Bất Diệt Long Đế

Chương 433: Mệnh Luân thần kỳ



Sau lưng Mông Họa có một vết đâm sâu, trên đó máu tươi tuôn ra như suối, Mông Họa lại hồn nhiên không để ý, sửng sốt nhìn đăm đăm cánh tay Lục Ly.

Lúc này hai tay Lục Ly ôm thành quyền, huyết trảo sớm được giải trừ. Bởi thế nhìn qua cánh tay trắng nõn thon dài, không khác gì tay bình thường. Chỉ là lúc này trên tay phải toàn là máu, còn đang tí tách nhỏ xuống thành hàng.

Mông Họa và ba người Thái Thản Tộc đều nhìn chằm chằm cánh tay Lục Ly, trong mắt đầy vẻ kinh nghi. Vừa rồi tay Lục Ly một mực giấu trong tay áo, tốc độ lại cực nhanh, còn đưa lưng về phía ba người Thái Thản Tộc, bọn hắn đều không thấy được rõ ràng.

Giờ đây nhìn lại, song không phát hiện được vấn đề. Bởi thế trong mắt đám người Mông Họa toàn là vẻ kinh ngạc nghi hoặc, không biết Lục Ly cào nát lưng Mông Họa, đâm vào sát tim hắn bằng cách nào.

- Thánh Chủ uy vũ!

Mông Trí hét lớn, hắn rất rõ ràng sức phòng ngự của Thái Thản Tộc, bọn họ không hề yếu thua Mãnh Tượng Tộc bao nhiêu. Hơn nữa đến lúc sinh tử quan đầu, trên lưng Mông Họa còn hiện ra lân phiến màu ám kim, lại vẫn bị huyết trảo nhẹ nhàng đâm xuyên, chiến lực Lục Ly khiến Mông Trí càng thêm kiên định quyết tâm đi theo.

Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, tốc độ lại sánh ngang Nhân Hoàng, lực công kích có thể nhẹ nhàng phá mở phòng ngự của Mông Họa. Còn mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, lại cho hắn thời gian mấy chục năm không biết còn sẽ trưởng thành đến mức nào?

- Thánh Chủ uy vũ!

Mấy người Dạ Tra cũng khom lưng quát khẽ, tròng mắt sáng lên lấp lánh. Thủ đoạn vừa rồi của Lục Ly hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn hắn, khiến bọn hắn thấy được hy vọng càng lớn.

- Mạnh thật!

Bạch Thu Tuyết âm thầm cảm khái, lúc này tròng mắt Lục Ly lấp lánh ngân quang, vừa rồi còn hiển lộ ngân trảo, bộ dạng rất khác thường, thế nhưng nàng không hề để ý. Trong mắt tình nhân đều là Tây Thi, dù Lục Ly có biến thành một tên nửa người nửa thú, nàng cũng sẽ không oán không hối đi theo Lục Ly.

Mông Họa sửng sốt đứng đó một hồi lâu, lát sau mới lấy ra một viên đan dược từ trong Không Gian Giới Chỉ, nuốt vào, trầm giọng nói:

- Tài nghệ không bằng người, Mông Họa nhận thua. Bản tọa đi mời Tộc Vương tới, chư vị chờ ba ngày, còn về Tộc Vương tới sẽ nói thế nào, bản tọa quản không được.

Mông Họa thoải mái nhận thua, khiến Lục Ly rất có hảo cảm, tâm địa chủng tộc này không gian xảo như Nhân tộc, nói một là một hai là hai, có chơi có chịu, rất không sai.

- Là tại hạ mưu lợi mà thắng, Mông trưởng lão đừng bận tâm!

Lục Ly đưa cho Mông Họa bậc thang để hạ xuống, Mông Họa lại không lĩnh tình, hừ lạnh một tiếng nói:

- Thắng là thắng, thua là thua. Không có gì để nói cả, vừa rồi ngươi không thu tay, bản tọa đã chết.

