Bất Diệt Long Đế

Chương 469: Thiên kiêu đời tiếp theo



- Lục …!

Khương Khinh Linh thấy Lục Ly sững sờ đứng ngây ra đó, vội vàng thấp giọng nói:

- Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bái lạy, vô lễ với Đấu Thiên Đại Đế chính là tội lớn.

Lục Ly hồi thần lại, vội vàng cùng theo Khương Khinh Linh quỳ xuống bái lạy. Vị này là thiên kiêu Nhân tộc, công tích của hắn không người nào dám chất nghi, ngay cả đám người Dạ Tra đều xưng tán hắn là thiên kiêu tuyệt thế.

Nhân vật như vậy, đáng để bái lạy, đáng để cho vạn người kính ngưỡng.

Chỉ là, lúc này huyết dịch Lục Ly càng lúc càng sôi trào, Ngân Long trong Hồn Đàm cũng không ngừng du tẩu, một cảm giác rất không thoải mái bất giác hiện lên trong đầu Lục Ly, tựa hồ đang im ắng nói cho Lục Ly phải rời xa pho tượng này.

Lúc bái lạy, Lục Ly theo bản năng khe khẽ di động ra sau một chút, hắn quyết định bái lạy ba lần sau đó lập tức rời đi, không tiếp tục ở gần pho tượng này.

Ông

Ngay sau khi Lục Ly và Khương Khinh Linh bái lạy ba lượt xong, kinh thư trong tay pho tượng đột ngột sáng lên, tựa như một viên trân châu hiện ra giữa trời đêm, chói mắt dị thường.

Hoa

Nháy mắt, trọn cả quảng trường và khu vực phụ cận ồ lên một mảnh xôn xao, rất nhiều thần niệm cường đại quét tới, tiếp đó vô số cường giả đằng không mà lên, bay vụt tới bên này.

- Ách?

Khương Khinh Linh ngẩng đầu nhìn một cái, chứng kiến kinh thư trong tay Đấu Thiên Đại Đế phát sáng, lại thấy được vô số cường giả bay vụt đến, mặt nhỏ tức thì trắng bệch.

Nàng có chút nghĩ không thông, không phải chỉ là bái lạy một cái thôi sao? Trước kia nàng cũng đã từng tới đây bái lạy qua một lần, vì sao lần này pho tượng lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là vì hai người mạo phạm Đấu Thiên Đại Đế, khiến hắn hiển linh trách phạt?

- Lục, đi mau!

Khương Khinh Linh không khỏi hốt hoảng, đang định lặng yên đứng dậy dẫn theo Lục Ly chạy lẫn vào trong đám đông, chợt một tiếng hét lớn kinh thiên nổ vang trong tai hai người:

- Tất cả đứng yên!

Bị nhiều thần niệm cường đại như vậy khóa chặt, hai người đều biết chuồn không được, cũng không dám động, đành phải tiếp tục quỳ xuống.

Trong lòng Lục Ly còn sợ hãi hơn cả Khương Khinh Linh, hắn rất rõ ràng kinh thư này phát sáng nhất định là có liên quan đến mình. Bằng không huyết mạch hắn đã không sôi trào, Ngân Long trong Hồn Đàm cũng sẽ không tự động du tẩu.

Hắn không biết kinh thư trên tay tượng Đấu Thiên Đại Đế sáng lên là có ý gì? Nhưng thấy nhiều cường giả như vậy tuôn hết về đây, hơn nữa số lượng Địa Tiên còn không phải ít, hắn biết lần này nhất định lớn chuyện rồi, không khéo hai người liền bị chém giết ở đây.

Rất nhiều cường giả Thí Ma Điện đều bị tái tạo linh hồn, trong lòng bọn họ chỉ có đại nghĩa Nhân tộc, không có tư tình cá nhân. Dù tổ gia gia Lục Ly ở chỗ này, một khi phạm với thiết luật Thí Ma Điện, sợ rằng hắn cũng sẽ vô tình giết chết mình.



