Mãnh Tượng Tộc đã có ba người đột phá Quân Hầu Cảnh, Lục Ly lại không ngay lập tức lên đường, ngược lại còn bế tử quan, bắt đầu xung kích Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Cách thời điểm đột phá Mệnh Luân Cảnh đã qua hơn nửa năm, cảnh giới Lục Ly vô cùng ổn định. Trong khoảng thời gian này Linh Lung Đan và Hồn Tinh được hắn luyện hóa như nước chảy, khiến cho Huyền lực và Hồn Đàm không ngừng cường đại, đã có đủ điều kiện ngưng kết Mệnh Luân thứ hai.
Linh tài sớm đã chuẩn bị sẵn, những chuyện này thậm chí không cần Lục Ly để tâm, hơn nữa linh tài được chuẩn bị lần này còn là loại cấp cao nhất, Thiên Xà Quả có tận ba trái.
Nguyên lý ngưng tụ Mệnh Luân thứ hai tương tự Mệnh Luân thứ nhất, khác biệt chỉ là sau khi ngưng tụ Mệnh Luân thứ hai liền phải dung hợp với Mệnh Luân thứ nhất, hình thành hai tầng Mệnh Luân. Nếu không thể dung hợp, Mệnh Luân thứ hai sẽ sụp đổ.
Lục Ly để Minh Vũ đích thân hộ pháp cho mình, bất kỳ người nào đều không được đến gần, sau đó bắt đầu ngưng tụ Mệnh Luân. Hắn vẫn dùng bí pháp ngưng tụ Mệnh Luân của Lục gia, mặc dù hắn đã không phải con em Lục gia, nhưng bí pháp Lục gia quả thật dùng rất tốt. Mệnh Luân đầu tiên của hắn có trình độ cứng cáp và tốc độ vượt xa những Mệnh Luân bình thường rất nhiều.
Bảy ngày!
Tiêu tốn bảy ngày, Lục Ly không chút ngoài ý ngưng tụ thành Mệnh Luân thứ hai, thiên tư hắn vốn đã không thèm, con trai Lục Nhân Hoàng thì có thể kém được đi đâu? Lại dùng linh tài đỉnh cấp nhất, bí pháp ngưng tụ cũng là đỉnh cấp nhất, ngưng tụ Mệnh Luân thứ hai hoàn thàn không thành vấn đề.
Vấn đề ở chỗ phải dung hợp với Mệnh Luân đầu tiên!
Lúc ngưng tụ Mệnh Luân thứ hai, Lục Ly phát hiện ra vấn đề, Mệnh Luân thứ hai là bảy màu. Trong khi Mệnh Luân đầu tiên lại là màu bạc, nhìn rất không cân xứng.
Lục Ly không khỏi lo lắng, hai Mệnh Luân sẽ bài xích lẫn nhau, không cách nào dung hợp được.
Lo lắng của hắn có chút dư thừa, hai Mệnh Luân dung hợp rất thành công. Nhưng sau khi dung hợp lại khiến hắn khá là kinh ngạc, bởi vì sau khi hai Mệnh Luân dung hợp, Mệnh Luân thứ hai bất ngờ biến thành màu bạc, đường vân Ngân Long lần nữa dời đi, xuất hiện trên Mệnh Luân thứ hai …
Chuyện này rất quỷ dị!
Đáng tiếc Lục Ly không dám tìm bất kỳ ai để hỏi dò, chỉ có thể tự mình suy ngẫm nghiên cứu một phen, chỉ là sau khi thăm dò nguyên một ngày trong mật thất, hắn vẫn không thu hoạch được gì.
- Ra ngoài thử xem!
Lục Ly quyết định thử xem hiệu quả, hắn thu lại hai tầng Mệnh Luân đi ra ngoài. Bên ngoài Minh Vũ đang ngồi xếp bằng ở cửa, thấy Lục Ly đi ra, tròng mắt lập tức sáng rực lên, nói:
- Thiếu chủ, chúc mừng!
- Cái này có gì hay đâu mà chúc mừng.