Nói xong, Mông Họa quay người rời đi, Lục Ly vội vàng nháy mắt ra hiệu với Nghiệp Cơ. Nghiệp Cơ tức tốc đuổi theo, bố trí nơi ăn nghỉ cho đám người Mông Họa.

Mấy người Lục Ly về lại hoàng cung trong cấm địa, Dạ Tra vừa ngồi xuống liền chắp tay nói:



- Chúc mừng Thánh Chủ, áo nghĩa rất có tiến triển. Theo như thuộc hạ thấy, áo nghĩa này chí ít cũng là thất phẩm trở lên, rất có thể là bát phẩm, thậm chí cửu phẩm!

Mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc đều khẽ gật đầu tán đồng, Lục Ly lại nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Không thể nào? Áo nghĩa bát phẩm cửu phẩm há là có thể tùy tiện cảm ngộ vậy được? Như thế chẳng phải người người ở Trung Châu đều có thể cảm ngộ áo nghĩa bát phẩm cửu phẩm?

Thật ra Lục Ly không biết áo nghĩa của mình tên gọi là gì, chính hắn tự đặt tên là áo nghĩa tốc độ, lúc này cũng bị dọa cho nhảy dựng. Bởi vì áo nghĩa của Lục Nhân Hoàng cũng mới chỉ là lục phẩm, Lục Nhân Hoàng là thiên tài biến thái nhất ở Trung Châu trong mười vạn năm qua, như vậy chẳng phải hắn còn mạnh hơn cả Lục Nhân Hoàng?

Dạ Tra giải thích nói:

- Có thể khiến cho tốc độ Bất Diệt Cảnh trung kỳ đề thăng đến ngang với Nhân Hoàng Cảnh, sợ là chỉ có áo nghĩa thất phẩm trở lên mới thần kỳ được như thế.

- Bất Diệt Cảnh trung kỳ?

Lục Ly ngạc nhiên, sau đó mới nhớ tới mình chỉ dựa vào Mệnh Luân tầng hai nhưng đã có được tốc độ ngang cửa Bất Diệt Cảnh trung kỳ.

- Mệnh Luân?

Lục Ly nghĩ nghĩ liền xoay tròn thân thể, sau đó phóng thích áo nghĩa, lấy tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài hoàng cung.

Khiến hắn thất vọng chính là nếu hắn không sử dụng Mệnh Luân, chỉ phóng thích mỗi áo nghĩa, như vậy mặc dù tốc độ cũng được tăng cường, nhưng mức độ tăng cường không được khủng khiếp như trước, cùng lắm chỉ tương đương với tốc độ của Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.

Đám người Dạ Tra thấy Lục Ly hóa thành một đạo u phong xông ra ngoài, sau đó lại quay về, tốc độ lại không nhanh bằng vừa nãy, không khỏi nghi hoặc nhăn mày suy tư.

Nét mặt Lục Ly cũng có chút thất lạc, vừa rồi hắn xác nhận một điểm, áo nghĩa tốc độ không quá khoa trương như tưởng tượng, tuyệt đối không phải áo nghĩa thất phẩm trở lên.

Sở dĩ tốc độ hắn nhanh như vậy là vì liên quan đến Mệnh Luân. Nói cách khác Mệnh Luân tăng phúc tốc độ, sau đó phóng thích áo nghĩa lại lần nữa giành được tăng phúc, hai thứ cộng hưởng mới có tốc độ khủng bố như vừa rồi.

Mệnh Luân của hắn rất quỷ dị, rất thần kỳ!

Chỉ là áo nghĩa tốc độ lại không phải là áo nghĩa thất phẩm trở lên, xác nhận điểm này, rất nhanh Lục Ly liền điều chỉnh tâm thái.

