Một ngày sau, phía thành bắc, trên một quảng trường nhỏ bên ngoài đại điện, đám đông đứng chật ních, liếc nhìn chỉ thấy chi chi chít chít, không tìm ra điểm cuối, ít nhất phải có trên vạn người.
Bình thường tối đa chỉ chừng khoảng bốn năm ngàn người tiến vào tiểu chiến trường, giờ đây nhân số lại đã quá vạn, có thể thấy lần này náo nhiệt cỡ nào. Nếu võ giả thanh niên tứ tộc không nhiều, tuyệt đối sẽ bị phía Nhân tộc nghiền áp.
Lúc Lục Ly và Khương Khinh Linh đi đến quảng trường, cả hai đều bị dọa cho không nhẹ. Nhiều người tiến vào thế này? Sợ là võ giả tuổi trẻ tứ tộc không đủ cho bọn hắn giết? Không thể đánh giết dị tộc, bọn hắn làm sao giành được điểm tích lũy?
Hoa
Khương Khinh Linh vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, đặc biệt là đám công tử trẻ tuổi, tròng mắt ai nấy đều sáng rực lên.
Khương Khinh Linh là mỹ nữ không tệ, dung mạo cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong hàng ngũ tiểu thư các đại gia tộc. Trước kia không có công tử nào để ý là bởi thanh danh nàng không được tốt cho lắm, nghe đồn khá là phóng đãng, sinh hoạt cá nhân không được lành mạnh.
Công tử đại gia tộc tự nhiên không thể qua loa với chuyện hôn nhân, tuyệt đối sẽ không cưới về nữ tử lắm điều tiếng, bởi thế có rất ít công tử đại gia tộc theo đuổi Khương Khinh Linh.
Giờ thì khác!
Khương Khinh Linh mang trên mình đầu hàm “thiên kiêu tương lai”, chẳng khác gì trên thân tự mang hào quang. Cùng là nữ tử tư sắc tương đồng, một người là tiên nữ, một người lại là cô bé lọ lem, kẻ trước tự nhiên sẽ cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn kẻ sau rất nhiều, cũng càng thêm hấp dẫn nam nhân.
Lúc này Khương Khinh Linh cũng cảm thấy tự thân mang thần quang, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều như muốn câu hồn đoạt phách, nhất là đôi mắt hồ ly kia, vạch đi hồn phách không ít công tử tại trường.
Trái lại, các tiểu thư đại gia tộc đều nhìn Khương Khinh Linh bằng ánh mắt có chút khinh thường. Mặc dù trên mặt, trong mắt không biểu lộ quá nhiều thần tình, nhưng nội tâm lại đều âm thầm khó chịu. Phỏng chừng đang mắng con điếm này chẳng qua là vận khí tốt chút, dù sau này trở thành thiên kiêu, cũng vẫn là một con điếm.
Lục Ly rất đê điều, không đi sát bên cạnh Khương Khinh Linh, mà đứng ở sau lưng đám người Khương Hỗ, lặng lẽ quan sát đám công tử tiểu thư quanh bốn phía.
Rất nhanh, tròng mắt hắn sáng lên, bởi vì hắn thấy được hai người quen, Lục Lân và Lục Hồng Ngư. Đây là hai thiên tài tuổi trẻ Lục gia duy nhất được đến cảm tình từ Lục Ly, không ngờ lần này bọn họ cũng tới.
- Lục Toan Lục Nghê cũng tới!
Song rất nhanh sắc mặt Lục Ly lại trầm xuống, Lục Lân và Lục Hồng Ngư đứng bên người công tử áo bào hoa, được một đám đông vây quanh như là chúng tinh ủng nguyệt, không phải Lục Toan Lục Nghê thì còn là ai?
Ánh mắt bốn người Lục Toan Lục Nghê Lục Lân Lục Hồng Ngư không nhìn về phía Khương Khinh Linh, mà đang tìm kiếm trong đội ngũ theo phía sau, cuối cùng toàn bộ đều khóa chặt lên thân Lục Ly.
Lục Ly lần lượt chạm mắt với bốn người, ánh mắt hắn nhìn Lục Lân Lục Hồng Ngư rất thân thiết, đến lúc nhìn sang Lục Toan Lục Nghê cũng là mỉm cười, nhưng ý cười này nhìn thế nào đều giống như là đang cười lạnh.
Đám công tử tiểu thư khoái tốc đi tới, dù là các tiểu thư vừa rồi lộ vẻ khinh thường đối với Khương Khinh Linh, lúc này cũng đều cười mỉm tiến lại.
Bất luận trong lòng chán ghét Khương Khinh Linh thế nào, bất luận sau lưng đấu đá ra làm sao, ngoài mặt đại gia tộc vẫn rất chú trọng lễ nghi. Tuyệt sẽ không ngay mặt vạch trần nhau, làm vậy sẽ chỉ khiến người ngoài chê cười.
Lục Ly thu lại ánh mắt từ trên thân mấy người Lục Toan Lục Nghê, lặng lẽ quan sát đám công tử đại gia tộc đi tới. Sau khi quét nhìn một lượt, hắn ngấm ngầm gật đầu, các công tử tiểu thư của mười hai Vương tộc quả nhiên đều không sai, toàn là Quân Hầu Cảnh, không hề thấy được một tên võ giả Bất Diệt Cảnh nào.
Ba mươi tuổi trở lên không thể tiến vào tiểu chiến trường, trong nhóm này có mấy người Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhìn tuổi tác cũng chỉ mới chừng hai mươi, thiên tư như thế đã tính là vô cùng biến thái.
Trong nhóm này nổi bật nhất là năm người, Lục Toan tự nhiên là một trong số đó, Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Kim Cương huyết mạch.
Còn có một tên công tử dáng người thon dài, sắc mặt như bạch ngọc, khí vũ hiên ngang, một thân trường bào màu trắng, khí chất xuất trần, cũng là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Lục Ly nghe chúng nhân trò chuyện, biết được người này là Dạ Lạc, thiếu tộc trưởng Dạ gia thuộc Thiên Địa Trủng, một trong mười hai Vương tộc.
Còn có một tên công tử khác cũng là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, bộ dáng người này có chút âm nhu, nụ cười rất là tà mị, trong mắt toàn là vẻ kiệt ngạo không tuần, khiến người vừa nhìn liền biết không dễ ở chung.
U Minh Giáo, Dương Hiên!
Khí trường người này rất mạnh, phong mang lộ hết ra ngoài, đám Lục Toan Dạ Lạc đều bị hắn đè xuống, ánh mắt toàn trường bất giác đều bị hắn hấp dẫn.
Hai người còn lại đều là tiểu thư, mặt như quan ngọc, phong thái khuynh quốc khuynh thành. Một người tiền nhiệm đệ nhất tiểu thư Thần Châu đại địa, Cơ Mộng Điềm Luân Hồi Cung, dung mạo khí chất vị tiểu thư này là đứng đầu trong những nữ tử Lục Ly từng gặp qua, không ai sánh bằng.
Dù là Khương Khinh Linh, Lục Hồng Ngư, Bạch Thu Tuyết .. so ra đều cảm thấy thua kém phần nào. Người này hệt như là một khối ngọc bích hoàn mỹ không một tia tỳ vết, nhìn nhiều vài lần sẽ khiến người bất giác tăng nhanh nhịp thở, tim đập thình thịch.
Nữ thần!
Nếu nói hai chữ này chỉ có thể dùng cho một nữ tử, như vậy Cơ Mộng Điềm hoàn toàn xứng đáng. Khó trách nàng là đệ nhất mỹ nhân được toàn Thần Châu đại địa công nhận, ngay cả Lục Ly đều cảm khái tạo vật chủ thần kỳ.
Người còn lại là tiểu thư Bách Hoa Các, vị tiểu thư này không rực rỡ lóa mắt được như Cơ Mộng Điềm, sở dĩ nàng khiến Lục Ly đặc biệt để ý chính là eo thon.
