Mây đen áp đỉnh, sóng biển cuộn trào, cuồng phong tứ ngược, lôi xà phá không.
Trường cảnh tại hồ vực ma quỷ vào lúc này hệt như tận thế, khiến người kinh hồn bạt vía, nếu là người bình thường thấy được cảnh này, sợ rằng sớm đã bị dọa cho hồn phi phách tán.
Khăng khăng trong vòi rồng khổng lồ kia lại đang có một người không ngừng đảo tới đảo lui. Thỉnh thoảng hắn còn định điều khiển Mệnh Luân bay ra ngoài, nhưng mỗi lần đều bị cuồng phong cường đại thổi cho xoay tròn lăn lộn. Chờ lúc hắn thật vất vả mới ổn định lại được thân hình, tiếp tục định bay ra, sức gió bên ngoài vòi rồng đã tăng lên gấp bội, cả người lại bị cuốn vào.
Cảnh này không khác gì người rơi vào vòng nước xoáy trong hồ, liều mạng nghĩ cách bơi ra vòng xoáy, lại một mực không thể thoát khỏi hấp lực. Hoặc như một con cá vùng vẫy giãy chết trên bờ cát, lại thủy chung không cách nào về lại trong biển.
Lục Ly đã phấn chiến nguyên suốt ba ngày ba đêm trong vòi rồng, đây không phải hắn không cẩn thận rơi vào, mà là chính hắn chủ động bay vào.
Gửi mình vào tử địa sau đó đi tìm đường sống!
Lục Ly tham ngộ mấy ngày, trong lòng có một loại xung động cường liệt. Muốn cảm ngộ được áo nghĩa ẩn chứa trong vòi rồng, vậy thì hắn tất phải tiến vào trong vòi rồng, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Mới đầu Dạ Tra rất lo lắng, thời thời khắc ở ngoài canh chừng, chuẩn bị sẵn sàng cứu ra Lục Ly, nhưng sau khi quan sát suốt một ngày, hắn mới dần yên tâm.
Vòi rồng nơi này không khủng bố như ở đại dương, nhục thân Lục Ly lại cường đại, lực kéo xé trong vòi rồng chưa đủ sức để xé sống Lục Ly, vạn nhất chịu không được Lục Ly cũng sẽ bóp nát ngọc phù cảnh báo.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương nhìn ra ngoài một lát, xác định Lục Ly tạm thời không có nguy hiểm mới thở phào một hơi. Hai người thu hồi phi thuyền thiết giáp, mang theo một đám hạ nhân và hộ vệ đi lên phi thuyền thiết giáp của Lục Ly.
Sau đó hai người mặc kệ bão tố, cứ thế đứng trên boong tàu quan sát Lục Ly đảo tới đảo lui trong vòi rồng nơi xa, thỉnh thoảng lại bị vòi rồng hút ngược vào.
Điên cuồng!
Bạch Hạ Sương tưởng rằng Bạch Thu Tuyết một thân một mình đi vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân rèn luyện đã tính là rất điên cuồng, không ngờ Lục Ly tu luyện lại càng thêm điên cuồng. Bị lực lượng cường đại như vậy kéo xé, thân thể Lục Ly hẳn là đang phải tiếp nhận thống khổ bất tận, vậy nhưng hắn đã kiên trì trong đó suốt ba ngày ba đêm
Trong mắt Bạch Thu Tuyết hiện lên một tia đau lòng, Bạch Hạ Sương tính cách tùy tiện, không hiểu vì sao Lục Ly điên cuồng tu luyện như vậy, riêng nàng lại ẩn ẩn hiểu được phần nào.
Dù Lục Ly là con em Lục gia, nhưng trước nay toàn là từng bước từng bước bò lên từ tầng chót đáy, người như Lục Ly càng để tâm tới thực lực hơn bất kỳ công tử hào môn nào, bởi vì hắn không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa chính mình.
Bạch Thu Tuyết không biết vì sao Lục Ly đã đi Trung Châu lại còn trở về nhất thống Bắc Mạc, làm thổ hoàng đế ở chỗ này. Nàng cũng rất rõ ràng Lục Ly không phải người quyến luyến quyền thế địa vị, bằng không năm đó hắn sớm đã nhất thống Bắc Mạc.
