Tinh Không Sơn rất lớn, hơn nữa còn rất dốc đứng. Phụ cận có mười hai ngọn sơn phong, dựng sừng sững quanh bốn phía, tựa như mười hai tướng quân bảo vệ xung quanh Đế Vương chí cao vô thượng.
Về cơ bản tộc nhân Tinh Không Tộc đều ở trên Tinh Không Sơn và mười hai ngọn núi chung quanh, trên Tinh Không Sơn có một tòa thành trì cực lớn, trên mười hai ngọn núi còn lại cũng có mười hai toà thành trì.
Tinh Không Tộc thân là ông vua không ngai tại Hoang giới, tốc độ chủng tộc phồn diễn rất không sai. Đến hiện tại trong mười ba tòa thành trì ít nhất phải có mấy chục vạn tộc nhân, cường giả biết thuấn di tối thiểu cũng hơn ngàn người, nếu không phải số lượng Nhân Hoàng không đủ, Mông Thần còn có thể kiềm chế Tinh Không Tộc phần nào, sợ là bọn họ sớm đã nhất thống Hoang giới.
Buổi tối hai ngày sau, Lục Ly rốt cục cũng bước chân đến địa giới Tinh Không Tộc. Sau khi lấy ra địa đồ đối chiếu một phen, Lục Ly quyết định đi vòng.
Bọn hắn không phải thật là khách quý của Tinh Không Tộc, lúc này trên địa bàn Tinh Không Tộc thám báo chắc đang chạy đầy đất? Bọn hắn một đường đâm thẳng vào, sợ rằng sẽ bị Tộc Vương Tinh Không Tộc xé thành hai mảnh.
Thế là hai người cấp tốc phi hành vòng sang bên trái, tìm đến một sơn mạch, tiến vào ẩn nấp trong sơn động, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Chuyện nên làm đều đã làm, nên bố trí đều đã bố trí, tiếp theo liền xem vận khí. Nếu Tống Kỳ không đến Tinh Không Sơn, hoặc là đoán được âm mưu của bọn hắn, Lục Ly chỉ còn nước ngoan ngoãn chờ chết.
Thời gian từ từ trôi qua, trong lòng Lục Ly và Dạ Tra càng lúc càng thấp thỏm. Tốc độ Tống Kỳ nhanh hơn Dạ Tra, theo lý mà nói hẳn đã sớm đuổi kịp bọn hắn, lúc này lại đã qua đi hơn một canh giờ, tại sao vẫn không thấy bóng người?
Dạ Tra và Lục Ly âm thầm lo lắng, vạn nhất Tống Kỳ không tới, bố cục lần này xem như đổ sông đổ bể.
Lại qua đi hơn một canh giờ, hai người đã có chút đứng ngồi không yên, Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thiếu chủ, ta đi thăm dò một phen.
Lục Ly gật đầu nói:
- Cẩn thận chút.
Dạ Tra hóa thành một cơn gió bay ra ngoài, Lục Ly giấu mình trong sơn động. Hắn không có thần niệm, bởi thế không cách nào thăm dò, chỉ có thể nhắm mắt cảm ứng không gian ba động quanh bốn phía.
Hí hí
Nửa canh giờ sau, trong tay áo hắn đột nhiên vang lên một tiếng kỳ dị. Hắn mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn xuống tay áo. Trong tay áo chui ra một cái đầu nhỏ, sau đó hóa thành một đạo bóng trắng nhảy lên vai Lục Ly, thân mật lè lưỡi liếm mặt Lục Ly.
- Ha ha, Tiểu Bạch, rốt cục ngươi cũng đã tỉnh.
Lục Ly đại hỉ, Tiểu Bạch đã ngủ say rất lâu, hắn rất là nhớ tiểu gia hỏa này. Tiểu Bạch thấy Lục Ly cũng mừng rỡ dị thường, nhảy tới nhảy lui trên người hắn, cào vuốt cào ngược cào xuôi, rất là thân thiết.
Hưu
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một tiếng xé gió, Lục Ly vội vàng thả Tiểu Bạch xuống, ném cho nó mấy viên Hồn Tinh, Tiểu Bạch hí hửng cúi đầu mải miết gặm.
Một đạo bóng đen ngưng tụ trước mặt Lục Ly, chính là Dạ Tra, nét mặt chất đầy hỉ sắc, quát khẽ nói:
- Đánh rồi! Tống Kỳ đã khai chiến với Tinh Không Tộc, ta còn tận mắt chứng kiến mấy trăm bộ thi thể Tinh Không Tộc, Tống Kỳ và cường giả Tinh Không Tộc đánh đến long trời lở đất, ta không dám tới gần.
- Tốt!
Lục Ly tinh thần đại chấn, trận chiến này không chỉ quan hệ đến sinh tử của hắn, còn quan hệ đến sinh tử của đám người Dạ Tra Bạch Thu Tuyết Minh Vũ. Chỉ cần đi sai một bước, tất cả mọi người đều phải rơi xuống vực sâu vạn trượng.
- Tống Kỳ rất lợi hại!
Sau đó Dạ Tra lại nhíu mày nói:
- Tống Kỳ là Nhân Hoàng sơ kỳ, Tộc Vương Tinh Không Tộc hẳn cũng là Nhân Hoàng, nhưng ta dự tính Tộc Vương Tinh Không Tộc không phải đối thủ của Tống Kỳ.
- Vì sao?
Lục Ly không hiểu, đều là Nhân Hoàng sơ kỳ, Tinh Không Tộc còn có thần thông thuấn di khủng bố, làm sao lại không phải là đối thủ của Tống Kỳ.
- Đúng rồi.
Lục Ly nhớ ra một chuyện, kinh hô nói:
- Chẳng lẽ là Mộc Chi Nguyên huyết mạch? Ta đã từng đánh nhau qua với người Tống gia, Tống gia có được Mộc Chi Nguyên huyết mạch, có thể phóng ra dây leo màu đỏ vây khốn địch nhân.
- Đúng vậy!
Dạ Tra gật đầu nói:
- Ta từ xa xa quan sát thấy khắp trời toàn là dây leo màu đỏ, rất nhiều Tinh Không Tộc bị trói buộc, căn bản không cách nào thuấn di. Những dây leo kia chắc là có thể trói buộc không gian, hoặc có tác dụng phong ấn Huyền lực, bằng không không lý nào lại không thuấn di được. Ta dò xét qua mấy chục bộ thi thể Tinh Không Tộc, toàn bộ những thi thể kia đều biến thành thây khô, hệt như là bị hấp thu sạch sinh mệnh bản nguyên.
- Không sai!
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:
- Huyết mạch thần kỹ của Tống gia quả thực có thể hấp thu sinh mệnh bản nguyên võ giả, năm đó Vũ Hóa Thần thiếu chút nữa cũng bị hấp thành thịt khô.
Thần thông thuấn di của Tinh Không Tộc rất biến thái, vốn tưởng là Tộc Vương Tinh Không Tộc có thể nhẹ nhàng xử lý Tống Kỳ, hoặc ít ra cũng là lưỡng bại câu thương. Giờ xem ra sự tình có phần vượt ngoài dự liệu của Lục Ly và Dạ Tra, Mộc Chi Nguyên huyết mạch không ngờ lại có thể khắc chế thuấn di.
Nếu Tộc Vương Tinh Không Tộc bị Tống Kỳ xử đẹp, mưu đồ lần này liền mất đi ý nghĩa. Lục Ly trầm tư suốt nửa nén hương mới mở miệng nói:
- Dạ tộc trưởng, ngươi đi Dạ Xoa Tộc, mang theo Thu Tuyết ra ngoài. Nếu bản mệnh ngọc phù của ta vỡ nát, các ngươi lập tức hủy đi thông đạo!
