Mấy ngày này Lục Ly rất an nhàn, mỗi ngày lại ở chung cùng Bạch Thu Tuyết, đương nhiên hai người không còn đi tới sơn động kia.
Trong sơn động kia tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, có thể thiêu đốt dục hỏa trong thân hai người. Bạch Thu Tuyết không phải không muốn hiến thân cho Lục Ly, dù sao hai người đã thương nhau mến nhau, Lục Ly lại cũng không phải loại người bạc tình bạc nghĩa.
Đáng tiếc thời cơ không đúng …
Xung quanh Vương bộ Dạ Xoa Tộc có mấy nơi phong cảnh không sai, hai người khó được có thời gian ở chung, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, cả ngày dính lấy nhau du sơn ngoạn thủy, tựa như một đôi thần tiên hiệp lữ.
Mấy người Dạ Tra khiến Lục Ly rất thất vọng, không ngờ lại không quản hai người, cả ngày ở lỳ trong hoàng cung.
Nghiệp Cơ bố trí mười mấy nữ tử đẹp nhất trong bộ lạc hầu hạ bọn hắn, cả ngày điên loan đảo phượng, làm toàn chuyện mất hết đạo đức …
Ngày thứ năm!
Thám báo Dạ Xoa Tộc truyền tin về, nói trưởng lão Thái Thản Tộc đã dẫn theo năm tên tộc nhân tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc.
Nghiệp Cơ lập tức sai người mời Lục Ly trở về, đám người Dạ Tra cũng bay ra từ trong hoàng cung. Năm người thần sắc trang nghiêm, râu bạc phất phới, tựa như tiên nhân đắc đạo, chẳng qua bước chân lại hơi chút hư phù, rõ ràng mấy ngày nay túng dục quá độ.
Lục Ly cũng không quản bọn họ, đứng trên cấm địa dõi mắt nhìn về phía xa, chờ đợi trưởng lão Thái Thản Tộc đi tới. Mặt ngoài thần sắc hắn không chút ba động, trong lòng lại rất căng thẳng, đối với hắn mà nói, nắm xuống Thái Thản Tộc là bước cực kỳ quan trọng, không nắm được Thái Thản Tộc, liền cũng đành vứt bỏ Hoang giới.
Đông đông đông
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, tiếp đó mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa từ đằng xa bay tới, sáu tên cự nhân như cột chống trời hiện lên phía sơn mạch xa xa. Tốc độ bọn hắn rất nhanh, bàn chân khổng lồ nhấc lên, một bước liền xoải ngang qua một tòa núi nhỏ, chỉ qua một nén hương đã tới trước mặt cấm địa.
Đám người Lục Ly rốt cục thấy rõ Thái Thản Tộc, nghi hoặc trong lòng theo đó cũng được giải khai, khó trách Dạ Xoa Tộc nhìn thấy ba người Mông Trí đều tưởng lầm là Thái Thản Tộc.
Thái Thản Tộc cực tương tự Mãnh Tượng Tộc, hình thể giống nhau như đúc, đều cao hơn mười thước, cánh tay thô to ngang thân người, tròng mắt như chuông đồng, toát lên vẻ hung ác bạo ngược.
Khác biệt chỉ nằm ở màu da, da Thái Thản Tộc không phải màu hoàng kim giống Mãnh Tượng Tộc, mà là màu ám kim, trên đầu còn nhiều thêm một sừng thú nho nhỏ.
- Nhân tộc?
Ánh mắt tên Thái Thản Tộc đi đầu bỗng chốc khóa chặt Lục Ly và Bạch Thu Tuyết bên cạnh Nghiệp Cơ, quát lạnh một tiếng, thậm chí còn nói ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc.
Trong mắt hắn chớp qua một tia quang mang hung tàn bạo ngược, lại không nửa lời nói nhảm, nâng nắm đấm lên bất thần nện tới Lục Ly và Bạch Thu Tuyết.
- Hừ!
Đám người Dạ Tra lập tức xông lên đứng chắn trước mặt Lục Ly, mấy người Mông Trí trong sơn động cách đó không xa cũng đứng bật dậy, Mông Trí bạo rống:
- Dám vô lễ với Thánh Chủ, mau dừng tay!
Hình thể Mãnh Tượng Tộc cực lớn, thanh âm cũng lớn, trưởng lão Thái Thản Tộc quét mắt nhìn lại, cánh tay khổng lồ ngưng lại giữa trời, trong mắt chất đầy kinh ngạc.
Năm tên Thái Thản Tộc còn lại cũng ngạc nhiên vô cùng, sau đó lải nhải xì xào một trận nghe không hiểu. Mông Trí dẫn theo hai tên trưởng lão bước nhanh đi tới, đứng ở trước mặt Lục Ly, thần sắc giận dữ nhìn trưởng lão Thái Thản Tộc.
Trưởng lão Thái Thản Tộc xì xào đối thoại với Mông Trí, Bạch Thu Tuyết có thể nghe hiểu cổ ngữ, lập tức phiên dịch cho Lục Ly nghe.
Lục Ly lắng nghe một lát, nội tâm không khỏi có chút gấp gáp. Hai người đang nói về chuyện của Mãnh Tượng Tộc, trưởng lão Thái Thản Tộc hỏi, không phải Mãnh Tượng Tộc bị diệt tộc rồi ư? Sao còn có người sống sót? Mông Trí giải thích một phen, lại không thấy hỏi dò chuyện về Thái Thản Tộc. Bạch Thu Tuyết nói tựa hồ trưởng lão Thái Thản Tộc không khách khí với Mông Trí như trong tưởng tượng …
Dạ Tra tới gần Lục Ly, thấp giọng giải thích vài câu, Lục Ly mới phần nào hiểu ra.
Thái Thản Tộc đích thật là hậu nhân Mãnh Tượng Tộc, năm đó Mãnh Tượng Tộc sinh ra một thiên tài, chỉ là tính cách bạo ngược, không được đại nhân vật trong tộc yêu thích, bởi vì thất bại trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị, bị khu trục đi ra.
Thiên tài này rời khỏi Mãnh Tượng Tộc, một mình tu luyện, còn thông hôn với dị tộc, sinh ra mạch Thái Thản Tộc.
Bởi thế mặc dù Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, quan hệ lại không quá tốt. Đến sau Thái Thản Tộc bị Nhân tộc tấn công, Mãnh Tượng Tộc dù xuất binh tương trợ. Nhưng bởi Nhân tộc thế lớn, cuối cùng đành phải lui binh, thậm chí dẫn đến Thái Thản Tộc thiếu chút bị diệt tộc, tộc nhân sống sót phải rời bỏ Trung Châu, như chó nhà có tang lẩn trốn tứ xứ …
Năm ngàn năm trước, Mãnh Tượng Tộc và Thanh Loan Tộc cùng bị diệt.
Thái Thản Tộc tưởng là Mãnh Tượng Tộc đã bị giết sạch, thẳng đến hôm nay nhìn thấy Mông Trí, mới biết còn có tộc nhân sống sót, bởi vì kinh nghi nên vừa rồi mới ngừng lại hỏi dò một phen.
- Xem ra mặc dù Thái Thản Tộc là hậu duệ Mãnh Tượng Tộc, nhưng quan hệ không phải quá tốt, muốn thu phục e rằng không dễ.
Trong lòng Lục Ly thầm nghĩ, phía bên kia Mông Trí lại nói mấy câu với trưởng lão Thái Thản Tộc, dẫn lên đối phương phẫn nộ, chỉ vào Lục Ly xì xào nói một trận, trong mắt toàn là quang mang hung ác bạo ngược.
Lục Ly khá là khó chịu, mở miệng nói:
- Không phải vừa rồi ngươi nói tiếng người sao? Ta nghe không hiểu cổ ngữ, ngươi muốn mắng ta thì cứ trực tiếp dùng tiếng người mà mắng.
