Khương Khinh Linh đợi suốt sáu ngày, cuối cùng ngồi không yên, nhiều người như vậy đi ra tìm Lục Ly, lại vẫn không ai tìm thấy. Mỗi người đều mang theo mình một chiếc ngọc phù cảnh báo, nếu tìm tới Lục Ly sẽ lập tức bóp nát ngọc phù, nhưng sáu ngày qua đi mà vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Khinh Linh đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thương thế linh hồn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng muốn đích thân đi ra tìm, đám người Khương Hỗ vội hốt hoảng ngăn trở.
Khương Khinh Linh phái rất nhiều người đi ra, Khương Hỗ lại chết sống không chịu đi, là bởi vì Lục Ly từng hạ tử lệnh, nếu Khương Khinh Linh có gì bất trắc, hắn sẽ lấy đầu Khương Hỗ!
Lục Ly là ai?
Đó chính là sát thần, là người ngay cả đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều dám giết, nếu Khương Khinh Linh xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt sẽ không để ý giết thêm một mạng như Khương Hỗ.
Vì mạng nhỏ của chính mình, Khương Hỗ đương nhiên phải ngăn trở Khương Khinh Linh, hắn đau khổ quỳ gối xuống, cầu xin Khương Khinh Linh đừng đi ra. Thậm chí Khương Hỗ còn nói nếu Khương Khinh Linh muốn đi ra, vậy phải giết hắn trước.
Tính cách Khương Khinh Linh trước nay luôn rất dứt khoát, chuyện đã quyết định, không thứ gì có thể ngăn cản được, thế là trực tiếp thả ra Phệ Hồn Ma Điệp kích choáng Khương Hỗ, sau đó thản nhiên rời đi.
Sau khi tỉnh lại, Khương Hỗ vội vàng triệu tập mười mấy người đuổi theo. Hắn vận khí không sai, đuổi nửa ngày cuối cùng cũng bắt kịp Khương Khinh Linh.
...
Lục Ly còn đang bôn tẩu trên hoang dã, không phải là người Khương Khinh Linh phái ra vô năng. Mà là Lục Ly sớm dùng thần niệm thăm dò được phụ cận có người, sau đó lập tức lách mình tránh đi.
Lúc này linh hồn Lục Ly cường đại cỡ nào? Chính hắn đều không biết, linh hồn của hắn trải qua thần lực cải tạo, đã có bước nhảy vọt về chất, cường độ dự tính phải siêu quá Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.
Bởi thế thường thường đều là hắn sớm trước một bước thăm dò được phụ cận có người, trong khi người ở phụ cận đều không biết hắn, thế là hắn liền đi vòng tránh ra.
Hắn còn định tới đại bản doanh Man tộc, hỏi dò Thiết Duệ xem làm sao để tăng cường uy lực Man Thần Đỉnh. Dù không hỏi ra được gì, hắn cũng có thể để Man tộc bắn ra lực lượng lôi điện, bổ sung năng lượng cho Man Thần Đỉnh.
Mấy ngày này Man Thần Đỉnh được thu lại trong đầu Tiểu Bạch, Lục Ly cũng không biết tình hình bên trong. Tiểu Bạch một mực không đi ra, điều này chứng tỏ trong Man Thần Đỉnh vẫn đang rất bình tĩnh, những người kia không có dị động, cũng chưa chết đi, thế nên Tiểu Bạch mới không có phản ứng.
Đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên quả thực vẫn chưa chết!
Nhưng bọn hắn còn thống khổ hơn cả chết, thậm chí có người bắt đầu nảy sinh ý định tự sát.
Sáu ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì dày vò dưới Địa Ngục, lôi điện không ngừng bắn xuống, không ngừng oanh kích, bọn hắn lại bó tay hết cách, chỉ biết giơ thân ra gánh chịu.