- Ách?
Dạ Tra thoáng cả kinh, sau đó mới chợt tỉnh ra, nói:
- Thánh Chủ, chúng ta cùng đi ra. Sau đó hủy đi thông đạo, bất luận sau cùng chiến đấu giữa Tống Kỳ và Tộc Vương Tinh Không Tộc ai thắng ai thua, chúng ta đều an toàn.
- Không an toàn được!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Hoang giới tuyệt đối còn có thông đạo khác nữa, tiểu thế giới lớn thế này, làm sao chỉ có một thông đạo? Nếu chúng ta hủy đi thông đạo, Tống Kỳ không chết, sớm muộn hắn cũng sẽ lần nữa đánh tới Bắc Mạc.
Thật ra Lục Ly sớm đã nghĩ tới chiêu hủy đi thông đạo, Yên phu nhân cũng đề cập qua. Chỉ là Lục Ly không cùng ý, Tống Kỳ rõ ràng là muốn hắn chết. Nếu lần này Tống Kỳ không chết, như vậy trọn khắp Hoang giới không ai có thể ngăn được, sớm muộn hắn cũng có thể ra ngoài, tiếp tục tới Bắc Mạc đại khai sát giới, lần sau sẽ không còn may mắn được như lần này nữa.
Mà nếu hắn bị Tống Kỳ giết chết, thông đạo lại hủy đi, Tống Kỳ chắc chắn sẽ không lại đi Bắc Mạc. Dù sao đại thù đã báo, ngàn dặm xa xôi đi tới Bắc Mạc, vạn nhất bị cường giả Linh Lung Các giết thì sao?
Lục Ly muốn giết Tộc Vương Tinh Không Tộc, cũng muốn giết Tống Kỳ, lần này không chỉ là mượn Tộc Vương Tinh Không Tộc làm đao, thật ra cũng muốn mượn Tống Kỳ làm đao.
Bởi thế Lục Ly định liều một phen. Đợi lúc hai người lưỡng bại câu thương, tìm cơ hội xử lý cả hai.
Nếu có thể giải quyết cả hai, không chỉ nguy cơ được giải trừ, Hoang giới cũng nằm trong lòng bàn tay!
Đương nhiên, kết quả nghe rất dụ hoặc, lại tỷ lệ thuận với mức độ nguy hiểm, nhất thời không cẩn thận Lục Ly sẽ hóa thành tro bụi.
- Không được!
Dạ Tra kiên định lắc đầu nói:
- Muốn chết thì cùng chết, Thánh Chủ, ngươi không có thần niệm, ngươi còn chưa tới gần liền đã bị Tống Kỳ phát hiện, dựa vào mình ngươi không cách nào thành công.
Lục Ly nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, chẳng qua hắn vẫn lắc đầu nói:
- Thu Tuyết thì sao? Nếu chúng ta thất bại, Tống Kỳ theo đường thông đạo về lại Bắc Mạc, tất sẽ cuộn lên gió tanh mưa máu.
- Không đâu!
Dạ Tra lắc đầu nói:
- Tống Kỳ từng bước từng bước đi vào cạm bẫy của chúng ta, chứng tỏ hắn rất sợ Nhân Hoàng Linh Lung Các. Dù chúng ta bỏ mạng, hắn cũng sẽ lập tức rời đi, trốn về Trung Châu. Ngươi là mục tiêu chủ yếu của hắn, hắn sẽ không lãng phí thời gian đi giết những người khác. Liều một phen, Thánh Chủ, có lẽ chúng ta thắng được cũng nên?
- Được rồi!
Trong mắt Lục Ly tỏa ra quang mang rét lạnh, nội tâm kiên định như sắt, không còn nửa tia do dự.
- Đi
Dạ Tra một tay mang theo Lục Ly, hóa thành một cơn gió bay vút ra ngoài, hai người cứ thế âm thầm tiềm hành về phía Tinh Không Sơn.