Eo con kiến, nằm trọn trong vòng tay.
Eo vị tiểu thư này quá nhỏ, khăng khăng ngực lại tương đối nguy nga, tạo thành xung kích thị giác cường liệt. Lục Ly không khỏi lo lắng bởi vì nàng thắt lưng quá nhỏ mà dẫn tới vừa động liền gãy.
- Lục Ly!
Lục Lân và Lục Hồng Ngư bất ngờ rời khỏi nhóm Lục Toan Lục Nghê, bước về phía bên này, thần tình trong mắt hai người đều rất phức tạp, trong lòng có ngàn câu vạn lời, nhưng đợi lúc đi đến bên cạnh Lục Ly lại không biết phải nói gì.
Lục Ly cũng không nói gì, dù sao sau này hai người còn phải lăn lộn ở Lục gia. Hắn mà biểu hiện quá thân mật, sẽ tạo nên ảnh hưởng bất lợi với bọn họ. Bởi thế hắn chỉ cười cười, toàn trình không thốt nửa lời.
Hai người tới bên đây, lập tức dẫn lên Lục Toan Lục Nghê chú ý. Lục Toan không nói gì, Lục Nghê lại có chút khó chịu, liếc mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Ồ, ta thấy được ai thế này?
Ngữ điệu Lục Nghê có chút khoa trương, hấp dẫn một số người chú ý. Lục Nghê nhanh chân đi đến, chế nhạo nói:
- Đây chẳng phải thiếu gia Lục Ly, người bị Lục gia chúng ta trục xuất khỏi gia tộc đây sao? Không ngờ ngươi cũng tới Thí Ma Thành? Bị Lục gia đuổi đi, ngươi lại tìm tới nương nhờ Khương gia? Khinh tiểu thư, giờ Lục Ly đang canh cửa cho nhà các ngươi à?
Thật ra chuyện về Lục Ly các gia tộc đều thu được tin tức, con trai Lục Nhân Hoàng, muốn không dẫn người chú ý cũng khó.
Chẳng qua rất nhiều người đều không biết mặt Lục Ly, giờ nghe được Lục Nghê nói vậy, vô số ánh mắt lập tức quét tới.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, lại chẳng hề có vẻ gì là tức giận, chuyện hắn bị Lục gia trục xuất gia môn là sự thật, lần này nếu không nhờ Khương Khinh Linh, hắn quả thực không vào được Thí Ma thành.
Nhiều người như vậy nhìn sang bên này, hắn không muốn quá dẫn người chú ý, bằng không chuyện ở Bắc Mạc sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài ánh sáng. Bởi thế hắn không có đáp lời, chỉ mỉm cười đứng đấy, rất là đê điệu.
Lục Ly không nổi giận, Khương Khinh Linh lại nổi giận.
Vốn Lục Ly dặn dò sau khi tới đây, hai bên tận lực giữ gìn khoảng cách, đừng khiến hắn trở thành tiêu điểm của chúng nhân. Nhưng giờ Khương Khinh Linh đã không quản được nhiều như vậy, bắt nạt Lục Ly còn khiến nàng giận dữ hơn cả bắt nạt chính mình.
Lập tức, nàng không chút khách khí nói:
- Lục Ly không phải người nhà chúng ta, cũng không phải nhà chúng ta không muốn mời chào hắn, mà là hắn xem thường Linh Lung Các chúng ta. Thật ra chỉ cần gia nhập Linh Lung Các, một vị trí trưởng lão sẽ dành riêng cho hắn, thậm chí Khương Khinh Linh ta ngày ngày bưng trà rót nước phục vụ hắn đều được.
- Lục Nghê, Lục gia các ngươi đúng là không có mắt nhìn người, nhân vật như thế không ngờ lại vứt bỏ? Không biết là đám trưởng lão nhà các ngươi váng đầu, hay là hai huynh đệ các ngươi lòng dạ quá nhỏ hẹp, dung không được nhân tài thiên tư càng tốt hơn các ngươi?
Toàn trường ồ lên.