Hiện tại tất cả bọn hắn đều đã không chạy, cũng không né tránh, cứ thế ngồi xếp bằng hoặc nằm trên sàn ngạnh kháng. Bởi vì tốc độ lôi điện quá nhanh, không gian trong đỉnh lại quá nhỏ, không ai có thể né tránh, cuối cùng vẫn sẽ bị lôi điện đánh trúng.
Đường nào cũng bị đánh trúng, vậy thì tránh hay không tránh có khác gì nhau?
Không ngừng bị sét đánh là cảm giác gì? Cảm giác sẽ giống như nhấn đầu một người vào trong nước, chờ sắp chịu hết nổi mới lôi lên, cho ngươi hít thở rồi lại nhấn xuống …
So với bị nhấn trong nước, bị sét đánh lại càng khó chịu, cả người bị giật cho run rẩy, cơ bắp khắp toàn thân truyền đến cảm giác tê liệt thống khổ, da dẻ bị đốt cho khét lẹt, cứ như bị ném vào trong lửa. Mỗi lần bị sét đánh trúng, cả người lại theo đó run lên, mất khống chế co rúm cả lại, mắt trợn trắng, sùi bọt mép...
Cách mỗi một canh giờ, Điệp Phi Vũ lại sẽ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, giúp bọn hắn trị liệu, tránh cho chúng nhân bởi vì thương thế quá nặng mà chết đi.
Trừ Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ ra, ai nấy đều không chút hình tượng nằm bẹp trên sàn. Chỉ có hai vị tiểu thư này là còn để ý hình tượng, cắn răng ngồi xếp bằng, chẳng qua ngoại hình hai người thật sự đã không còn chút hình tượng nào để mà để ý.
Mấy người Lục Nghê thậm chí còn làm ra một chuyện vô hình quái đản, bọn hắn nằm lẫn vào trong mấy cỗ thi thể, bởi vì thi thể có thể giúp bọn hắn chia sẻ một chút lôi điện.
Chỉ là...
Những thi thể này đã phơi thây mấy ngày, bắt đầu tràn ra mùi hôi thối. Bọn hắn áp sát thi thể, thời thời khắc khắc đều có thể ngửi được mùi tử khí, mở mắt ra lại thấy từng đôi tròng mắt chết rồi vẫn mở trừng trừng.
Rầm rầm rầm
Lôi điện đầy trời trút nghiêng xuống, chia nhau bắn lên thân chúng nhân, ai nấy đều rung lên rất có tiết tấu, một số người còn khe khẽ rên rỉ. Song càng nhiều đều đã tựa như thi thể, khoảnh khắc bị sét đánh trúng hơi run lên mấy hồi, sau đó lại bất động.
Không có người nhục mạ, cũng không có ai mở miệng cầu tình, càng không có ai khóc lóc thút thít.
Bởi vì đã không có sức lực để mắng. Cầu tình đều vô dụng, Lục Ly không hề đáp lại. Nước mắt thì đã chảy khô, muốn khóc cũng khóc không được.
Thỉnh thoảng đám người Lục Toan Dương Hiên Cơ Mộng Điềm lại thoáng khẽ mở mắt, bên trong toàn là hận ý khắc cốt ghi tâm. Trong mắt Điệp Phi Vũ và một tiểu thư khác thì chất đầy hối hận, hối hận không nên đối địch với Lục Ly...
Còn có một hai người trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, hi vọng Lục Ly thấy được bộ dạng này có thể sẽ bỏ qua. Bọn hắn đã sáu ngày sáu đêm không ăn uống ngủ nghỉ, cứ tiếp tục thế này thì chỉ có một con đường chết.
Mỗi lần vừa ăn thứ gì đó, chẳng mấy chốc lại có lôi điện đánh xuống, dạ dày lập tức cuộn lên, thức ăn phun hết ra ngoài, chỉ có thể uống chút nước cầm hơi.
Tiếp tục như vậy bọn hắn sẽ càng lúc càng suy nhược, mới đầu mỗi cách một nén hương Điệp Phi Vũ lại phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên một lần, nhưng giờ đã biến thành một canh giờ một lần, dự tính qua một đoạn thời gian nữa, phỏng chừng sẽ là mấy canh giờ phóng thích một lần.
Cuối cùng Điệp Phi Vũ cũng sẽ bởi vì quá hư nhược mà không cách nào phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên, khi đó tất cả bọn hắn sẽ biến thành một đống thịt nướng...
Đối với một vài người trong bọn hắn bây giờ mà nói, chết có khi là một loại giải thoát. Nếu bọn hắn có dũng khí tự sát, sợ rằng sớm đã tự sát từ lâu, cảm giác dày vò này thực sự quá thống khổ, sống còn không bằng chết.
...
Lục Ly không nhìn thấy, không nghe được tình hình bên trong, hắn cũng không muốn đi xem. Nếu đã quyết tâm muốn xử lý đám người này, trong lòng hắn tuyệt sẽ không còn gì cố kỵ.
Hắn tiếp tục lao nhanh về phía trước, sau khi đi được chừng một ngày rưỡi, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu.
Phía trước có hai người, còn là hai người quen. Một người là Thiên Địa Trủng Dạ Lạc mà trước đó không lâu mới vừa chia tay, người còn lại là một nữ tử váy đỏ yêu diễm, chính là cháu gái Bát trưởng lão Lục gia Lục Hồng Ngư.
Lục Ly đang định tránh đi, chợt một đạo gió mát bay tới, là thần niệm của Dạ Lạc, Lục Ly biết bị phát hiện, đành phải cười khổ bước ra nghênh đón. Dạ Lạc dẫn theo Lục Hồng Ngư tới đây, trong lòng hắn đã đoán ra được phần nào.
- Lục Ly, giờ gặp được ngươi khó thật đấy!
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly chạy tới, ánh mắt chớp qua một tia giễu cợt, không đợi Lục Ly mở miệng, nàng đã nhếch môi lạnh lùng nói:
- Lục Ly, giờ ngươi lông cánh cứng cáp rồi, có phải không nhận Lục Hồng Ngư ta nữa không? Nếu không nhận, coi như ta chưa từng đến đây, ngươi cứ đi bận việc của ngươi.
Lục Ly cười khổ chắp tay nói:
- Ai cũng có thể không nhận, chứ riêng Hồng Ngư tỷ thì ta sao dám không nhận cho được.
- Vậy được rồi!
Lục Hồng Ngư khoát tay nói:
- Ngươi lập tức theo ta về lại đại bản doanh, tiểu tình nhân Khương gia kia vì chuyện của ngươi mà tức giận đến không xuống giường được. Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, sợ rằng nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn mất.
- Khinh Linh?
Trong mắt Lục Ly lóe lên hàn quang, mắt thấy đã sắp đến đại bản doanh Man tộc, dù Thiết Duệ không biết phương pháp tăng cường uy lực lôi điện, chí ít cũng có thể để Thiết Duệ phái ra một ít Man tộc tiến vào trong Man Thần Đỉnh đánh giết đám người kia.
Lục Hồng Ngư đến đây rõ ràng là muốn ngăn cản hắn giết người, còn giơ lên Khương Khinh Linh, nhất thời khiến hắn có chút tiến thoái lưỡng nan.
Lục Hồng Ngư thấy nét mặt Lục Ly chần chừ bất định, ánh mắt khẽ chuyển nói tiếp:
- Lục Ly, ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi cho rằng giết hay không giết đám người Cơ Mộng Điềm, tứ đại thế lực đều sẽ trả thù ngươi, đúng không? Thật ra ... Ngươi sai rồi. Ngươi không giết người, việc này còn có dư địa để xoay vần. Ngươi quên trưởng lão chấp pháp Thí Ma Điện là ai rồi chăng? Đó là tổ gia gia của Lục gia chúng ta! Việc này ngươi không có sai, có trưởng lão chấp pháp ở đó, ta nghĩ Thí Ma Điện sẽ cho ngươi một công đạo thích đáng.
- ...
- ...