Lục Ly một mực không có ấn tượng tốt đối với Luân Hồi Cung và Bách Hoa Các, bởi vì hai đại thế lực này từng tham gia tiêu diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc.
Nếu Lục Ly muốn dẫn dắt hai tộc giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, vậy liền không thể tránh khỏi phải đối đầu với hai đại thế lực này. Như vậy hai đại thế lực kia chính là kẻ địch của hắn, hắn làm sao có thể có hảo cảm đối với Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ cho được?
Vừa nhìn thấy hai người, Lục Ly vốn định lách mình tránh đi, nhưng từ đằng xa Điệp Phi Vũ đã cười lên, chảo hỏi với Khương Khinh Linh:
- Khinh Linh tỷ tỷ!
Đối với hai người này Khương Khinh Linh cũng không có hảo cảm, thật ra thì nàng chẳng có hảo cảm với công tử tiểu thư đại gia tộc nào hết. Nhưng Điệp Phi Vũ đã lên tiếng chào hỏi, nàng không khả năng làm như không thấy, đành phải bay thấp xuống từ trên Mệnh Luân Lục Ly, cười nói:
- Thì ra là Phi Vũ và Mộng Điềm tiểu thư.
Bên cạnh Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ có hơn ba mươi người đi theo, nam nữ mỗi bên một nửa, tất cả đều là Quân Hầu Cảnh, rõ ràng là được hai đại thế lực phái tới bảo hộ bọn họ.
Cơ Mộng Điềm khẽ cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển đảo qua trên thân chúng nhân, khiến nhịp thở của đám Khương Hỗ bất giác trở nên dồn dập. Lục Ly lại có chút không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nữ tử này quá hoàn mỹ, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười khẽ liền có thể khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo.
Cuối cùng ánh mắt Cơ Mộng Điềm dừng ở trên thân Lục Ly, thấy hắn cả người đầy máu, khẽ cười nói:
- Nhìn bộ dạng này của Lục công tử, xem ra các ngươi vừa mới trải qua một trường huyết chiến? Sao rồi? Không ai bị thương chứ?
Lời này của Cơ Mộng Điềm rất bình thường, chỉ là tùy ý hỏi thăm một câu, nhưng nghe vào trong tai lại khiến Khương Khinh Linh cảm thấy khá là chói tai.
Nàng cười ngạo nghễ nói:
- Đúng là vừa mới trải qua một trận chiến đấu nhỏ, ta và Lục Ly đánh chết hơn hai mươi tên Ma tộc và sáu tên Man tộc, chúng ta không ai bị thương cả, chỉ là hơn hai mươi tên Ma tộc mà thôi, còn không đủ để thương được đến chúng ta.
- A...
Đám người sau lưng Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ lập tức lộ ra kinh ý, Ma tộc … đó chính là địch thủ khó nhằn nhất, một hơi đối đầu với hơn hai mươi tên Ma tộc, phía Lục Ly lại chỉ có hơn mười người, không ngờ lại chẳng ai bị thương?
Khương Hỗ vung tay lên, từ phía sau, một người dẫn tên tù binh Ma tộc đi ra, hắn có chút xấu hổ nói:
- Thực tế thì chúng ta đều không ra tay, hơn hai mươi tên Ma tộc kia đều là do Lục công tử và tiểu thư giết.
- Ách?
Ánh mắt Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm đồng loạt khóa chặt Lục Ly, bởi vì lúc Khương Hỗ nói chuyện, rõ ràng là đặt Lục Ly ở trước Khương Khinh Linh, điều này phải chăng chứng tỏ trong trận chiến vừa rồi Lục Ly mới là nhân tố then chốt,?
Trước khi tiến vào tiểu chiến trường, hai người đã sớm lưu ý tới Lục Ly. Bởi vì lúc ở ngoài Lục Ly vừa nháy mắt ra dấu Khương Khinh Linh liền ngậm miệng không nói tiếp nữa, lại liên tưởng đến vừa rồi Khương Khinh Linh cũng là nhảy xuống từ trên Mệnh Luân của Lục Ly, hai người bất giác không khỏi càng thêm hứng thú đối với Lục Ly.