Vừa rồi trưởng lão Thái Thản Tộc đúng là từng nói ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc, lúc này nghe Lục Ly nói thế lập tức nổi giận, cười lạnh nói:
- Nhân tộc các ngươi đều là tiểu nhân hèn hạ, là sinh vật hạ lưu bẩn thỉu nhất trên thế giới này. Mông tộc trưởng, không ngờ ngươi lại muốn chúng ta nương nhờ hắn? Ngươi già nên hồ đồ rồi ư? Ngươi làm thế sẽ chỉ dẫn người Mãnh Tượng Tộc đi xuống vực sâu, đi tới diệt tộc.
Mông Trí thấy trưởng lão Thái Thản Tộc mắng chửi Lục Ly, lập tức cũng phẫn nộ, quát nói:
- Mông Họa, Thánh Chủ không phải tiểu nhân hèn hạ, hắn là Thánh Chủ được Tổ Thần Thanh Loan Tộc dùng Thiên Sách Thuật tính ra. Hắn có thể dẫn dắt chúng ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, ta không cho phép ngươi vũ nhục Thánh Chủ.
- Hoang đường!
Trưởng lão Thái Thản Tộc cười xuy một tiếng, quát lạnh nói:
- Năm đó Nhân tộc thế yếu, liền giao hảo với vạn tộc chúng ta, luồn cúi như là con cháu. Đến sau thì sao? Chúng ta vạn tộc đại chiến, Nhân tộc mượn cơ hội phát triển, đợi lúc cường đại rồi liền đồ sát máu tanh vạn tộc. Bọn hắn cướp đoạt tổ địa, giành lấy tài nguyên, đồ sát con dân chúng ta. Thậm chí lão phu hoài nghi ba lần vạn tộc đại chiến đều là do Nhân tộc hèn hạ châm ngòi, tuyệt đối không thể tin tưởng Nhân tộc. Mông tộc trưởng, bài học bằng máu đó của hai tộc chúng ta vẫn chưa khiến ngươi tỉnh ngộ ư?
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết liếc nhau, hai người nghe được bí mật này, trong lòng đều như có điều suy nghĩ. Thậm chí hai người không chút nào nghi ngờ tính chân thực trong lời trưởng lão Thái Thản Tộc, Nhân tộc xảo trá âm độc, điểm này hai người đều tán đồng.
Đương nhiên Nhân tộc cũng không làm sai, bởi vì làm thế cũng là để Nhân tộc phát triển và lớn mạnh, thế giới này sinh tồn được mới là vương đạo.
Còn đạo nghĩa cảm tình, những thứ đó đặt ở trong mắt rất nhiều đại nhân vật Nhân tộc thì chỉ là cứt chó.
Mông Trí không biết phản bác thế nào, chỉ có thể trừng mắt nói:
- Mông Họa, Thánh Chủ không phải người như thế, không có Thánh Chủ chúng ta liền không thể đi ra. Cũng chỉ có Thánh Chủ mới là hi vọng dẫn dắt bọn ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
- Chỉ bằng hắn?
Trên mặt Mông Họa toàn là chế nhạo, giễu cợt nói:
- Hắn chỉ là một tên nhân loại cỏn con, thực lực nhỏ yếu như thế, bản tọa chỉ bằng một quyền liền có thể nện hắn thành thịt nát. Ngươi nói hắn dẫn các ngươi đoạt về tổ địa? Đầu óc ngươi không có vấn đề đấy chứ?
Lục Ly nghe xong không khỏi nổi giận, tròng mắt khẽ lấp lánh, thấp giọng nói vài câu với Dạ Tra, sau đó quát khẽ nói:
- Mông Họa đúng không? Ngươi nói một quyền có thể nện chết ta? Hay là chúng ta đi ra đấu một trận, nếu ta thắng ngươi, Thái Thản Tộc các ngươi phải trung thành với ta, còn nếu ta thua, ngươi có thể nện chết ta, thế nào?!