Bất Diệt Long Đế

Chương 57: Không muốn người sống



 

Có Tiểu Bạch ra tay quả thực quá dễ dàng, Lục Ly một đường trèo lên đỉnh Hồng Nham Sơn, cho dù gặp phải Hồng Lân Ưng và chuột đá cũng không dám động, tự động tránh ra một con đường.

 

Hồng Nham Sơn là sào huyệt của chuột đá, khắp nơi đều có, nhìn qua ít nhất cũng phải mấy ngàn con, đây là Lục Ly gặp phải, ai biết bên trong Hồng Nham Sơn ẩn núp bao nhiêu chuột đá nữa?

 

Hồng Lân Ưng cũng không ít, bên trong Hồng Nham Sơn là sào huyệt chuột đá, thì đỉnh núi là sào huyệt Hồng Lân Ưng. Không ngừng có Hồng Lân Ưng bay xuống, bị khí tức Tiểu Bạch bao phủ liền thành thật lui qua một bên, không dám nhích tới gần.

 

Hồng Nham Sơn rất lớn rất dốc, nhưng đối với Lục Ly mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, hắn chỉ hao tốn nửa canh giờ đã tới đỉnh núi.

 

- Éc ~~

 

Sau khi lên núi con mắt Lục Ly lóe sáng, bởi vì khắp nơi trên đỉnh núi đều là tổ Hồng Lân Ưng, bên trong những tổ chim cự đại kia có rất nhiều trứng lớn.

 

- Một quả trứng Hồng Lân Ưng giá năm trăm điểm cống hiến, nơi đây có khoảng mấy trăm quả, nếu như mang được toàn bộ trở về mà nói, thì đây chính là vài chục vạn điểm cống hiến.

 

Lục Ly phấn khởi không gì sánh được, điểm cống hiến vô cùng quý giá, đó chính là huyền khí, chính lẽ Luyện Huyết Đan, là huyền kỹ cao cấp. Trước mắt không phải trứng Hồng Lân Ưng, mà là từng viên Luyện Huyết Đan, từng thanh huyền khí.

 

- Mang về như nào đây?

 

Có Tiểu Bạch trấn áp, gần ngàn con Hồng Lân Ưng trên đỉnh núi không dám động, có thể ung dung lấy được tất cả trứng, nhưng vấn đề là Lục Ly không cầm được nhiều như vậy.

 

Những quả trứng này quá lớn, mà Lục Ly lại chỉ mang mấy cái bao bố tới, xem tình huống chỉ có thể lấy được mười mấy quả, nhiều hơn nữa liền không có biện pháp.

 

- Lấy trước rồi nói sau.

 

Lục Ly suy nghĩ một chút liền ra lệnh cho Tiểu Bạch:

 

- Khiến tất cả Hồng Lân Ưng bay khỏi đỉnh núi đi.

 

Muốn cướp trứng Hồng Lân Ưng, không nên lấy trước mặt chúng? Ngộ nhỡ Hồng Lân Ưng bạo động thì sao?

 

- Xích xích~

 

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên thật cao hét to mấy tiếng, toàn bộ Hồng Lân Ưng gào thét bay đi bốn phía, hạ xuống phía dưới núi, một con cũng không ngoại lệ.

 

- Tiểu Bạch, làm tốt lắm!

 

Lục Ly nhếch miệng cười một tiếng, lấy ra bao bố bắt đầu nhặt trứng Hồng Lân Ưng, không ra ngoài dự liệu của hắn, hắn chỉ có thể lấy mười lăm quả, nhiều hơn nữa liền không mang được.

 

Bởi vì đeo nhiều trứng như vậy nên hành động của hắn trở nên bất tiện, ai biết vỏ những quả trứng này có cứng hay không? Ngộ nhỡ xóc một cái vỡ ra thì sao?

 

- Hoàn thành nhiệm vụ, có thể đổi được bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến, như vậy cũng đủ dùng rồi.

 

Lục Ly thở dài, mặc dù lần này trải qua rất nhiều khổ nạn, mấy lần suýt bị người ta đánh giết, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi lấy được trứng Hồng Lân Ưng.