Ánh mắt Điệp Phi Vũ khẽ chuyển, quay sang Lục Ly cúi người hành lễ nói:
- Lục công tử chiến lực bưu hãn, Phi Vũ sớm có nghe thấy. Phi Vũ có một yêu cầu nho nhỏ, không biết có thể dẫn theo chúng ta cùng nhau giết địch không, chúng ta rất mong chờ được thấy phong thái oai hùng của Lục công tử.
Một nữ tử ngàn yêu trăm mị ánh mắt mong mỏi nhìn Lục Ly, giọng điệu nhỏ nhẹ cầu khẩn. Nếu đổi thành công tử khác sợ rằng sớm đã thụ sủng nhược kinh, lập tức đáp ứng.
Trong lòng Lục Ly lại không có nửa điểm ba động, ngược lại ngấm ngầm đề phòng, trên mặt ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, đưa mắt nhìn về phía Khương Khinh Linh nói:
- Lục mỗ chỉ là tên lính quèn dưới tay Khinh tiểu thư, đoạn đường này nếu không phải được Khinh tiểu thư và chư vị chiếu cố, sợ là Lục mỗ sớm đã chết. Phi Vũ tiểu thư, việc này ngươi đừng hỏi ta, mà phải hỏi Khinh tiểu thư và Khương Hỗ đại ca mới đúng.
Lục Ly bất động thanh sắc cự tuyệt, nếu Điệp Phi Vũ biết ý, hẳn sẽ không tiếp tục dây dưa. Chỉ là Điệp Phi Vũ rõ ràng không muốn hiểu, nàng quay sang Khương Khinh Linh nhẹ nhàng thi lễ nói:
- Khinh Linh tỷ tỷ, ngươi mang theo chúng ta đi được không, vừa rồi chúng ta thiếu chút bị Vu giết sạch, mới đầu chúng ta có tận bốn mươi, năm mươi người, nhưng giờ chỉ còn lại từng này. Nếu không được tỷ tỷ dẫn theo, sợ rằng chúng ta phải táng thân hết ở đây mất.
Điệp Phi Vũ nhỏ nhẹ khẩn cầu như thế, Cơ Mộng Điềm lại chẳng thốt nửa lời, chỉ ngậm lấy ý cười đứng ở một bên.
Khương Khinh Linh có chút quấn quít, nàng biết Lục Ly khẳng định không muốn đi cùng một chỗ với đám người này. Nhưng dù thế nào Điệp Phi Vũ cũng là đại tiểu thư Bách Hoa Các, giờ còn cúi đầu một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ, nếu nàng dứt khoát cự tuyệt, không khỏi có chút bất cận ân tình.
Cơ Mộng Điềm thấy được vẻ do dự trên mặt Khương Khinh Linh, lập tức mỉm cười nói:
- Khương tiểu thư là thiên kiêu tương lai, được đến thần lực từ Đấu Thiên Đại Đế, chiến lực thông thiên, không để chúng ta vào mắt cũng là điều bình thường, Phi Vũ, chúng ta đừng liên lụy Khương tiểu thư nữa …
Khích tướng!
Lục Ly âm thầm thở dài, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ một người mặt trắng một người mặt đỏ, lấp kín đường từ chối của Khương Khinh Linh. Khương Khinh Linh tâm thái cao ngất, coi trời bằng vung, nhất định không chịu được khích bác như vậy.
Quả nhiên!
Khương Khinh Linh cắn răng nói:
- Nếu Phi Vũ muội muội và Mộng Điềm tiểu thư nguyện ý đi theo chúng ta, vậy thì đi thôi. Chẳng qua nếu gặp phải đại biến, chúng ta không rảnh tự lo, còn mong hai vị tự hành đào mạng.
- Nha đầu khờ!
Lục Ly khẽ thở dài, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ muốn đi cùng bọn hắn rõ ràng là có ý khác, trong lòng trong lòng này không chừng còn đang khinh thường Khương Khinh Linh và hắn. Thế mà giờ Khương Khinh Linh lại cứ ra vẻ lão đại, như thể thật muốn chiếu cố hai nhóm người kia.
Có người ngoài ở đây, Lục Ly không tiện lắm lời, đành chỉ biết trầm mặc không nói, hắn nháy nháy mắt ra hiệu với Khương Khinh Linh, kẻ sau lại lấy ra Bản Mệnh Châu tự mình bay đi.
Đại bộ đội tiếp tục di chuyển, Lục Ly khống chế tốc độ đi theo sau lưng Khương Hỗ, tận lực đứng cách Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ càng xa càng tốt.
Phi hành về phía trước chừng một canh giờ, gặp được một dòng suối nhỏ, mấy vị tiểu thư rất là hưng phấn. Các nàng đều là lá ngọc cành vàng, sạch sẽ quen rồi, khó được có suối mát, tự nhiên phải muốn tắm rửa một phen.
- Chờ đã!
Thấy Khương Khinh Linh định lội chân đất xuống nước, Cơ Mộng Điềm đột nhiên lên tiếng nói:
- Cơ Thất!
- Một tên võ giả Cơ gia lao nhanh về phía thượng du, lấy ra ngân châm đâm xuống dòng chảy, kiểm nghiệm một phen mới gật đầu nói:
- Không có độc, an toàn!
Lục Ly âm thầm gật đầu, Cơ Mộng Điềm quả nhiên là nhân vật, vạn nhất dòng suối này bị Vu tộc hạ độc, chúng nhân xuống nước liền sẽ trúng độc cả lũ.
Thủ hạ Cơ Mộng Điềm lấy ra đồ đạc bắt đầu hạ trại, đồng thời dựng lên một nhà tắm giữa lòng suối, còn bố trí bốn năm người tản ra xung quanh canh chừng. Lục Ly thấy vậy không khỏi ngấm ngầm gật đầu, Luân Hồi Cung không hổ là thế lực số một Trung Châu, từ biểu hiện của đám thủ hạ Cơ Mộng Điềm này liền có thể thấy được phần nào.
Mấy người Điệp Phi Vũ Khương Khinh Linh Cơ Mộng Điềm tiến vào trong nhà tắm, bên ngoài còn có mấy tên nữ tử thủ hộ, thời thời khắc khắc phóng thích thần niệm dò xét xem liệu có người đang nhìn trộm không?
- Ha ha ha.
Bên trong truyền ra từng đạo tiếng cười như chuông bạc, nội tâm đám người Khương Hỗ cứ như bị mèo quào, ngứa ngáy không chịu được. Bọn hắn chỉ cần phóng thích thần niệm quét qua, liền có thể thấy được mỹ cảnh mấy tiểu thư đỉnh cấp tắm rửa trong đó, nhưng không ai dám làm loạn, một khi bị phát hiện, tuyệt đối sẽ bị loạn đao chém chết.
Lục Ly tâm như mặt hồ, hắn một mình đi xuống hạ du, tắm rửa một phen.
Trên người hắn toàn là máu đen, phải tắm gần nửa canh giờ mới tẩy rửa sạch sẽ máu tươi dính phải.
Chờ lúc hắn mặc lại áo bào về đến bên bờ suối, lại thấy được một người khiến hắn có chút bất ngờ, Cơ Mộng Điềm.
Cơ Mộng Điềm khoác một bộ váy xòe màu vàng, trên búi tóc cắm trâm ngọc lóng lánh ánh tím, xinh đẹp tựa thiên tiên. Nàng đứng dưới một gốc cây nhỏ, khẽ cười nhìn Lục Ly phía xa xa, tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ.
Ánh mắt Lục Ly bỗng chốc chuyển lạnh, bởi vì Cơ Mộng Điềm vô thanh vô tức áp sát tới gần mà hắn không hề hay biết. Nữ tử này tránh ra đám đông, một mình tìm tới đây, nếu nói không có mưu đồ gì, Lục Ly tuyệt không tin tưởng.
- Lục công tử đừng căng thẳng, Mộng Điềm không có ác ý.
Cơ Mộng Điềm đạp lấy gót sen uyển chuyển đi tới, đến trước mặt Lục Ly chừng mười thước mới ngừng bước, nhàn nhạt cười:
- Mộng Điềm tới đây là muốn làm một giao dịch với ngươi. Lục công tử, ngươi muốn biết … tung tích tỷ tỷ ngươi không?