Ông

Kinh thư càng lúc càng sáng, một cột sáng chói lòa bắn ra từ trong kinh thư, xông thẳng trời cao, lúc này đã gần hoàng hôn, bởi thế càng thêm bắt mắt dị thường.

Đột nhiên!

Kinh thư bay lên từ trong tay pho tượng, chậm rãi xoay chuyển giữa không trung, cột sáng tự nhiên cũng theo đó thay đổi phương hướng, không ngừng đè xuống, rõ ràng là đang định chiếu xuống hai người.

Quanh bốn phía đã bay tới trên trăm vị cường giả giáp đen, Nhân Hoàng rất nhiều, Địa Tiên e là cũng không ít. Ai nấy đều khóa chặt cột sáng kia, nhìn xem cuối cùng sẽ dừng lại trên người ai.

Cột sáng chậm rãi di chuyển xuống, tới gần Lục Ly, vô số ánh mắt nóng rực lập tức khóa chặt về phía này, rất nhiều thần niệm cường đại khóa chặt lấy Lục Ly. Khiến Lục Ly cảm thấy mình như biến thành một thiếu nữ không mảnh vải che thân, bị một đám lưu manh vây quanh

- Đừng chiếu ta, đừng chiếu ta!

Lục Ly âm thầm cầu nguyện trong lòng, hắn ẩn ẩn cảm giác được không ổn, nếu mình bị cột sáng chiếu tới, kết cục hẳn sẽ rất thảm. Đám lão gia hỏa Thí Ma Điện kia sẽ biến hắn thành chuột bạch thí nghiệm, từng chút từng chút phá giải bí mật trên người hắn, tất cả những gì hắn cố giấu kín sẽ đều lộ ra hết dưới ánh sáng.

Cột sáng cuối cùng vẫn chiếu tới Lục Ly.

Tức thì, tròng mắt vô số người xung quanh sáng lên như sao trời. Đúng lúc này, ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm Lục Ly đột ngột tán phát kim quang vạn trượng, tựa hồ như đang vô hình kháng cự lại quang mang từ kinh thư.

- Ách?

Khiến Lục Ly và đám đông quanh bốn phía kinh ngạc là, quang mang trên kinh thư đột nhiên thoáng ảm đạm, sau đó lần nữa di động, cuối cùng chiếu lên Khương Khinh Linh ở bên cạnh!

Hí hí

Tiểu Bạch giấu trong tay áo Lục Ly thò đầu ra, liếc nhìn cột sáng kia, sau đó bất ngờ bay vọt ra, nhảy lên bả vai Khương Khinh Linh, thoải mái nằm sấp xuống.

Khương Khinh Linh nhìn sang Tiểu Bạch, biết là linh sủng của Lục Ly nên cũng không để ý. Nàng có chút căng thẳng, rất muốn đứng dậy, tránh né không để cột sáng này chiếu rọi.

- Linh Nhi, đừng nhúc nhích! Đây là thần quang, là thứ cực tốt, tuyệt đối đừng động!

Một tiếng truyền âm đột nhiên vang lên trong tai Khương Khinh Linh, khóe miệng Khương Khinh Linh nhếch lên vẻ cười khổ, nàng đeo mặt nạ nhưng vẫn bị gia gia nhìn ra được.

Rất nhanh kinh thư liền lần nữa sáng lên quang mang vạn trượng, sau đó chuyện thần kỳ xảy ra, trong kinh thư đột ngột bay ra từng chữ nhỏ màu vàng, những tự phù kia bay vụt đến, lần lượt chui vào trong người Khương Khinh Linh.

- Thần lực!

Ánh mắt đám đông chung quanh nóng rực lên, một lão giả không nhịn được phun ra hai chữ. Sau đó sắc mặt trở nên kích động dị thường, thậm chí thân thể đều có chút run rẩy.

Tiểu Bạch nẳm trên vai Khương Khinh Linh, có mấy tự phù màu vàng khó mà tránh được chui vào trong người nó, lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hiện lên vẻ mãn nguyện và hớn hở, tựa như ăn được mỹ vị ngon nhất trên thế giới này.



Thân hình Khương Khinh Linh khẽ rung lên, mỗi một tự phù màu vàng đánh vào trong người, thân thể nàng lại khe khẽ run lên.

Nàng nhắm mắt lại, trên mặt tán phát quang mang thánh khiết, lúc này nàng tựa như biến thành Thần Nữ trên chín tầng trời, tràn đầy quang trạch thần thánh, khiến người bất giác có xung động quỳ xuống bái lạy.

- Cái này …

- Lục Ly ở ngay sau lưng Khương Khinh Linh, đến cả thở mạnh đều không dám, trong đầu lại không khỏi có chút kinh nghi. Vừa rồi rõ ràng cột sáng nhắm đến hắn, sao cuối cùng lại đột nhiên dời đi?

Chẳng lẽ bởi vì huyết mạch Ngân Long kháng cự, bởi thế cột sáng hết cách mới phải lựa chọn Khương Khinh Linh? Tự phù màu vàng kia là gì? Là có ích hay có hại với Khương Khinh Linh và Tiểu Bạch?

Thời gian từng chút trôi qua, trên quảng trường yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được, ai nấy nín thở, lẳng lặng chờ đợi.

Tận sau ba nén hương, quang mang phát ra từ trong kinh thư mới dần yếu bớt, trong kinh thư cũng không còn phát ra tự phù màu vàng, cuối cùng triệt để an tĩnh, rơi lại vào trong tay tượng Đấu Thiên Đại Đế.

Hưu!

Gần như cùng lúc, bên người Lục Ly và Khương Khinh Linh hiện ra năm lão giả. Một người trong đó vung tay lên, không gian bên cạnh Lục Ly và Khương Khinh Linh ba động, sau đó Lục Ly cảm giác có bóng trắng lóe lên, cảnh sắc trước mắt chợt biến, hai người đã xuất hiện trong một đại điện.

Hưu

Tiểu Bạch lập tức bay vụt vào trong tay áo Lục Ly, Khương Khinh Linh cũng mở mắt ra, nàng và Lục Ly vẫn đang giữ nguyên tư thế quỳ xuống. Hai người liếc mắt nhìn quanh, phát hiện trong đại điện còn đứng năm người, ánh mắt năm người nhìn Khương Khinh Linh đều nóng rực dị thường.

- Gia gia …

Khương Khinh Linh đứng dậy, đưa tay vuốt lên mặt, lấy xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ vốn có. Lục Ly cũng cùng theo đứng lên, chẳng qua rất là đê điệu nép sau lưng Khương Khinh Linh, mắt lạnh bàng quan.

Tuổi tác gia gia Khương Khinh Linh nhìn có vẻ không lớn lắm, chỉ như một trung niên bốn mươi năm mươi tuổi. Bộ dạng hắn có chút tương tự Khương Vô Ngã, lúc này chính đang thần sắc kích động chỉ vào lão giả đứng ở chính giữa nói:

- Linh Nhi, còn không mau yết kiến trưởng lão chấp pháp và bốn vị trưởng lão đây?

- Trưởng lão chấp pháp?

Lục Ly thoáng kinh ngạc, sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía lão giả đứng ở chính giữa. Quan sát một lúc quả nhiên phát hiện trưởng lão chấp pháp khá là giống Lục Chính Đàn, càng giống phụ thân hắn, chẳng qua tuổi tác tương đối lớn, nhìn có vẻ hơi chút già nua.

- Tổ gia gia!

Lục Ly mấp máy môi, song cuối cùng vẫn không kêu ra tiếng. Hắn biết trưởng lão chấp pháp đã dứt bỏ duyên tình với Lục gia, dù hắn có quỳ chết ở trước mặt, đối phương sợ rằng cũng sẽ không liếc lấy một lần.

Từ đầu chí cuối trưởng lão chấp pháp không hề nhìn Lục Ly, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Khương Khinh Linh, khẽ gật đầu nói:

- Khương Khinh Linh đúng không? Ngươi rất không sai, có thể được Đấu Thiên Đại Đế ban cho thần lực, ngươi chính là thiên kiêu đời tiếp theo của Nhân tộc chúng ta!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv