Ở trong lòng Lục Ly, Khương Khinh Linh một mực nữ tử phóng đãng, từ lần đầu tiên gặp mặt đã muốn dùng Huyền Tinh mua một đêm của hắn. Đến lần gặp mặt tiếp theo lấy thấy đang ở cùng một nam nhân khác, cộng thêm đồn thổi trước nay, khiến ấn tượng của Lục Ly đối với nàng luôn rất không tốt.
Lục Ly chịu ảnh hưởng rất sâu từ Lục Linh, ở phương diện nam nữ khá là bảo thủ truyền thống, tuyệt không muốn dính tới nữ tử phóng đãng. Yên phu nhân nhiều lần dụ hoặc, hắn vốn có thể tùy ý chà đạp nàng, còn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, nhưng hắn đều không ra tay, bởi vì trong lòng hắn luôn có chấp niệm.
Trên thực tế!
Chuyện nam nữ ở thế giới này một mực rất loạn, cường giả có được quá nhiều quyền lực, có thể quyết định sống chết của vô số người, bởi thế đối với bọn hắn mà nói, mỹ nữ chỉ cần quơ tay liền có. Bọn hắn cũng thường xuyên vơ vét mỹ nữ, tỷ như Vũ Hóa Thần, tiểu thiếp không biết có bao nhiêu, hay như Bạch Lãnh Đỗ Tranh, đồng dạng cũng là thê thiếp như mây.
So ra mà nói, trên thế giới này nữ nhân tính là kẻ yếu, các nàng chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân. Cho nên sinh hoạt cá nhân của rất nhiều nữ tử thường khá là phóng đãng, tỷ như Yên phu nhân từng có quan hệ cá nước với rất nhiều nam tử khác nhau.
Biểu hiện của Khương Khinh Linh khiến ấn tượng của Lục Ly đối với nàng có chỗ cải quan, nhưng giữa Lục Ly và nàng lại không có quá nhiều tình cảm nam nữ, có chăng chỉ là tình nghĩa bằng hữu bình thường. Mặc dù đôi lúc Lục Ly có chút động tâm, nhưng nếu nói trong lòng không có khúc mắc gì với quá khứ của Khương Khinh Linh, vậy là gạt người.
Bên ngoài đại quân tứ tộc vây khốn, bọn hắn đang như mành chỉ treo chuông, lúc nào cũng có thể đi đứt.
Thế mà Khương Khinh Linh vẫn tính kế hắn, cho hắn uống xuân dược. Lục Ly không khỏi nổi nóng, cảm thấy Khương Khinh Linh không biết nặng nhẹ, một khi làm xong chuyện kia, quan hệ giữa hai người liền sẽ biến vị.
Tà hỏa dâng lên khiến tròng mắt Lục Ly thoáng đỏ ngầu, hô hấp dần trở nên gấp rút, trên mặt toàn là vẻ khát tình, hắn cố nén xung động muốn đẩy Khương Khinh Linh nằm trên đất, thỏa thích chà đạp, mà khoanh chân ngồi xếp bằng trở lại, cấp tốc vận chuyển Huyền lực, ý đồ ép dược lực ra ngoài.
Chỉ là …
Dược lực vô cùng cường đại, hơn nữa còn đang không ngừng phân tán đến từng khối cơ thịt xương khớp, muốn nhanh chóng bức ra căn bản là điều không thể.
- Ha ha ha.
Khương Khinh Linh cười lên đi tới, dán người lên lưng Lục Ly, một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lồng ngực cường tráng, miệng anh đào nhỏ nhắn ghé sát vào bên tai, phun hương khí nỉ non nói:
- Vô dụng thôi, thần tiên hạ phàm là xuân dược mạnh nhất Trung Châu, đừng nói ngươi, dù có là Nhân Hoàng đều không ép được, Lục Ly, ta sẽ không hại ngươi, ngươi phải thương tiếc Khinh Linh đấy.
Giai nhân như ngọc truyền đến xúc cảm kinh người, tựa như một que diêm thiêu đốt lên dục vọng chôn sâu bấy lâu trong lòng Lục Ly. Cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, trở tay kéo mạnh Khương Khinh Linh về phía mình, để nàng nằm ngang trên hai đầu gối hắn.
A...!
Khương Khinh Linh ngửa mặt nhìn Lục Ly, gương mặt xinh đẹp đỏ đến tưởng như rỉ máu, hô hấp cũng dần trở nên gấp rút, miệng nhỏ mấy máy, song phong phập phồng lên xuống, tạo nên một bức họa diện khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng.
- Đây là ngươi bức ta.
Lục Ly gầm nhẹ một tiếng, hai tay dùng sức xé toang áo bào trên người Khương Khinh Linh, thuần thục lột bỏ quần áo, chẳng mấy chốc Khương Khinh Linh đã biến thành một con cừu non trần truồng, vô cùng mê người.
- Lục Ly!
Khương Khinh Linh cũng uống thần tiên hạ phàm, hô hấp càng lúc càng gấp rút, hai tay ôm lấy cổ Lục Ly, chủ động đòi hôn. Hai môi dán vào nhau, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Thiên Lôi vạch Địa Hỏa, đã không cách nào khống chế nổi nữa…
Gian phòng không lớn, cũng may được mở ra cấm chế, bằng không tiếng rên rỉ nơi này tất sẽ bị người bên ngoài nghe được. Hai người quấn lấy nhau, không cách nào có thể tách ra, trong phòng nhỏ, một nam một nữ hòa làm một thể, bắt đầu vận động nguyên thủy kịch liệt.
Thần tiên hạ phàm không hổ là xuân dược cường liệt nhất, không chỉ có thể kích lên dục vọng trong người, còn có thể kéo dài sức chiến đấu cho nam nhân. Lục Ly và Khương Khinh Linh đại chiến mấy ngàn hiệp, hoan hảo nguyên suốt một canh giờ mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Hô hô!
Lục Ly thở dốc hổn hển, cả người tựa như hư thoát, vừa rồi hắn cảm thấy thần chí mơ hồ, chỉ theo bản năng thỏa thích vẫy vùng, dùng hết toàn lực phát tiết …
Cuối cùng sau chừng hai nén hương nghỉ ngơi, ý thức mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, hắn mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt lại là một gương mặt xinh đẹp lúc này đang trắng bệch.
Khương Khinh Linh vẫn chưa tỉnh, lông mày nhíu chặt, thần tình trên mặt ẩn ẩn có chút thống khổ. Lục Ly lập tức tỉnh thần, đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt quét nhìn một lượt.
- Hả?
Rất nhanh hắn liền phát hiện ra vấn đề, dưới thân bọn hắn có một tấm vải trắng rất lớn, chắc là Khương Khinh Linh sợ trên đất quá lạnh mới tùy tiện cầm ra đệm lên.
Vải trắng không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ … trên vải trắng có máu tươi đỏ sẫm.
- Máu tươi?
Lục Ly nhìn lại nơi đùi Khương Khinh Linh, ẩn ẩn có thể thấy được một vệt máu khô cạn, trong mắt hắn hiện đầy vẻ kinh ngạc, lắc lắc Khương Khinh Linh nói:
- Khinh Linh ngươi tỉnh lại, tỉnh lại đi!
Khương Khinh Linh hư nhược mở mắt ra, thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Ly, nàng miễn cưỡng cười nói:
- Khinh Linh không phóng đãng như trong tưởng tượng của ngươi, Khinh Linh vẫn còn trong trắng. Lục Ly, vừa rồi ngươi quá thô bạo, làm đau ta…
- Trong trắng?
Hai mắt Lục Ly trợn tròn, tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới này. Nữ tử phóng đãng nổi danh khắp Trung Châu, không ngờ vẫn còn là xử nữ? Hoang đường!
- Ha ha!
Khương Khinh Linh cười lên một tiếng đắng chát, lại không giải thích mà hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hai hàng mi run run, nói:
- Lục Ly, đừng quản nhiều như vậy, ngươi nhanh tu luyện đi. Ta đã truyền toàn bộ thần lực cho ngươi, hồn lực ta cũng đưa cho ngươi hơn phân nửa. Ta mệt quá, ta phải ngủ một giấc. Chuyện tiếp sau liền giao ngươi. Nếu ngươi không cách nào mang ta đào tẩu, nhớ phải ôm ta cùng chết.
Nói xong tiếng “chết” sau cùng, Khương Khinh Linh triệt để nhắm mắt lại, trực tiếp ngất đi, tròng mắt Lục Ly lần nữa trợn tròn, thần sắc đầy vẻ chấn kinh.
- Thần lực? Hồn lực?
Khương Khinh Linh không phải muốn hoan hảo một lần với hắn trước khi chết ư? Sao lại truyền thần lực cho hắn, còn nữa, hồn lực cũng có thể truyền được ư?
Lục Ly kinh ngạc ngồi ngây ra đó một lúc, lát sau mới cẩn thận đặt Khương Khinh Linh xuống đất, tiếp đó ngồi xếp bằng nội thị trong cơ thể.
Khoảnh khắc sau, cả người hắn khẽ chấn động, tròng mắt đột nhiên mở ra!
Trong thân thể hắn quả nhiên nhiều thêm môt ít năng lượng vô danh, Hồn Đàm cũng biến lớn rất nhiều, lực lượng linh hồn cực dồi dào. Vừa rồi hắn chỉ lo hoan hảo, lại chẳng ngờ Khương Khinh Linh đã thần không biết quỷ không hay truyền toàn bộ thần lực cho hắn!
- Cô nương ngốc …
- Lục Ly quay đầu nhìn Khương Khinh Linh còn đang ngất đi, trên mặt toàn là áy náy và tự trách. Hắn không những trách lầm Khương Khinh Linh, vừa rồi còn hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của nàng.
Khương Khinh Linh vừa phải chịu đựng hắn thô bạo rong ruỗi, còn vừa phải chống lại dược lực thần tiên hạ phàm, đồng thời vận dụng bí thuật truyền thần lực và hơn phân nửa hồn lực trong cơ thể sang cho hắn.
- Xin lỗi, xin lỗi!
Lục Ly thì thào tự trách, cầm lấy chén gối đầu, giúp Khương Khinh Linh đắp đệm lên. Sau đó lại lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng, lúc này mới cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại.
Hắn không thể cô phụ một mảnh khổ tâm của Khương Khinh Linh, Khương Khinh Linh chắc là biết mình không cách nào sử dụng thần lực, mới nghĩ cách truyền cho hắn, đồng thời còn truyền cả hơn phân nửa huyền lực.
Trong thời gian còn lại hắn nhất định phải tìm hiểu được cách sử dụng thần lực, đồng thời nghĩ cách để công kích linh hồn càng thêm cường đại.
Khó nhận nhất là ơn mỹ nhân a …
Lục Ly ngấm ngầm phát thề, nhất định phải nghĩ cách mang theo Khương Khinh Linh chạy đi, dù bên ngoài có là núi thây biển lửa, hắn cũng phải giết ra một con đường máu!