- Lục Ly, sao ngươi lại tới? Chẳng lẽ mới một đoạn thời gian không gặp đã nhớ ta rồi?
Khương Khinh Linh không để ý đám người Khương Hoằng và Minh Vũ cũng ở đó, nghiêng đầu nhìn Lục Ly nói.
- Đúng vậy a!
Lục Ly nhìn thấy bộ dạng cô độc lẻ loi của Khương Khinh Linh vừa rồi, nội tâm có chút đau lòng. Vô thức vươn tay sờ lên đầu Khương Khinh Linh nói:
- Nghe bảo ngươi xung kích Quân Hầu Cảnh thất bại, còn bị thương nên ghé thăm ngươi. Thấy ngươi vẫn hoạt bát, còn có thể uống rượu, ta an tâm.
Lục Ly đưa tay vuốt ve đầu Khương Khinh Linh, đây vốn là động tác theo bản năng, như là đang an ủi muội muội. Nhưng ý cười trên mặt Khương Khinh Linh lại chợt cứng lại, cả người cũng cứng đờ. Sau đó nàng không né tránh, mắt hồ ly cong thêm mấy phần, nụ cười trên mặt càng thêm phần rạng rỡ.
Cánh mũi nàng khẽ run run, nói:
- Bản tiểu thư quá chủ quan thôi, hừ hừ, chờ ta thương lành, rất nhanh sẽ tiếp tục xung kích, nhất định đột phá Quân Hầu Cảnh.
- Đừng gấp!
Lục Ly khẽ cười nói:
- Tu luyện cũng như ăn cơm, ăn nhiều sẽ no căng, phải ăn từng ngụm từng ngụm một. Ngươi còn trẻ, chỉ cần cố gắng, rồi sẽ có ngày sừng sững trên đỉnh Trung Châu.
- Hì hì.
Sau khi gặp Lục Ly, cả người Khương Khinh Linh trở nên sôi nổi và hưng phấn lạ thường, nàng uốn ba tất lưỡi nói:
- Đi, theo ta đi Lâm Tiên Các, chúng ta uống rượu.
Khương Hoằng nghe xong vội vàng ngăn cản nói:
- Tiểu thư, đó là khuê các của ngươi, không thể tuỳ ý mang nam tử vào, Tộc Vương mà biết …
Vừa rồi Khương Hoằng thở dài nói phiền toái, chính là bởi phát hiện Khương Khinh Linh động tình với Lục Ly.
Nếu Lục Ly không bị trục xuất khỏi Lục gia, đây có lẽ là chuyện tốt. Nhưng giờ Lục Ly chỉ là con rơi của Lục gia, nếu đi lại với Khương Khinh Linh, phụ thân nàng chắc chắn sẽ nổi giận.
Tộc Vương Khương gia chỉ có một đứa con gái, hoặc là không gả, hoặc là nhất định phải gả cho con em mười hai Vương tộc, hơn nữa còn là công tử danh tiếng lớn nhất trong gia tộc bọn hắn.
Lục Ly chỉ là con rơi, gả cho Lục Ly, không chỉ sẽ thành trò cười cho các gia tộc Trung Châu. Mà sẽ còn dẫn lên Lục Chính Đàn bất mãn, đến lúc đó quan hệ tốt đẹp giữa Lục gia và Khương gia sẽ bị hủy trong phút chốc.
Khương Khinh Linh gặp Lục Ly thì không sao, bằng hữu bình thường có thể hiểu được. Nhưng nếu dẫn Lục Ly vào khuê các, việc này tuyệt đối sẽ truyền đến tai Tộc Vương Khương gia, khi ấy Khương Khinh Linh chắc không sao, nhưng Lục Ly e rằng sẽ đi đứt …
Lục Ly hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, hắn gật đầu nói:
- Linh Lung Hồ cũng không sai, Khương Hoằng đi kiếm chút rượu đồ ăn, ta và tiểu thư các ngươi dạo đêm ở Linh Lung Hồ.
Lục Ly đã nói vậy rồi, Khương Khinh Linh liền cũng khẽ gật đầu. Khương Hoằng vội vàng cập thuyền lên đảo, sau đó xuống thuyền đi bố trí, rất nhanh liền có thị nữ dâng thịt rượu đi lên.
Khương Hoằng lại kiếm tới một chiếc thuyền, mời Minh Vũ lên bên kia, để Lục Ly và Khương Khinh Linh đơn độc trên thuyền. Hắn quá hiểu vị tiểu thư này, nếu cứ đứng bên cạnh làm chướng mắt, nói không chừng sẽ bị nàng một cước đạp xuống hồ.
Thuyền nhỏ chậm rãi bơi đi, trong khoang thuyền bày đầy thịt rượu, hai bên cửa sổ đều mở ra, có thể nhìn thấy sóng nước dập dờn bên ngoài hồ.
Gió thổi từ từ, mang theo một tia mát mẻ, khiến người vô cùng dễ chịu.
Đồ ăn rất ngon, rượu vẫn là Huyết Tinh Mân Côi, uống vào bụng như lửa đốt, chẳng qua uống nhiều rồi Lục Ly lại khá là thích loại vị đạo này.
Nam nhi tại thế, chính là muốn cưỡi tuấn mã nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất, ngủ nữ nhân đẹp nhất, giết kẻ đáng hận nhất. Như thế mới là khoái ý nhân sinh, mới không phụ tới thế giới chuyến này.
Khương Khinh Linh không nói gì, lẳng lặng rót rượu cho Lục Ly, sau đó cười tủm tỉm ngồi ở bên ngắm nhìn Lục Ly. Tựa như Lục Ly là một mỹ nhân tuyệt thế, nhìn thế nào đều không ngán.
- Thực không dám giấu!
Lục Ly không có thời gian chơi đùa với Khương Khinh Linh, mím môi một cái liền có chút ngượng ngùng nói:
- Lần này tới tìm Khinh tiểu thư là cầu ngươi cứu mạng, ai, Lục mỗ thân là nam nhân, lại nhờ cậy nữ tử như ngươi, nói ra thật không khỏi xấu hổ.
- Hả? Lục Ly, ngươi chủ động cầu người, chuyện này không thường thấy a.
Khương Khinh Linh thoáng kinh ngạc, loại người như Lục Ly rất có cốt khí, nếu không phải cửa ải bước không qua, hắn tuyệt sẽ không tới cầu người.
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Có tên Nhân Hoàng nhắm đến ta, nếu là Quân Hầu Cảnh ta còn có thể đánh một trận, chứ Nhân Hoàng thì thật sự hết cách.
- Nhân Hoàng?
Đôi mắt đẹp của Khương Khinh Linh khẽ động, như là sóng nước trong hồ, rất là dễ nhìn. Chuyện bên ngoài nàng không biết nhiều, chẳng qua sau một hồi suy đoán liền vẫn mở miệng nói:
- Là Lục gia? Tống gia? Hay là Thiên Thần Phủ?
Khương Khinh Linh rất thông minh, người Lục Ly đắc tội chỉ có Lục gia Tống gia và Thiên Thần phủ, riêng gia tộc bắc bộ Trung Châu thì hoàn toàn không dám tìm Lục Ly gây sự.
Lục Ly giơ ngón tay cái lên tán thưởng, sau đó giải thích toàn bộ sự thể một lượt, nói:
- Khinh tiểu thư, hiện tại không còn ai có thể giúp ta, đành phải mời ngươi giúp ta tìm ra tộc trưởng Tống gia. Nếu các ngươi không thể ra tay, vậy thì giúp ta kéo nửa năm, nửa năm sau dù tộc trưởng Tống gia đến Bắc Mạc, ta cũng có sức liều mạng.
Tộc trưởng và trưởng lão Mãnh Tượng Tộc rất nhanh sẽ đi ra, đến lúc đó Lục Ly liền định chinh phạt Hoang giới. Nếu thuận lợi, Nhân Hoàng Thái Thản Tộc sẽ về dưới tay hắn. Khi đó dù tộc trưởng Tống gia đến Bắc Mạc, Lục Ly cũng có sức liều mạng.
- Hả?
Khương Khinh Linh rất là kinh ngạc, nửa năm sau Lục Ly đã có thể ngăn cản Nhân Hoàng Cảnh?
Nàng hồ nghi nhìn Lục Ly mấy lần, lại cũng không hỏi nhiều, trầm mặc một lát mới nói:
- Lục Ly, việc này ta không dám cam đoan nhất định giúp ngươi giết được tộc trưởng Tống gia, ta chỉ có thể nói sẽ cố hết sức.
Trong lòng Lục Ly không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, hắn biết dù với thân phận địa vị như Khương Khinh Linh, thật ra cũng không có được quyền lực quá lớn. Quyền lực đều nằm ở trong tay Tộc Vương Khương Vô Ngã và các Đại trưởng lão, lấy tính cách Khương Khinh Linh làm sao sẽ đi cầu Khương Vô Ngã?
Lục Ly nghiêm mặt nhìn Khương Khinh Linh nói:
- Khinh tiểu thư, Lục mỗ nợ ngươi một mạng, về sau nếu có chuyện gì …
- Được rồi!
Khương Khinh Linh ngắt lời Lục Ly, lườm hắn một cái nói:
- Đại lão gia như ngươi mà cứ bà bà mụ mụ như thế làm gì? Bản tiểu thư muốn làm chuyện gì, còn cần đến ngươi?
Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, Khương Khinh Linh nói không phải không có lý, cường giả Khương gia nhiều như vậy, lấy thân phận địa vị Khương Khinh Linh, muốn làm chuyện gì, cứ trực tiếp điều động cường giả là được, còn cần đến tìm Lục Ly?
- Khinh tiểu thư, ta mời ngươi một chén.
Lục Ly bưng chén rượu lên, cụng chén với Khương Khinh Linh một cái, sau đó một hơi cạn sạch. Khương Khinh Linh lần nữa lườm Lục Ly, nói:
- Khinh tiểu thư? Lục Ly, nếu ngươi còn khách khí như vậy với ta, ta liền không giúp ngươi. Gọi ta Khinh Linh, hoặc là Khinh Nhi, hoặc cũng có thể gọi là Linh Nhi.
- …
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, nhìn tròng mắt nóng rực của Khương Khinh Linh, trong lòng bất giác có chút lúng túng và ngượng ngùng, cười khan nói:
- Được rồi, sau này sẽ gọi ngươi Khinh Linh.
- Hì hì
Khương Khinh Linh cười lên vừa lòng thỏa ý, bưng chén chậm rãi uống cạn. Uống xong bờ môi như liệt diễm càng thêm đỏ sậm, mặt nàng cũng chuyển màu ửng đỏ, dưới ánh nến chiếu rọi toàn thân đều tràn ra mị hoặc vô tận.
Sự tình bàn xong, Lục Ly định cáo từ, hắn đứng dậy nói:
- Khinh Linh, Bắc Mạc còn có việc, ta đi về trước, ngày sau lại đến uống rượu cùng ngươi.
- Phải đi nhanh vậy ư?
Ánh mắt Khương Khinh Linh chớp qua một tia thất vọng, sau đó cắn môi ngửa mặt lên nói:
- Không phải vừa rồi ngươi nói có chuyện gì ngươi đều sẽ làm ư? Giờ ta có việc muốn ngươi làm.
Lục Ly quệt quệt môi, lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển a, mới vừa rồi còn nói không chuyện gì, chỉ chớp mắt liền lật lọng.
Chẳng qua nếu Khương Khinh Linh đã nói vậy rồi, hắn có thể làm sao? Đành nhắm mắt nói:
- Được, ngươi nói đi, chỉ cần Lục mỗ có thể làm được, tuyệt không chối từ.
- Ngươi tất nhiên có thể làm được.
Mắt Khương Khinh Linh lại cười thành như hồ ly, trên mặt chất đầy vẻ yêu mị, nói:
- Ta muốn ngươi đêm nay đừng đi, bồi ta một đêm.