Lục Ly không cho là đúng, tiêu tốn nhiều linh tài và đan dược đỉnh cấp như vậy, nếu hắn còn không thể đột phá Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, sau này cũng không cần tu luyện nữa, tu luyện chỉ tổ uổng phí linh tài và Huyền Tinh.
- Ta đi thử Mệnh Luân mới!
Lục Ly nói, Minh Vũ hiếu kì đi theo. Hai người ra ngoài, Lục Ly thả ra Mệnh Luân, tung người bay vụt lên, sau đó điều khiển Mệnh Luân hóa thành một đạo hồng quang bay vút lên không.
- Ồ! Tốc độ nhanh thật!
Dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị, trên mặt Minh Vũ vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên, tốc độ Lục Ly ít nhất phải được đề thăng mấy lần, tính ra đã có thể sánh ngang Bất Diệt Cảnh trung kỳ.
Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, lại có được tốc độ ngang ngửa Bất Diệt Cảnh trung kỳ? Tuy Lục Ly đã cảm ngộ được da lông của áo nghĩa tốc độ, song vẫn chưa biết làm sao để tăng cường chiến lực và tốc độ, cách giải thích duy nhất là Mệnh Luân của Lục Ly khác với Mệnh Luân của người bình thường.
Nhìn hai tầng Mệnh Luân tràn ra ngân quang, rõ ràng lớn hơn so với những võ giả khác, Minh Vũ liền cũng thoải mái trở lại. Mệnh Luân của Lục Ly tự nhiên khác với người bình thường, Mệnh Luân người khác làm gì có màu bạc, cũng không lớn được như vậy.
Ở trong mắt Minh Vũ, Lục Ly nhất định đã được đến bí pháp nào đó của Lục gia. Một trong mười hai Vương tộc, Mệnh Luân có hơi kỳ lạ cũng là điều bình thường.
Minh Vũ có thể hiểu được, không có nghĩa những người khác cũng sẽ hiểu được!
Người bình thường không được phép phi hành ở Linh Đế Thành, Lục Ly vừa bay lên lập tức hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Khi thấy là Lục Ly, phía dưới vang lên một mảnh tiếng ồn ào. Chứng kiến tốc độ Lục Ly càng lúc càng nhanh, tiếng ồn ào phía dưới mỗi lúc một lớn hơn.
- Không sai, không sai, tốc độ tăng nhiều, Mệnh Luân này của ta dù có hơi cổ quái, nhưng đúng là không tệ.
Lục Ly trượt ra từng đường vòng cung quỷ dị giữa không trung, thần sắc tràn đầy hứng khỏi, tốc độ cũng là một phần của thực lực. Nếu hắn lại có thể kết hợp cùng tốc độ áo nghĩa, sợ rằng không biết còn sẽ gia tăng bao nhiêu lần.
- Lục Ly, con rùa rụt đầu nhà ngươi rốt cục đã dám ra ngoài, mau xuống đây cho bản cô nương!
Lục Ly đang bay sướng khoái giữa trời, còn thực hiện rất nhiều động tác độ khó cao, lại bị một tiếng khẽ kêu dọa cho cả người run lên, thiếu chút rơi rụng từ giữa không trung.
Hưu
Nhìn thấy phía dưới có một thân ảnh bay vụt lên, trong tay cầm theo khảm đao, sắc mặt Lục Ly đại biến. Tốc độ thoáng chốc đề thăng đến cực hạn, bay xuống nhanh như tia chớp, vọt thẳng vào trong thiền điện không thấy bóng dáng đâu.
- Ồ!?
Vô số người nhìn lên Bạch Hạ Sương nổi giận đùng đùng trời cao, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tò mò. Đại Đế giết người không chớp mắt không ngờ lại bị Bạch Hạ Sương làm cho không dám gặp người, chẳng lẽ giữa hai người phát sinh bí mật nào đó mà không ai biết?
- Sương nhi, đi xuống!
Yên phu nhân giận dữ quát lạnh, bình thường làm loạn thì cũng thôi, giờ lại dám truy sát Lục Ly ngay trước mặt bao người, như thế uy nghiêm Lục Ly Đại Đế biết đặt vào đâu? Giờ Bạch gia còn phải dựa vào Lục Ly kiếm miếng cơm ăn.
Bạch Hạ Sương ủy khuất bay xuống, không dám hó hé nửa lời với Yên phu nhân, chỉ khẽ bĩu môi, thiếu chút khóc ra tiếng. May mắn Bạch Thu Tuyết tiến ra, lôi Bạch Hạ Sương đi, đồng thời trấn an một phen, nói nhỏ bên tai nàng một lúc, Bạch Hạ Sương mới nín khóc mỉm cười.
Bạch Thu Tuyết đưa Bạch Hạ Sương về lại trong cung điện, sau đó đi tới chỗ cung điện Lục Ly. Gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng cảnh giác của Lục Ly:
- Ai?
- Là ta, Sương nhi không đến!
Bạch Thu Tuyết cười khúc khích nói.
Lục Ly như trút được gánh nặng, mở cửa, nhanh tay kéo Bạch Thu Tuyết vào, sau đó như thiểm điện đóng cửa lại. Bạch Thu Tuyết thấy bộ dạng đó của Lục Ly, cười đến thắt lưng cong cả lại.
- Được, dám cười bản Đại Đế, xem ta trừng phạt ngươi!
Lục Ly giận tím mặt, phi thân tới vươn tay ôm lấy Bạch Thu Tuyết, dìu nàng tới trên giường. Bạch Thu Tuyết lập tức hoảng, vội giằng co thoát ra, lại bị Lục Ly trùng trùng ném lên giường, sau đó bổ nhào tới như mãnh hổ, trực tiếp áp trên người nàng.
Bạch Thu Tuyết càng hoảng, vội vàng cầu khẩn nhìn Lục Ly nói:
- Được rồi, Đại Đế, tiểu nhân sai rồi, ngươi tha ta lần này đi.
Cảm nhận thân thể mềm mại trơn nhẵn phía dưới, ngửi mùi thơm như hoa lan trên người Bạch Thu Tuyết, lại nhìn nét mặt thẹn thùng tuyệt mỹ kia, nhịp tim Lục Ly bắt đầu gia tốc, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hắn si ngốc nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Phạm sai, sao có thể không phạt? Bản Đại Đế phạt ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để ta hôn một cái!
Nói rồi Lục Ly há miệng rộng áp sát tới như thiểm điện, ngậm chặt cánh môi hồng kiều diễm của Bạch Thu Tuyết, bá đạo cạy mở miệng nàng, điên cuồng bú mút thỏa thích quỳnh tương ngọc dịch bên trong.
Cảm nhận được bá đạo và yêu thương của Lục Ly, cùng với khí tức giống đực mãnh liệt kia, Bạch Thu Tuyết thoáng chốc lạc mất chính mình, đầu óc trống rỗng.
Chẳng qua nàng hồi thần rất nhanh, đột nhiên đẩy ra Lục Ly, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng nói:
- Không được, Sương nhi ở ngay gần đây!
Tròng mắt Lục Ly lập tức khôi phục tỉnh táo, mặt nhăn lại như trái mướp đắng, ngơ ngác nửa ngày, ủ rũ nói:
- Thu Tuyết, ta vừa mới đột phá Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, giờ phải đi trước tu luyện cái đã … Bạch Hạ Sương tới, cứ nói ta không ở đây.
- Chờ đã!
Bạch Thu Tuyết thấy Lục Ly muốn chạy, nhớ tới mục đích chuyến này, vội nói:
- Vừa rồi ta mới nói với Sương nhi, nàng nhìn trúng một kiện Thúy Ngọc Giáp Thiên gia từ rất lâu, tiểu cô không chịu giúp nàng mua. Nếu ngươi đưa cho nàng, chuyện lần trước coi như xóa bỏ.
- Đưa!
Lục Ly vung tay lên nói:
- Nếu nàng nguyện ý hồi về lại Thiên Ngục Thành, không ảnh hưởng chuyện tốt của chúng ta. Ta đưa nàng mười kiện, không, hai mươi kiện!