Sau khi nhất thống Bắc Mạc, Lục Ly lại chẳng làm gì hết, thậm chí vẫn thích đám người Bạch Hạ Sương gọi hắn bằng tên họ trước đây, mà không phải Đại Đế. Từ điểm này có thể nhìn ra được, Lục Ly trở về Bắc Mạc là vì tài nguyên, vì tu luyện, vì thực lực, chứ không phải vì tham muốn quyền thế hay hưởng thụ.
Lúc Bạch Thu Tuyết đi Linh Đế Thành, từng hỏi dò một ít tin tức về Lục Linh, đám người Yên phu nhân lại hoàn toàn không biết gì, điều này chứng tỏ Lục Linh vẫn chưa được cứu về.
Bởi thế, rất dễ hiểu được vì sao lúc này Lục Ly lại điên cuồng tu luyện như vậy.
Lục Ly đợi trong vòi rồng suốt một ngày một đêm, rốt cục chịu hết nổi, bóp nát ngọc phù cảnh báo, Dạ Tra lập tức vọt vào, kéo hắn đi ra.
Toàn thân Lục Ly ướt sũng, cả người cũng hữu khí vô lực, mỏi mệt vô cùng. Hắn nhìn thấy Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đứng trên boong tàu, khẽ nhếch môi cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu trầm trầm ngủ say.
Giấc ngủ này kéo dài suốt hai ngày hai đêm, lúc Lục Ly mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện bên giường có người. Hắn mở mắt nhìn thấy máu tóc đen bóng, là một nữ tử đang cúi mặt ngủ thiếp bên giường.
Nữ tử nghiêng mặt mà ngủ, thần sắc an tường, mi tâm có ấn ký chu sa, rất dễ nhận ra đây là Bạch Thu Tuyết.
Lục Ly định lặng lẽ đứng dậy, lại vẫn kinh động đến Bạch Thu Tuyết, nàng mơ mơ màng màng mở mắt. Bộ dáng mắt mũi kèm nhèm lại có vẻ xinh đẹp lạ thường, Lục Ly nhịn không được đưa tay khẽ vuốt má nàng.
Ánh mắt Bạch Thu Tuyết thoáng chốc trở nên tỉnh táo, thấy rõ ràng là Lục Ly, nàng cười ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi:
- Lục Ly, thân thể ngươi không sao chứ?
Có lẽ là vì Bạch Thu Tuyết tu luyện Thiên Mị Tộc, cái nhăn mày khẽ cười này của nàng đều vũ mị, rung động nhân tâm, Lục Ly nhìn mà ngây dại, cứ thế thẫn thờ nhìn nàng, không nói một lời.
Rất nhanh trên mặt Bạch Thu Tuyết hiện lên hai mạt ráng hồng, tránh né ánh mắt nóng bỏng của Lục Ly, thẹn thùng cúi mặt xuống, vẻ thẹn ngượng thiếu nữ này càng khiến Lục Ly tròn mắt, hắn kìm lòng không được nói:
- Thu Tuyết, ngươi thật đẹp.
Bạch Thu Tuyết đã thẹn lại càng thêm thẹn, cả người đều căng cứng, tay Lục Ly khẽ vuốt lên má nàng, nàng căng thẳng, rất muốn tránh đi, khăng khăng trong lòng nàng lại rất yêu thích cảm giác này.
Lục Ly ngồi dậy, kéo lấy tay Bạch Thu Tuyết, ánh mắt chân thành nói:
- Thu Tuyết, chuyện ngày đó ta nói với ngươi, ngươi cân nhắc thế nào rồi?
- Chuyện gì? Ta … ta quên rồi.
Bạch Thu Tuyết như muốn rụt đầu vào trong cổ, ở mặt này thiếu nữ khá là dè dặt, gia giáo Bạch gia càng khiến Bạch Thu Tuyết không thể không dè dặt.
Lục Ly nhếch môi khẽ cười, kéo Bạch Thu Tuyết vào trong ngực, ngồi trên giường nhẹ giọng nói:
- Thì là chuyện đế quốc thiếu một đế hậu.
Bạch Thu Tuyết quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám đối mặt trực diện với ánh mắt nóng bỏng của Lục Ly, nàng nói:
- Đế quốc thiếu Đế hậu thì ngươi hỏi ta làm gì? Giờ ngươi chính là Đại Đế Bắc Mạc, ra lệnh một tiếng liền có vô số tiểu thư tự tiến chẩm tịch, còn sợ không có Đế hậu?
Lục Ly khẽ cười nói:
- Khát nước ba ngày, ta lại chỉ uống một bầu, ta chỉ thích tiểu thư Bạch gia.
- Bạch gia, Bạch gia nào?
Cổ gáy Bạch Thu Tuyết đỏ bừng, lại vẫn cố giả bộ hồ đồ nói:
- Có nhiều Bạch gia lắm, tiểu thư Bạch gia chúng ta cũng rất nhiều!
- Đúng!
Lục Ly lần nữa cười nói:
- Tiểu thư Bạch gia đúng là rất nhiều, Bạch Thu Tuyết lại chỉ có một, Thu Tuyết, ta thích ngươi!
Oanh
Tựa như sấm nổ bên tai, Lục Ly nói thẳng không vòng vo, thế công mãnh liệt triệt để đánh sụp phương tâm Bạch Thu Tuyết, tâm tạng nàng đập loạn như nai con, chân tay có chút luống cuống
Dù những ngày này nàng đã có tâm lý chuẩn bị, nếu không cũng sẽ không cùng Bạch Hạ Sương chạy tới nơi đây. Nhưng lúc này lại vẫn có chút luống cuống, trong lòng vừa ngọt ngào, lại vừa căng thẳng, còn có chút sợ hãi.
Lục Ly đã nhận định chuyện gì liền sẽ không do dự, hắn cũng không thích dây dưa dài dòng, bởi thế hắn duỗi hai tay ra trực tiếp ôm Bạch Thu Tuyết vào trong ngực, sau đó trực tiếp dán miệng lên, vụng về mà cuồng nhiệt hôn lấy Bạch Thu Tuyết.
Bạch Thu Tuyết sửng sốt, cả người chết lặng. Căn bản không biết kháng cự, mặc cho Lục Ly tiến công mãnh liệt, nàng phát hiện đầu lưỡi xa lạ trực tiếp gõ mở môi mình, toàn thân khe khẽ run rẩy.
Hơn nữa
Nàng còn phát hiện Lục Ly rất không thành thật, một tay lặng lẽ lòn vào trong áo bào, chụp lên nơi mà trước kia chưa từng nam nhân nào đụng qua. Nàng triệt để lạc mất chính mình, hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ còn biết mặc cho Lục Ly dày vò.
Sa sa sa!
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, một bóng người hấp tấp tiến vào. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết tách ra nhanh như thiểm điện, Lục Ly nằm sấp xuống, giả bộ ngủ say, Bạch Thu Tuyết thì đỏ mặt ngồi đó, còn không kịp chỉnh lý quần áo xộc xệch.
- Tỷ tỷ
Bạch Hạ Sương như một cơn gió vọt vào, nét mặt nàng đỏ bừng, mị nhãn như tơ, miệng thở gấp phì phò, nàng liếc qua Lục Ly, thấy Lục Ly nhắm mắt ngủ say, lập tức kinh hoảng nói nhỏ bên tai Bạch Thu Tuyết:
- Tỷ tỷ, gặp quỷ, vừa rồi ta cảm giác nơi này bị người sờ vuốt, còn có người đang hôn ta, ta cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Tỷ tỷ, đây là chuyện gì? Ta sợ quá!
- Ách?
Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, tựa như sét đánh ngang tai, cả người khẽ run lên.
Hắn nghe nói qua song bào thai có cảm ứng tâm linh, Bạch Hạ Sương từng nói chỉ cần tới gần Bạch Thu Tuyết trăm dặm nàng liền có thể cảm ứng được, không ngờ loại chuyện này quả thật tồn tại.
- Hỏng!
Trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác không ổn, sau này nếu hắn và Bạch Thu Tuyết làm chuyện đấy, liệu có phải Bạch Hạ Sương cũng sẽ có cảm giác?
Hắn bắn ra một tên, lại trúng tận hai con chim điêu a …