Mệnh Luân cũng là của mình, mặc kệ áo nghĩa tốc độ có phải thất phẩm hay không, chí ít hiện tại tốc độ hắn đã rất khủng bố. Đó là chiến lực thực tế, sau này gặp phải Quân Hầu Cảnh hắn triệt để không sợ, chí ít đánh không lại vẫn có thể trốn.

Hắn không giải thích nhiều với đám người Dạ Tra.

Bởi vì trên Mệnh Luân còn có long văn, chính hắn đều không rõ ràng, long văn là bí mật lớn nhất của hắn, hắn sẽ không nói cho bất cứ người nào, bao gồm Bạch Thu Tuyết.

Hắn để đám người Dạ Tra lui ra, sau đó quay mắt nhìn sang Bạch Thu Tuyết, giải thích nói:



- Thu Tuyết, trên người ta có một số bí mật, chẳng qua chính bản thân ta cũng không quá rõ ràng. Bởi thế hiện tại chưa thể nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói, ta là nhân loại thuần chủng.

- Đừng nói nữa!

Bạch Thu Tuyết giơ lên tay ngọc chặn ngang miệng Lục Ly, khẽ cười nói:

- Dù ngươi có là chủng tộc khác thì đã sao? Ta thích chính là con người ngươi, chứ không phải điều gì khác.

Lục Ly cười, ôm Bạch Thu Tuyết vào trong ngực, ánh mắt lại thoáng ngưng trọng mấy phần. Vài ngày sau Tộc Vương Thái Thản Tộc sẽ tới, sự tình liệu sẽ thuận lợi nữa không?

Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, điểm này bọn hắn cũng công nhận. Nhưng Thái Thản Tộc lại không nghe theo lệnh từ Mãnh Tượng Tộc, Mông Họa đều mặc xác Mông Trí, càng đừng nói đến Nhân Hoàng Cảnh Mông Thần.

Thái Thản Tộc rất cừu thị Nhân tộc, chính bản thân Lục Ly đều không nắm chắc có thể dẫn dắt Thái Thản Tộc giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, Tộc Vương Thái Thản Tộc há sẽ tin tưởng?

Không cách nào thu phục Thái Thản Tộc, vậy thì Hoang giới này cũng không cần đánh.

Không chinh phạt được Hoang giới, nếu Tống Kỳ lại len lén lẻn vào Bắc Mạc, Lục Ly làm sao đối mặt với cục diện tiếp sau đó.

Bạch Thu Tuyết cảm thấy bầu không khí có chút đè nén, ngẩng đầu nhìn Lục Ly một cái, tròng mắt như bảo thạch tựa hồ có thể xem thấu hết thảy, nàng khe khẽ thở dài nói:

- Lục Ly, đừng để áp lực quá lớn. Cùng lắm thì chúng ta rời đi Bắc Mạc, tìm một đảo nhỏ nào đó ẩn cư cả đời.

- Ẩn cư?

Khóe miệng Lục Ly lộ ra một tia đắng chát, nếu hắn là người bình thường, có được thê tử xinh đẹp như vậy, ẩn cư cũng là lựa chọn không sai.

Tìm một đảo nhỏ nào đó?

Thế Lục Linh phải làm thế nào? Phụ thân mẫu thân hắn phải làm thế nào? Đám người Minh Vũ Bạch gia Dạ Tra phải làm thế nào?

Trong đảo không có bất kỳ tài nguyên gì, chúng nhân không cách nào tu luyện, đội ngũ tất phải giải tán.

Bạch Thu Tuyết khẽ thở dài, nàng cũng biết ý nghĩ này rất ngây thơ, nữ nhân trong yêu đương trí thông minh quả nhiên đều về số không.

- Không quản, trời không tuyệt đường người sống!

Vẻ ngưng trọng trên mặt Lục Ly tan biến, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, tận nhân sự nghe thiên mệnh thôi. Hết thảy cứ chờ vài ngày sau Tộc Vương Thái Thản Tộc đi đến, xem thái độ hắn là gì rồi tính.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv