Bán toàn bộ linh tài cho Linh Lung các, Lục Ly lại mua về một nhóm linh tài cần thiết ghi trên danh sách, ngoài ra còn có rất nhiều linh tài tu luyện dành cho Bất Diệt Cảnh Quân Hầu Cảnh.
Tính ra, Lục Ly vẫn lãi ròng mấy ngàn ức Huyền Tinh …
Danh sách mà đám người Mông Thần viết ra, ở trong mắt bọn họ đều là những thứ vô cùng đắt đỏ, song đặt ở Trung Châu lại không tính quá trân quý, rất nhiều loại linh tài trong đó đều có sẵn ở linh sơn quáng sơn dược điền của Linh Lung Các.
Linh tài Lục Ly cầm ra đều là những thứ rất bình thường tại Hoang giới, nhưng đặt ở Trung Châu lại trân quý dị thường. Bởi vì số lượng quá ít quá thưa thớt, giá cả theo đó tự nhiên cũng phải đắt chút.
Lục Ly không ở lại Linh Lung Đảo quá lâu, dù sao Khương Vô Ngã cũng không hoan nghênh hắn, nhất là còn ở chung với chỗ với Khương Khinh Linh, như thế sẽ chỉ khiến Khương Vô Ngã càng thêm nổi nóng, hơn nữa Khương Khinh Linh cũng cần xung kích Quân Hầu Cảnh.
Cáo từ Khương Khinh Linh, Lục Ly độc thân trở về, trên đường nhận được rất nhiều ánh mắt quan chú. Phần lớn các thành trì truyền tống đều không thu Huyền Tinh, những thống lĩnh gia tộc kia vừa thấy Lục Ly đều tất cung tất kính gọi hắn một tiếng công tử.
Đợi lúc về đến Bạch Vân Thành, Lục Ly phát hiện Thái Thiên Điện đã bắt đầu tu kiến truyền tống trận cỡ lớn. Lục Ly vừa tới, một tên trưởng lão Thái Thiên Điện lập tức đích thân đi ra diện kiến, nói cũng chuẩn bị tu kiến một truyền tống trận cỡ lớn ở Linh Đế Thành, như vậy thời gian truyền tống đi đi về về sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Có chuyện tốt như vậy Lục Ly tự nhiên sẽ không cự tuyệt, sau này hắn cũng phải thường xuyên đến Trung Châu giao dịch. Tán gẫu suốt một buổi chiều, phía Lục Ly thậm chí không cần phải bỏ ra một viên Huyền Tinh nào, Thái Thiên Điện sẽ phụ trách toàn bộ chi phí tu kiến, Bắc Mạc chỉ cần cung cấp chút nhân lực là được.
Chờ khi về lại Bắc Mạc thì trời đã tối, Lục Ly tiến vào hoàng cung, mới bước chân vào một thiền điện, hắn chợt bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
- Lục Ly, ngươi trở về rồi đấy à?
Tử Liên Nhi mặc một bộ váy dài màu vàng, đang duyên dánh yêu kiều đứng chờ dưới gốc cây, nàng mỉm cười nói:
- Có rảnh không? Hay là tới chỗ ta ngồi một lát?
Nhìn nét mặt có chút ngượng ngùng của Tử Liên Nhi, Lục Ly há lại không biết trong lòng đang nghĩ gì? Chẳng qua trái tim Lục Ly tâm đã đóng băng theo Bạch Thu Tuyết, lúc này hắn không có thời gian cũng như tâm tình để mà phong hoa tuyết nguyệt.
- Quên đi.
Lục Ly rất dứt khoát, lắc đầu nói:
- Ta còn có việc, ngươi cứ bận việc của mình đi.
Nói xong, Lục Ly ngoan tâm quay đầu tiến vào thiền điện, bước chân không dừng lại lấy nửa nhịp.
- Có một số thứ lỡ qua liền lỡ qua, cả đời đều không vãn hồi lại được.
Tử Liên Nhi đắng chát thì thào một tiếng, trên khuôn mặt thanh lệ thiếu nữ chất đầy vẻ ảm đạm, hai hàng lệ chảy xuống, đứng một lúc lâu dưới gốc đại thụ, sau đó ôm mặt chạy vội mà đi.
….
Lục Ly quả thực rất bận, vừa tiến vào liền đi tìm Minh Vũ, để hắn lập tức cầm theo mấy trăm ức Huyền Tinh đi Trung Châu.
Lần trước Minh Vũ nói có thể treo thưởng ở Thần Điện, tìm kiếm tin tức về Lục Linh!
Trước kia vì chuyện Hoang giới mới để lỡ, song Lục Ly vẫn không quên việc này. Giờ hắn có Huyền Tinh, Bắc Mạc cũng đã bình định, trong lòng lập tức nghĩ đến Lục Linh.
- Năm trăm ức?
Minh Vũ nhìn Tử Huyền Tinh chất đống như núi trong Không Gian Giới Chỉ, không khỏi bị dọa sợ, nghi hoặc nhìn sang Lục Ly, muốn hỏi xem hắn lấy đâu ra những Huyền Tinh này?
- Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lệnh đi!
Lục Ly vung tay nói:
- Huyền Tinh ngươi nhìn vào mà dùng, ta muốn trong thời gian ngắn nhất tìm tới tỷ tỷ, tìm không thấy tỷ tỷ ta chỉ hỏi mình ngươi.
Minh Vũ lập tức khom người hành lễ, gật đầu nói:
- Thiếu chủ yên tâm, ta toàn lực đi làm.
Lục Ly lại lấy ra một chiếc giới chỉ khác, đưa qua nói:
- Chỗ này có một ít linh tài, đều là cho ngươi tu luyện. Gần đây Bắc Mạc vô sự, ngươi cố gắng tập trung tu luyện, tranh thủ tu luyện tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Chỉ cần ngươi có thể đạt tới, ta liền giúp ngươi linh tài xung kích Nhân Hoàng!
- Ách?
Cả người Minh Vũ khẽ chấn, hai mắt trợn tròn, có chút không dám tin tưởng. Lục Ly phát tài ư? Phải biết linh tài xung kích Nhân Hoàng Cảnh đều có giá trên trời a.
Hắn thoáng ngừng một lát, thấy Lục Ly không có ý giải thích, vội lần nữa bái tạ nói:
- Tạ thiếu chủ, ta nhất định cố gắng tu luyện.
Minh Vũ đi xuống, Lục Ly tìm tới Yên phu nhân, nói cho nàng chuyện Thái Thiên Điện muốn tu kiến truyền tống trận. Đồng thời đưa cho nàng một bộ phận linh tài, nhập vào quốc khố để nàng phân phát theo quy củ, tận lực bồi dưỡng càng nhiều cường giả cho Bắc Mạc.
Chỉ vẻn vẹn một bộ phận linh tài, lại cũng khiến Yên phu nhân phải kinh hãi. Yên phu nhân rất thông minh, thật ra nàng đã nắm được phần nào cục diện, biết rất nhiều chuyện. Chẳng qua nàng không hỏi gì, chỉ khẽ yên ắng gật đầu
Nàng ngừng một lát, cuối cùng nhịn không được hỏi dò tình hình Bạch Thu Tuyết:
- Đại Đế, nha đầu Thu Tuyết không sao chứ?
- Không việc gì!
Lục Ly giải thích nói:
- Nàng trúng phải một loại độc, chúng này chính đang tĩnh dưỡng, ta đã phái người đi tìm dược vật giải tộc, Hạ Sương cũng ở bên trong bồi cùng nàng.
- Vậy là được.
Trên mặt Yên phu nhân hiện ra một tia nhẹ nhõm, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lục Ly nói:
- Đại Đế và nha đầu Thu Tuyết đã đến bước nào rồi?
Thần sắc Lục Ly bất giác có chút lúng túng, hắn và Bạch Thu Tuyết đã có tiếp xúc da thịt. Đáng tiếc khi ấy hắn trúng độc, hoàn toàn bị động, không hề có cảm giác gì.