 

Lấy được trứng cũng chưa phải là an toàn, hắn còn phải nghĩ biện pháp trở về. Đường tới đã nguy hiểm như thế rồi, nhất định đường trở về sẽ càng thêm hung hiểm, Triệu Duệ không có khả năng để hắn thuận lợi trở về thành.

 

Lục Ly đứng vững vàng trên đỉnh núi nhìn ra xa mấy lần, chuẩn bị xuống núi tìm đường trở về Vũ Lăng thành. Ngay tại thời điểm hắn vừa mới xuống núi được mấy trượng, phía đông nam có vô số bóng đen bay nhanh mà đến, tốc độ những người đó thật nhanh, vừa rồi còn là từng điểm nhỏ, nhưng chỉ mấy hơi thở thời gian đã lướt qua mấy dặm, nhanh chóng tiến tới Hồng Nham Sơn.

 

- Là người nào? Là hướng tới chỗ ta hay là ngẫu nhiên đi ngang qua?

 

Lục Ly ẩn giấu ở sau tảng đá, mắt mở to không ngừng nhìn chằm chằm mấy chục người đang tới gần, trong lòng thấp thỏm bất an. Một nén nhang sau, hắn thấy rõ ràng chiến giáp người tới mặc, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm đến cực điểm.

 

Toàn bộ người tới mặc chiến giáp màu xanh, là người Triệu gia, kẻ thù tìm tới cửa.

 

- Hơn ba mươi người, có ba người là Thần Hải cảnh!

 

Lục Ly nắm Thiên Lân đao gân xanh nổi lên, hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng, bắp thịt toàn thân đều căng thẳng. Người Triệu gia nhắm thẳng hướng Hồng Nham Sơn mà đến, nhất định là tìm hắn trả thù, nếu làm không tốt nơi này chính là mồ chôn xương của hắn.

 

Trốn ư? Ba tên Thần Hải cảnh làm sao trốn? Tốc độ của hắn sao có thể so với Thần Hải cảnh?

 

Chiến ư? Nhiều người như vậy làm sao chiến? Nếu là một Thần Hải cảnh, hắn phóng thích thần kỹ huyết mạch cộng thêm Tiểu Bạch vấn đề không lớn, nhưng bây giờ có ba tên Thần Hải cảnh và mười mấy võ giả Huyền Vũ cảnh.

 

- Đến đây đi, muốn mạng của ta, vậy thì để mạng lại đổi là được!

 

Sau đó đám người kia chạy như điên mà đến, bao vây toàn bộ Hồng Nham Sơn lại, Lục Ly đã bất chấp tất cả rồi. Nếu không trốn thoát, thì cũng không còn gì để nói, chỉ có huyết chiến đến cùng.

 

Hắn đặt mấy cái bao bố đựng trứng ưng trên mặt đất, nói với Tiểu Bạch đang ở trên bả vai:

 

- Tiểu Bạch, ngươi ẩn nấp đi, ta bảo ngươi tấn công người nào lập tức tấn công người đó. Nếu như trận chiến này ta chết, thì ngươi tự chạy đi, đừng để người ta bắt được.

 

- Xích xích~

 

Tiểu Bạch rất có linh tính, kêu lên hai tiếng, trong mắt nhỏ xuất hiện một vòng lạnh lùng, trên người phát tán khí tức không hiểu, lông bờm ngắn ngủn dựng đứng, tựa như một con sư tử cường đại đang tức giận.

 

Đáng tiếc thân thể nó thật sự quá nhỏ, dưới ánh mắt của Lục Ly không chỉ không có nửa điểm đáng sợ, ngược lại có chút tức cười.

 

- Lục Ly!

 

Phía dưới vang lên một tiếng quát lên, Lục Ly ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tên Thần Hải cảnh trẻ tuổi đứng ở dưới chân núi quát khẽ:

 

- Ta biết ngươi đang ở trên núi, lăn xuống đây đi!

 

Người trẻ tuổi mặc chiến giáp màu xanh, trong tay cầm trường cung màu đen, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, uy phong lẫm lẫm, khí thế bất phàm. Bên cạnh hắn là một lão giả Thần Hải cảnh cùng tám võ giả Huyền Vũ cảnh, vây quanh hắn như chúng tinh củng nguyệt, Lục Ly suy nghĩ một chút liền đoán được thân phận của hắn.

 



Lục Ly quan sát chung quanh một cái, thấy toàn bộ võ giả đều vây quanh chân núi không có tấn công, hắn nhảy lên phía trên tảng đá, ánh mắt khóa chặt người trẻ tuổi nói:

 

- Ngươi chính là thiếu gia Triệu gia Triệu Duệ sao?

 

Người trẻ tuổi kiêu căng gật đầu nói:

 

- Không sai, chính là bổn thiếu gia! Tiểu tử ngươi trốn rất giỏi? Vậy mà Ba thúc cũng không thể chém giết ngươi? Hừ hừ, lần này ta xem ngươi có thể chạy lên trời được không.

 

Triệu Duệ không biết Ba Thúc đã bị Lục Ly chém chết, đêm hôm đó Ba Thúc không có trở về, hắn không dám đuổi theo, chỉ có thể đi vào đại bản doanh Triệu gia trong Hàn Vân Sơn.

 

Từ trong đại bản doanh Triệu gia, hắn triệu tập được mấy tên thám báo đi tìm Ba Thúc và Lục Ly. Thi thể Ba thúc đã bị Huyền Thú xé xác ăn rồi, cho nên thám báo cũng không tìm được, ngược lại phát hiện hành tung của Lục Ly. Sau khi biết được tin tức, Triệu Duệ lập tức dẫn người tới đây truy sát.

 

Lục Ly không có trả lời, ánh mắt quét nhìn chung quanh, trong đầu vận chuyển tìm kiếm phương pháp phá cục. Hắn vẫn còn ghi nhớ Lục Linh nói với hắn cho dù là một khắc cuối cùng cũng không thể buông bỏ.

 

- Tề trưởng lão, vì sao Hồng Lân Ưng và chuột đá trên núi không công kích hắn?

 

Ánh mắt Triệu Duệ hướng sang lão giả Thần Hải cảnh bên cạnh dò hỏi, hắn đã tới chân núi nhưng không có lập tức hạ lệnh tấn công, cũng là bởi vì điểm này.

 

- Ta cũng không biết.

 

Lão giả bên cạnh cau ngươi nhìn mấy lần, suy nghĩ một chút nói ra:

 

- Duệ thiếu, nếu không để Phác lão dẫn người lên núi xem tình huống một chút, chúng ta ở phía dưới phối hợp tác chiến?

 

- Tốt!

 

Triệu Duệ gật đầu, con ngươi trở nên lạnh lẽo hạ lệnh cho một cường giả Thần Hải cảnh khác ở phía tây:

 

- Phác trưởng lão dẫn người động thủ, trực tiếp giết hắn, không cần người sống!

 

- Giết!

 

Một lão giả tóc trắng ở phía tây chợt quát lên, gầm gừ như một con cự thú, vô số võ giả Huyền Vũ cảnh bao vây dưới chân núi vọt lên trên núi như ong vỡ tổ.

 

- Tới rồi!

 

Lục Ly nhìn sang hướng tây, thấy một lão giả nhanh chóng leo lên núi, chuột đá cản đường đều bị lão ung dung đánh bay, thế không thể ngăn cản.

 

- Chỉ xuất động một tên Thần Hải cảnh sao?

 

Lục Ly nhìn lướt qua Triệu Duệ, trên mặt nổi lên một chút đỏ ửng, nếu như ba tên Thần Hải cảnh đều xuất động, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hiện tại chia ra hành động, điều này làm cho hắn thấy được một chút hy vọng sống.

 

Võ giả Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, hắn căn bản không sợ, mấy chục người này vẫn không giết được hắn. Chỉ cần giết chết được ba tên Thần Hải cảnh, hắn có khả năng sống sót rất lớn.

 

- Tiểu Bạch!

