay rồi.
Vân Phàm vội suy nghĩ, cơ hồ trong nháy mắt, cả người theo bản năng thay đổi phương hướng, hướng về khe núi bên trái chạy đi.
. . .
"Rầm "
" Rầm Rầm Rầm "
Bầy thú nhào tới, đại thụ bên khe núi trực tiếp bị bầy thú đụng vào.
Ẩn thân trên một gốc cây to, Vân Phàm ôm ngực thở hổn hển, phía dưới vạn thú chạy qua, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng mùi máu tanh trên người mãnh thú.
Giờ khắc này, Vân Phàm mới chân chính cảm nhận được mùi vị tử vong lướt qua. Hắn cũng không sợ hiểm nguy, cũng dám đối mặt với tử vong, nhưng hắn không thể để mình gặp phải chuyện gì bất trắc, bởi vì ở thôn trang cách nơi này vạn dặm, ở trong nhà của hắn, còn có một tiểu nha đầu đang chờ hắn. Đó là người thân duy nhất của hắn, mà bản thân mình là chỗ dựa duy nhất của nàng.
. . .
"Ngao"
"Hống hống hống "
Một tiếng rống to đánh thức Vân Phàm, hắn khẽ mở mắt, chỉ thấy ở bên dưới cách nơi này không xa, một con vượn lớn lông trắng đang bị thú triều bao phủ.
Bởi vì chân nó bị thương, mỗi lần con vượn lớn lông trắng này đứng dậy, đi chưa được hai bước đã bị thú triều cuốn đi.
Đứng dậy. Lại ngã xuống.
Tiếp tục đứng dậy. Lại ngã xuống.
. . .
Vân Phàm lẳng lặng quan sát, vẻ mặt trầm mặc dị thường.
Hắn không biết con vượn lớn lông trắng này rốt cuộc đang cố gắng làm gì, nhưng mà hắn từ trên người con vượn này nhìn thấy được sự chấp nhất đối với sinh mệnh, sự khát vọng đối với cuộc sống.
Thật không. đúng lắm.
Vân Phàm chợt phát hiện, con vượn lớn lông trắng này tựa hồ đang cố ý muốn tới gần địa phương mà hắn đang ẩn nấp, hắn không nghĩ chuyện này trùng hợp đến vậy.
"Oanh."
Vượn lớn lông trắng rốt cuộc bị thú triều đẩy ngã, lần này nó giãy giụa hai cái nhưng không thể nào đứng dậy nổi. Vô số tẩu thú giẫm trên thân thể của nó chạy qua, mà nó giống như vẫn còn ý thức thân thể co lại , tựa như đang bảo vệ cái gì.
- Cái đó là. . .
Cách đó không xa, ánh mắt của Vân Phàm ngưng tụ.
Chỉ thấy trong lồng ngực của con vượn lông trắng này khẽ hở ra, một tiểu tử lông xù được nó bảo hộ ở bên trong. Thì ra nó dùng chính thân thể của mình để bảo vệ hài tử.
"Ngao"
Vượn lớn kêu rên một tiếng đầy thống khổ, ánh mắt sâu sắc nhìn về phía Vân Phàm đang trốn ở trên cây, tựa như đang khẩn cầu, lại tựa như đang giận dữ.
Đó là một ánh mắt như thế nào chứ. Tràn đầy nhân tính, mang theo vô hạn đau thương cùng thương tiếc.
Bỗng nhiên, trong lòng Vân Phàm run lên mạnh mẽ.
Gió rét mênh mông, bão tuyết tán loạn, chính là đêm năm ấy, hắn mất đi mẹ của mình, cho dù năm năm đã trôi qua, thậm chí năm mươi năm trôi qua, hắn vĩnh viễn không thể nào quên được, ánh mắt mẫu thân trước lúc ly biệt nhìn mình, ánh mắt ấy cũng tràn đầy từ ái và thương tiếc.
Giống như mẫu thân trong thiên hạ này đều như vậy. Các nàng nguyện ý dùng tính mạng của mình, để chúc phúc cho tương lai của hài tử, không phân biệt chủng tộc, càng không phân biệt tín ngưỡng.
Đây là một vị mẫu thân đáng để tôn kính.
Ít nhất vào trong thời khắc này, Vân Phàm nguyện ý coi nó như đồng loại của mình.
. . .
" Rầm Rầm Rầm "
Bầy thú càng lúc càng nhiều, vượn lớn lông trắng sắp sửa không thể nào chống đỡ nữa, nếu như nó chết đi lúc này, con của nó cũng sẽ mất đi hi vọng sống.
Cứu, hay không cứu?
Vân Phàm căn bản không suy nghĩ nhiều, nếu con vượn lông trắng này vì hài tử của mình,đã trải qua thiên tân vạn khổ tìm tới nơi này, mong chính mình giúp đỡ, vậy thì làm sao hắn có không mạo hiểm một lần chứ.
Đây là một sinh mạng sống, mặc dù tiếng nói không giống nhau, chủng tộc cũng khác biệt, nhưng mà ý nghĩa của sinh mạng lại là tương tự.
. . .
" Rầm Rầm Rầm "
Nghe vạn thú bên dưới chạy qua ầm ầm, nội tâm Vân Phàm lại an bình tới dị thường.
Hắn đem ba sợi dây thừng thắt lại, một đầu buộc chặt vào trên cây khô, một đầu buộc trên người của chính mình, sau đó ngưng thần quan sát tình huống bên dưới. Hắn biết lần này mình đang đem tính mạng của mình ra đánh cuộc, nhưng hắn không hề hối hận chút nào, bởi vì hắn biết, muội muội của mình nhất định có thể thông cảm cho mình, hơn nữa còn ủng hộ quyết định của mình.
"Bịch
Hai chân dùng sức đạp mạnh, Vân Phàm đột nhiên nhảy về phía con vượn lớn kia.
" Rầm Rầm "
"Bốp Bốp"
Va chạm như mưa rơi rơi vào trên người của Vân Phàm, nhất thời làm cho hắn người đầy vết thương. Nhưng vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, một tay kéo chặt lấy tay của vượn trắng, muốn đem nó kéo về phía tàng cây.
- Đi theo ta.
Nội phủ của Vân Phàm chấn động, mấy lần suýt thì hộc máu, nhưng hắn quyết tâm không từ bỏ.
“Xoát”
Một sợi thừng bị thú triều ma sát cắt đứt.
Vân Phàm âm thầm lo lắng, lực lượng trong tay gia tăng thêm mấy phần:
- Đại gia hỏa, ngươi phải cố gắng hết sức để chịu đựng đi. Coi như là vì con của ngươi đi.
“Xoát”
Sợi dây thừng thứ hai bị đứt, tình thế tràn ngập nguy cơ.
Một khi sợi dây thừng cuối cùng cũng đứt, vậy thì Vân Phàm sẽ bị giam trong thú triều.
Vân Phàm không nói gì, cũng không để ý tới chuyện khác, trong mắt của hắn chỉ có chuyên chú, mình đã cố gắng hết sức, như vậy cho dù chết đi, chính mình cũng không hề hối hận .
"Xoát."
Sợi dây thứ ba cũng đứt.
Ngay lúc đối mặt với sinh tử, vượn lớn lông trắng đang hấp hối mở mắt thật to.
"Hống hống hống "
Con ngươi đỏ ngầu mang theo một tia vàng óng, nó nhìn Vân Phàm, vừa nhìn hài tử trong lồng ngực của mình, phát ra một tiếng gào thét không cam lòng.
Vân Phàm chỉ cảm thấy ở trước ngực mình xuất hiện một vật gì đó đầy lông. mềm mại , ấm áp . Hắn còn chưa kịp tra xét xem nó là gì, đã cảm thấy thân thể của mình bị nắm lên, mạnh mẽ bay về phía trên cây.
. . .
Trên cây to, Vân Phàm đã an toàn, nhưng con vượn lớn lông trắng kia lại vĩnh viễn ở lại phía dưới.
"Rầm Rầm "
Bầy thú bước qua thi thể của con vượn lớn kia, tựa hồ mang đi sinh mệnh ấn ký.
Vân Phàm cúi đầu, nhìn tiểu tử ngủ say chưa tỉnh trong ngực mình . Nó đồng dạng là một con vượn màu trắng, lông máu đã biến mất, chân lộ màu đỏ, hết sức khả ái. Chẳng qua so sánh với mẫu thân của nó, nó thật sự quá gầy yếu,nằm chưa đầy hai lòng bàn tay.
Thật là một tiểu tử đáng thương, mới vừa ra đời đã mất đi mẫu thân, thậm chí ngay cả hình dáng của mẫu thân cũng chưa từng chứng kiến.