Thế là ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Bước nào? Ngươi quản nhiều như thế làm gì? Đi xuống đi.
Yên phu nhân ý vị thâm trường nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Đại Đế đừng thẹn quá hoá giận, ăn thì ăn, đừng lau mép sạch sẽ không thừa nhận là được. Ngươi phải đối xử thật tốt với Tuyết nha đầu, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, bằng không nô gia không chịu đâu …
- Ngươi còn định lật trời chắc?
Lục Ly thấy Yên phu nhân không chỉ không đi, ngược lại còn ở đây trêu chọc hắn, lập tức nổi giận, vỗ bàn quát:
- Hôm nay ta trêu hoa cho ngươi xem, cởi quần áo ra!
Yên phu nhân chẳng hề có nửa phần sợ hãi, mị nhãn như tơ liếc qua Lục Ly nói:
- Đại Đế, Thu Tuyết chính là cháu gái ta, mẹ nàng mất sớm, từ nhỏ do một tay ta nuôi lớn, không khác gì con gái nô gia cả. Ngươi lại muốn ra tay với nô gia? Ngươi … ngươi đây là muốn hái hoa đánh cả cụm? Đây chính là loạn luân a.
- Hái hoa đánh cả cụm đã là gì?
Lục Ly thấy Yên phu nhân còn đang trêu chọc, không cam tâm yếu thế nói:
- Quay đầu ta còn muốn ăn luôn cả Bạch Hạ Sương, cùng lúc nhét ba người các ngươi lên giường. Hoa tỷ muội cộng thêm hoa mẫu tử, để xem lúc đó ngươi có thẹn chết hay không?
- A...
Yên phu nhân không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn hô lên:
- Khẩu vị Đại Đế thật nặng, không ngờ ngươi còn có thú vui như vậy, nô gia sợ lắm …
Thấy nét mặt Yên phu nhân đỏ lên, ý xuân chọc người, bộ dạng nào có nửa phần sợ hãi. Lục Ly không khỏi bó tay, Độc Quả Phụ này còn phóng đãng hơn cả Khương Khinh Linh, quả thực không biết đâu là hạn cuối.
Nhất thời hắn không biết nói tiếp thế nào, dứt khoát xoay mặt đi, không để ý Yên phu nhân nữa. Ai ngờ Yên phu nhân cứ thế đi tới, tay đặt lên dây thắt lưng, bắt đầu cởi quần áo …
Lục Ly đột nhiên quay đầu, chứng kiến váy dài Yên phu nhân đã thả xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng bóng và chiếc yếm màu đỏ, lập tức bị dọa sợ, cả kinh nói:
- Ngươi làm gì? Điên rồi ư?
Yên phu nhân có chút ủy khuất nói:
- Chẳng phải vừa rồi Đại Đế ra lệnh bắt nô gia cởi quần áo? Lệnh của Đại Đế, nô gia sao dám làm trái?
- Cút đi!
Lục Ly trợn trừng mắt nói:
- Vừa rồi không biết ta chỉ đùa thôi sao? Ta không phải loại người đó, lần sau còn làm càn, ngươi cũng đừng làm Đại Quốc Sư nữa, về lại Bạch Đế Sơn mà chăn heo đi.
- Hì hì!
Yên phu nhân chậm rãi chỉnh lý lại áo bào, thè lưỡi cười lên, nói:
- Nô gia cũng chỉ đùa thôi, muốn nhìn xem Đại Đế làm người thế nào, kiểm nghiệm giúp Thu Tuyết nha đầu một phen. Đại Đế quả nhiên cao phong lượng tiết, trung trinh như một, nô gia thành tâm cao hứng thay cho Thu Tuyết.
Nói xong Yên phu nhân lắc lắc eo rắn đi ra ngoài, đến cửa ra còn quay mắt khẽ cười.
Lục Ly lườm nàng một cái, dâm phụ này ngoài miệng thì nghiêm túc lắm, nhưng nếu vừa rồi hắn mà xách thương lên ngựa, sợ rằng cũng sẽ tâm hoa nộ phóng, vui vẻ chịu đựng a?