 

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch phía sau, thấp giọng nói:

 

- Khống chế Hồng Lân Ưng cùng chuột đá, tấn công toàn bộ người lên núi, đặc biệt là lão già tóc trắng kia, khiến Hồng Lân Ưng cùng chuột đá vây quanh hắn.

 

Chương 58

 

- Chít chít ~ éc éc!

 

Hồng Lân Ưng đầy trời, chuột đá đếm không hết xuất động, ban đầu chỉ có một số nhỏ Huyền Thú tấn công Phác trưởng lão cùng Huyền Vũ cảnh lên núi, nhưng bây giờ xuất động quy mô lớn.

 

Toàn bộ chuột đá trên Hồng Nham Sơn ít nhất cũng hơn vạn con, Hồng Lân Ưng cũng gần ngàn, mặc dù Tiểu Bạch không thể khống chế toàn bộ, nhưng cho dù khống chế một nửa cũng rất khủng bố rồi.

 

Phác trưởng lão cùng một đám Huyền Vũ cảnh trợn tròn mắt, Hồng Lân Ưng và chuột đá ở trong mắt bọn hắn vốn không có nửa điểm uy hiếp, đột nhiên hiện tại cảm giác áp lực đại tăng.

 

Có tổ chức và không có tổ chức không phải một cái khái niệm, hơn nữa sau khi Hồng Lân Ưng và chuột đá bị Tiểu Bạch khống chế, tất cả đều hung hãn không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau tiếp tục công kích võ giả lên núi. Bên cạnh Phác trưởng lão có ít nhất năm sáu trăm con chuột đá vây tụ, ba mươi đầu Hồng Lân Ưng.

 

Không thể không nói chiến lực của Phác trưởng lão mạnh mẽ, trong tay lão cầm một cây trường thương, tiện tay đảo qua sẽ có mấy con chuột đá hoặc một hai con Hồng Lân Ưng bị nện bay, hơn nữa Huyền Thú bị nện bay đều huyết nhục mơ hồ, chết đến không thể chết lại.

 

Thế nhưng!

 

Lúc này Phác trưởng lão đang lên núi, Hồng Nham Sơn cao chót vót, trên núi không ngừng có Hồng Lân Ưng và Huyền Thú đánh tới, bảo lão đi về phía trước như thế nào? Xông lên núi như thế nào?

 

Đám Huyền Vũ cảnh còn lại càng thảm hại hơn, tất cả đều bị ngăn ở giữa sườn núi, căn bản không cách nào phá vòng vây mà ra, chỉ có thể liều mạng đánh giết chuột đá và Hồng Lân Ưng.

 

- Chuyện gì xảy ra?

 

Trong mắt đám người Triệu Duệ và Tề trưởng lão ở dưới chân núi đều là vẻ kinh ngạc, chuột đá và Hồng Lân Ưng không công kích Lục Ly đã rất quái dị rồi, lúc này lại điên cuồng tấn công người của bọn họ? Chẳng lẽ Lục Ly có thể khống chế những Huyền Thú này?

 

 

- Tề trưởng lão, làm sao bây giờ?

 

Ánh mắt Triệu Duệ hướng về phía Tề trưởng lão, Tề trưởng lão suy nghĩ một chút nói:

 

- Đừng vội, dù sao Lục Ly ở trên núi cũng không trốn thoát được, mặc dù Huyền Thú nhiều nhưng cấp thấp, dọn dẹp toàn bộ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

 

Chuyện này quá tà môn rồi, Tề trưởng lão không dám tự ý hành động, dù sao những Huyền Thú cấp thấp này cũng không giết được nhóm người bọn hắn, nếu như bị thương lui ra là được.

 

- Hưu!

 

Bọn họ bất động Lục Ly lại động. Lục Ly quay đầu nhìn về phía bắc chạy như điên, giống như chuẩn bị phá vòng vây ở phía bắc bỏ chạy.



 

Chân ngươi Triệu Duệ và Tề trưởng lão cau lại, hai người không có chút do dự mang theo bảy tám người đang vây quanh Hồng Nham Sơn chạy về phía bắc.

 

- Ồ?

 

Lúc Triệu Duệ và Tề trưởng lão dẫn người đi về phía bắc, cũng không có thấy Lục Ly chạy xuống, hai người nhìn mấy lần, không hẹn mà cùng quát khẽ:

 

- Điệu hổ ly sơn, bị lừa rồi!

 

Đỉnh núi rất rộng, dưới chân núi không thể nhìn thấy Lục Ly, nếu Lục Ly không có phá vòng vây ở phía bắc, vậy khẳng định là kế điệu hổ ly sơn.

 

- Ầm!

 

Quả nhiên, phương hướng phía tây của Phác trưởng lão truyền đến một tiếng nổ nặng nề, rõ ràng là âm thanh vũ khí va chạm. Triệu Duệ vung tay lên chạy về phía tây, đám người Tề trưởng lão vội vàng đuổi theo.

 

...

 

Lục Ly đã khai chiến ở giữa sườn núi phía tây, hắn không quan tâm những võ giả Huyền Vũ cảnh, sau khi dẫn dụ Tề trưởng lão và Triệu Duệ về phía bắc, hắn lập tức chạy đến phía tây, sau đó phóng đến chỗ Phác trưởng lão như một con mãnh hổ xuống núi.

 

Phác trưởng lão bị một đám chuột đá cùng Hồng Lân Ưng vây quanh, nhưng lão vẫn phát hiện ra Lục Ly, có điều lão cho rằng không cần để ý tới, tiếp tục giao chiến với Huyền Thú, đợi chờ Lục Ly chủ động đưa tới cửa.

 

Đối với lão mà nói, Lục Ly không khác biệt với đám chuột đá và Hồng Lân Ưng này, lão tiện tay là có thể đánh giết. Lục Ly muốn bẫy lão đánh lén lão, lại hợp ý lão.

 

Lục Ly tiến tới như mãnh hổ, chuột đá và Hồng Lân Ưng ở xung quanh không dám tấn công hắn, lúc tới gần Phác trưởng lão, Tiểu Bạch ở trong bao bố phía sau hú lên quái dị, Lục Ly cũng đồng thời quát:

 

- Chết đi!

 

Lục Ly quát lớn tiếng che đậy tiếng kêu của Tiểu Bạch, hai con Hồng Lân Ưng trên đỉnh đầu Phác trưởng lão sợ hãi bay ra, nhường cho Lục Ly một con đường.

 

- Xuy...

 

Thiên Lân đao mang theo tiếng xé gió bén nhọn từ trên bổ xuống, ánh mắt Phác trưởng lão bắn ra một mảnh hàn quang, vẫn không có để ý như cũ. Lão quét ngang trường thương đánh bay mấy con chuột đá cùng hai con Hồng Lân Ưng ở gần, ánh mắt mới hướng đến Lục Ly.

 

Lục Ly từ trên cao nhảy xuống, tốc độ như hồng quang, lực lượng Thiên Lân đao lại càng đạt đến cực hạn.

 

Thế nhưng trong mắt Phác trưởng lão đều là trò cười, cảnh giới lão không tính là quá cao, chỉ có Thần Hải cảnh sơ kỳ. Nhưng Lục Ly không hiểu nửa điểm huyền kỹ, cứ như vậy bay thẳng đến chém xuống, thì lão có thể ung dung né tránh, sau đó chém giết Lục Ly trong nháy mắt.

 

Quả thật lão đã làm như vậy!

 

Trường thương của lão run lên quét ngang Thiên Lân đao, thân thể thì di chuyển sang bên phải. Lão chuẩn bị đánh vào mặt, một khi Thiên Lân đao bị đánh trúng mặt đao, Lục Ly rất khó nắm Thiên Lân đao trong tay, thế công suy kiệt, đợi chờ Lục Ly chính là công kích như gió bão mưa rào.

 

Lục Ly biết rõ tình huống, hắn biết kinh nghiệm chiến đấu, huyền kỹ, ý thức chiến đấu của mình không so được với những lão già lăn lộn trên mũi đao mấy chục năm này.

 

Cho nên thời điểm Phác trưởng lão vừa động cánh tay còn lại của hắn cũng giơ lên, một mũi tên màu đen bay về phía bên phải.

 

Mục đích của hắn rất rõ ràng, muốn ép Phác trưởng lão liều mạng với hắn, hắn từ trên xuống dưới chiếm cứ ưu thế, có được lực lượng gần bốn vạn cân, hắn tự phụ lực lượng chỉ mạnh chứ không yếu hơn so với Phác trưởng lão!

 

- Tên nỏ?

 

Thân thể Phác trưởng lão vừa mới di động đã thấy một đạo hắc quang bắn tới, nếu như lão tiếp tục di động sang bên phải, theo như tốc độ mũi tên bắn ra nhất định sẽ bị đánh trúng, mặc dù lão mặc chiến giáp, nhưng nếu như không ngăn được thì sao?

 

Trong giây lát đó, Phác trưởng lão quyết định, thân thể lão hơi lui trở lại, quét ngang trường thương, hai tay nắm ở phía trên.

 

Nhìn như thế nào Lục Ly cũng chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh, nếu như đạt tới Thần Hải cảnh khẳng định đã sớm dương danh Vũ Lăng thành rồi, lão không có khả năng không biết. Huyền Vũ cảnh đỉnh phong chỉ có vạn cân chi lực, có gì phải sợ?

 

- Keng ~

 

Thiên Lân đao hung hăng bổ lên phía trên trường thương, âm thanh kim loại chạm vào nhau nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi, lực lượng khủng bố truyền đến, thân thể Phác trưởng lão trầm xuống, tảng đá dưới chân cũng nứt ra tầng tầng lớp lớp, thân thể lão không vững lăn lộn xuống.

 

- Tiểu Bạch!

 

Lục Ly khẽ quát một tiếng, hai chân đạp một bước trên mặt đất, lần nữa nổ bắn ra, phóng đến chỗ Phác trưởng lão đang lăn xuống, Thiên Lân đao tiếp tục bổ xuống đầu đối phương.

 

- Hưu!

 

Trong bao bố sau lưng Lục Ly có một con tiểu thú bắn ra, xông vào trong khe đá, đi theo Lục Ly hướng xuống núi.

 

Đi đến chỗ Phác trưởng lão vừa mới ổn định lại thân thể, thấy Lục Ly gầm gừ mà đến như một con cự thú, Thiên Lân đao sáng lên hàn quang chói mắt. Cổ tay lão hơi có chút tê dại, khí huyết bên trong thân thể quay cuồng, trong mắt đều là sự kinh nghi.

 

Lực lượng một đao vừa rồi của Lục Ly đã vượt quá tưởng tượng của lão, nếu như không phải lão chuyển toàn bộ lực lượng xuống tảng đá dưới đất, thân thể lăn lộn rời đi, có lẽ đầu của lão đã bị Lục Ly đập nát.

 

Tại sao Huyền Vũ cảnh có thể có được lực lượng cường đại như vậy?

 

Tạm thời Phác trưởng lão nghĩ không ra, lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ rồi. Bởi vì đao của Lục Ly đã tới, hơn nữa cánh tay còn lại của hắn lại giơ lên, lộ ra một cái nỏ màu đen.

 

- Hừ!

 

Phác trưởng lão cũng không muốn để Lục Ly đè ép đánh, thân thể lão uốn éo trái phải, sợ bị mũi tên bắn trúng. Trường thương vặn vẹo, như một con rắn độc đâm về phía Lục Ly.

 

Dài một tấc, mạnh hơn một phần, lão muốn tìm cơ hội một thương đâm chết Lục Ly.

 

- Ha ha ha, lão cẩu, ngươi bị lừa rồi, Tiểu Bạch động thủ!

 

Lục Ly cười lớn, bên trong tảng đá phía dưới có một đạo bạch quang lấp lánh, tiếp theo Tiểu Bạch vọt ra, mở cái miệng nhỏ nhắn để lộ răng trắng, cắn về phía cổ chân Phác trưởng lão.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv