Bất Diệt Long Đế

Chương 516: Điên đảo trắng đen



Lời này của Dương Hiên rất là độc địa, đám người Điệp Phi Vũ có chút nghe không nổi.

Lục Toan lại chẳng hề để ý, nét mặt vĩnh viễn giữ vẽ bình tĩnh như thường, ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Lòng dạ quả thực không phù hợp với lứa tuổi của hắn, tựa hồ hắn không phải một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mà là một lão yêu quái sống mấy ngàn năm.

Lục Toan lắc đầu nói:

- Hiên công tử, mặc dù Lục Ly bị trục xuất khỏi Lục gia, nhưng trong huyết mạch vẫn chảy dòng máu Lục gia, vẫn là đường đệ của Toan mỗ. Bởi thế dù hắn phạm phải tội lớn ngất trời, hi vọng ngươi có thể nể mặt Toan mỗ, đừng trừng trị quá nặng.

Lời này của Lục Toan khiến chúng nhân hơi ngớ, không ngờ Lục Toan lại cầu tình cho Lục Ly? Lại còn nghĩa chính ngôn từ nói Lục Ly phạm vào tội lớn ngất trời? Ngữ điệu chân thành tự nhiên, khiến Lục Ly đều cho rằng mình thật làm ra chuyện trời giận người oán nào đó.

Trên thực tế!

Sau khi tiến vào tiểu chiến trường, Lục Ly chưa từng phát sinh qua bất kỳ xung đột nào với đám người Dương Hiên Lục Toan Cơ Mộng Điềm, ngược lại còn bị bọn họ chơi một vố, hắn và đám người Khương Khinh Linh Khương Hỗ thiếu chút bị lừa chết.

Dù bị lừa, lần này hắn đến là để tìm thù, nhưng cũng đã làm được gì đâu? Lục Toan dựa vào cái gì mà nói hắn phạm vào tội lớn ngất trời, đây mới chỉ là lần thứ hai hắn và Dương Hiên Lục Toan chạm mặt a.

Đám người Dương Hiên sau thoáng ngạc nhiên, rất nhanh liền kịp có phản ứng, Dương Hiên cười lạnh nói:

- Toan công tử, ngươi yên tâm, dù cho Lục Ly phạm vào tội lớn ngất trời, chúng ta cũng sẽ không quá phận. Chỉ là hơi chút trừng trị, dù sao nói cho cùng hắn vẫn là con em Lục gia các ngươi, trong huyết mạch chảy dòng máu Lục gia, tự nhiên phải nể mặt Lục gia chứ.

Dương Hiên liếc nhìn hai tên công tử đi theo sau lưng, hai người kia rất biết nghênh hợp thượng ý, một người ánh mắt khẽ chuyển, nói:

- Hiên công tử và Toan công tử, lời này tại hạ không dám tán đồng. Lục Ly cấu kết dị tộc, đây là tội ác tày trời, nên chém giết để làm răn đe.

- Không sai!

Một còn lại tiếp lời:

- Lục Ly cấu kết tứ tộc, ý đồ mưu hại Cơ tiểu thư và Điệp Phi Vũ tiểu thư, may mắn hai vị tiểu thư mang theo vật liệu kiến tạo truyền tống trận, nếu không sợ rằng hai bọn họ và người của Luân Hồi Cung Bách Hoa Các đều đã bị chôn giết.

- Đúng!

Bên phía Luân Hồi Cung cũng có người phản ứng cực nhanh, lập tức nói tiếp:

- Lục Ly cấu kết tứ tộc, muốn lừa giết Cơ tiểu thư, đoạt lấy bán Thần khí, nếu không phải chúng ta chạy trốn kịp thời, lúc này e là đều đã chết. Lục Ly mưu hại thất bại, bèn diễn một tuồng kịch với tứ tộc, giả bộ một người đánh tan tứ tộc, chuyện này nói ra ai sẽ tin? Một tên Bất Diệt Cảnh lại có thể đánh tan liên quân tứ tộc. Đúng là hoang đường, rõ ràng là ngươi liên hợp với tứ tộc...



- Đúng, đúng!

- Giết hắn!

Chúng nhân ngươi một lời ta một câu, biên ra một câu chuyện chỉ có trong tưởng tượng, nhưng nghe qua lại có vẻ rất hợp lý. Đủ lý lẽ, đủ chứng cứ, khiến người không cách nào phản bác. Nếu là người ngoài ở đây, không chừng sẽ thật tưởng là Lục Ly cấu kết tứ tộc.

Nguyên một đám trợn mắt nói lời bịa đặt, lại đều nghĩa chính ngôn từ, chính khí lăng nhiên, Điệp Phi Vũ thậm chí nghe hết nổi, phải xoay mặt sang một bên.

Trái lại nét mặt Dương Hiên Lục Toan Cơ Mộng Điềm vẫn cứ bình tĩnh như thường, thản nhiên tiếp nhận, không hề có nửa điểm xấu hổ trong lòng, tựa hồ cũng cảm thấy sự thật chính là như thế …

- Ha ha ha!

Lục Ly đang phải gánh chịu trọng lực gấp mấy chục vạn lần, ngay cả đứng đều đứng không vững, lúc này lại ngửa mặt lên trời cười ha hả. Hắn cười đến nước mắt chảy cả ra, đời này hắn gặp qua rất nhiều người không biết xấu hổ là gì, nhưng loại người không biết xấu hổ đến vậy thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong lòng hắn lại rất rõ ràng vì sao bọn họ muốn làm thế, bởi vì bên hông tất cả mọi người ở đây đều có một chiếc ngọc phù, trong chiếc ngọc phù kia có được cấm chế thần kỳ, có thể ghi chép lại sự tình xảy ra trong đoạn thời gian gần nhất. Lúc này tất cả mọi người đều lấy ra ngọc phù, mục đích chính là để ghi lại cảnh này, để cho bên ngoài biết được bọn họ đánh giết hoặc trừng trị Lục Ly đều là vì chính nghĩa, đều có được lý do chính đáng...

Lục Nhân Hoàng một mực không thấy hiện thân, Lục Chính Dương cũng chưa triệt để chết đi, đám người này không dám không trắng trợn xử lý Lục Ly.

Bọn họ muốn làm ra một tấm màn che, dù tấm màn che này có rất nhiều lỗ thủng, chịu không được điều tra, nhưng ít ra bọn họ cũng tính là có lý do …

Lục Ly sau khi cười to mấy tiếng, ánh mắt liền quét nhìn về phía Cơ Mộng Điềm nói:

- Cơ tiểu thư, ông trời ban cho ngươi thân thể hoàn mỹ thế này đúng là mắt mù. Nữ tử độc địa như ngươi, Lục Ly ta bình sinh chưa thấy, nếu ai lấy ngươi, khác gì lấy một con rắn độc khoác tấm da người quỷ mị?

Nói xong Lục Ly không quản Cơ Mộng Điềm mà đảo mắt nhìn về phía Điệp Phi Vũ nói tiếp:

- Điệp Phi Vũ, ở trong ấn tượng của ta, ngươi là một tiểu mỹ nữ ngây thơ đáng yêu. Ta một mực không tin tưởng ngươi cấu kết với bọn họ cùng nhau làm xằng làm bậy, làm ra chuyện độc địa đốn mạt thế này, ngươi... Khiến ta rất thất vọng!

Ánh mắt Lục Ly lần nữa di động, nhìn về phía Dương Hiên nói:

- U Minh Giáo Dương Hiên, Lục Ly ta chưa từng có xung đột gì với ngươi. Tại sao ngươi nhiều lần muốn mưu hại ta? Dù lần này có thể giết chết ta, chẳng lẽ ngươi không sợ gia gia ta tỉnh lại, không sợ phụ thân ta quấy cho U Minh Giáo trời long đất lở?

- Còn nữa, hai vị đường huynh thân ái của ta!



Cuối cùng, ánh mắt Lục Ly dừng ở trên người Lục Toan Lục Nghê, hắn không nhìn Lục Nghê mà khóa chặt Lục Toan, nói:

- Lục Toan, không thể không nói, ngươi là đối thủ đáng sợ nhất mà ta từng gặp qua, quyền mưu trí tuệ ngươi độc bộ thiên hạ. Vốn Lục gia có được con em như ngươi, hẳn là điều may mắn. Đáng tiếc... Ngươi dùng thông minh vào sai chỗ!

- Ta đã rời khỏi Lục gia, đời này liền sẽ không trở về. Bởi thế ta không tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với địa vị của ngươi, vị trí tộc trưởng Lục gia ... Lục Ly ta còn không thèm để ý. Vì sao ngươi cứ phải nhiều lần muốn trí ta vào chỗ chết? Nói cho cùng trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, ngươi mưu hại đường đệ ruột của mình, sau này chết đi ngươi làm sao còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông Lục gia?

Nói xong, Lục Ly quét mắt liếc nhìn thần sắc chúng nhân, vẻ xấu hổ trên mặt Điệp Phi Vũ càng đậm, còn về đám người Lục Toan Lục Nghê Cơ Mộng Điềm Dương Hiên thì vẫn cứ mặt không biểu tình, tựa hồ lời Lục Ly vừa nói chỉ như cái đánh rắm.

Cơ Mộng Điềm khẽ thở dài, mở miệng nói:

- Lục Ly, đến nước này rồi, ngươi lại vẫn cứ chấp mê bất ngộ? Thành thật nhận sai đi, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi có thể dừng cương trước bờ vực, quay đầu đích thân thỉnh tội với Thí Ma Điện, chúng ta há lại làm khó dễ ngươi?

- Đúng vậy!

Dương Hiên gầm lên, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, chỉ về phía Lục Ly nói:

- Lục Ly, chúng ta cho ngươi hai lựa chọn, một là dập đầu nhận tội, quay đầu đi Thí Ma Đường thỉnh tội, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không chúng ta chỉ còn cách thay trời hành đạo.

Lục Toan lắc đầu, cúi mặt xuống, thần sắc tràn đầy thất vọng, không nói nửa lời, tựa như lão tăng nhập định.

Mấy người phía sau Dương Hiên sát khí tăng vọt, thật ra tất cả mọi người ở đây đều biết Lục Ly sẽ không dập đầu, bằng không hắn cũng đã không đánh giết trưởng lão Lục gia ở Thần Khải Thành, bởi thế bọn hắn sớm đã âm thầm chuẩn bị ra tay.

Lục Ly giận quá mà cười, lại không nói nhảm nửa lời, khóe miệng nhếch lên cười dữ tợn, sát khí cuộn trào, tựa như một con chó chăn cừu bị đàn sói vây quanh, khiến chúng nhân nhìn mà sống lưng lạnh toát.

- Ha ha ha!

Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, đám người Cơ Mộng Điềm như lâm đại địch, Lục Toan đột nhiên mở mắt ra, từ trong mắt, hàn quang tóe ra bắn khắp bốn phía.

Có đạo thân ảnh màu trắng bay vụt đến, một thanh niên lưng vác cự kiếm bay xuống, người này tướng mạo rất tuấn dật, khí vũ hiên ngang, khí chất xuất trần, tựa như thần tiên.

Không ngờ giữa đúng thời khắc then chốt, Thiên Địa Trủng Dạ Lạc lại hiện thân.

Dạ Lạc đứng cách sau lưng Lục Ly hơn mười thước, quét mắt liếc nhìn toàn trường một lượt, sau đó cười lên giễu cợt nói:

- Dạ Lạc ta sống hơn hai mươi năm, đã từng một mực lấy mình là con em mười hai Vương tộc làm vinh. Hôm nay gặp chư vị, Dạ mỗ cảm thấy làm con em mười hai Vương tộc với các ngươi là một loại sỉ nhục. Việc này Dạ mỗ vốn không muốn quản, nhưng các ngươi quá bỉ ổi, Dạ mỗ sợ danh tiếng con em Vương tộc bị các ngươi bôi đen, thế nên Dạ mỗ tuy bất tài, song cũng nguyện lĩnh giáo chư vị mấy chiêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv