Lần này không có bất kỳ ngoài ý nào, dù tốc độ Lục Ly bị trọng lực áp chế. Nhưng bốn phương tám hướng khắp nơi toàn là Lục Ly, tất cả đều đồng loạt chộp tới, Đỗ Hành căn bản không cách nào phán đoán ra móng vuốt nào là thật.
Răng rắc
Một tay Đỗ Hành bị nhẹ nhàng xoắn thành thịt vụn, bởi vì hắn đang bị Lục Phi Tuyết gắt gao ôm cứng, không cách nào giãy thoát ra được, móng vuốt Lục Ly cứ thế cắm thẳng, trực tiếp bắt lấy đầu Đỗ Hành.
Thẳng đến lúc này, Đỗ Hành rốt cuộc mới có phản ứng, vừa rồi đau nhức kịch liệt truyền đến từ cánh tay khiến hắn thống khổ vạn phần, thiếu chút tinh thần băng liệt.
Khoảnh khắc trước khi chết, mắt hắn đỏ ngầu, không nghĩ cách đào tẩu, ngược lại điên cuồng điều khiển tiểu ấn từ trên cao nghiền ép xuống.
Hắn biết rõ, nếu hắn chết, người Đỗ gia đừng hòng sống nổi một ai, đã như vậy không bằng thà chết chung luôn với đám người Lục Ly Minh Vũ Lục Phi Tuyết.
- Chết đi!
Huyết trảo Lục Ly trùng trùng chộp tới, nhẹ nhàng bẻ vụn đầu Đỗ Hành, não tương tung tóe cả ra.
Đỗ Hành vừa chết, trọng lực áo nghĩa lập tức giải trừ. Nhưng giữa không trung cự ấn như núi nhỏ vẫn đang gào thét lao xuống, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần theo bản năng định tránh ra.
Nhưng đến sát na sau cùng, hai người hồi thần lại, có lẽ bọn hắn sẽ đào thoát được, nhưng tốc độ Lục Ly chậm chút, nói không chừng không cách nào chạy đi.
- Đứng vững!
Minh Vũ quát lớn, bất ngờ điều khiển Bản Mệnh Châu lao vút lên không, hắn muốn dùng Bản Mệnh Châu đụng bay đại ấn hoặc ít ra là ngăn lại phần nào xung lực từ đại ấn.
Hưu
Vũ Hóa Thần học theo, cũng thả ra Bản Mệnh Châu hung hăng đánh tới. Đại quốc sư Thiên Hàn Quốc đang triền đấu với hắn lại hoảng sợ lui nhanh, căn bản không quản đám trưởng lão và binh lính trên quảng trường sau lưng.
Phanh phanh!
Hai tiếng va chạm trầm muộn vang lên, tốc độ đại ấn hoãn chậm phần nào, lại vẫn lấy một tốc độ khủng bố hung hăng nện xuống, Bản Mệnh Châu của Minh Vũ và Vũ Hóa Thần không tạo được tác dụng hoãn xung nào đáng kể.
Hai người đánh giá thấp huyết mạch thần kỹ của Đỗ gia, đây chính là huyết mạch thần kỹ thất phẩm, nếu có thể tùy tiện đụng bay, vậy còn là thất phẩm nữa sao?
Mặt Lục Phi Tuyết bị thương nặng, máu thịt be bét, lúc này cảm nhận được bóng đen từ trên trời đổ ập xuống, nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo Lục Ly ôm vào trong ngực, sau đó khom người xuống.
Nàng biết rõ sức phòng ngự của Thần Khải, dù có là núi lớn đổ xuống cũng ép không chết nàng, cùng lắm chỉ là bị chút tổn thương thôi.
Lục Ly không dám cậy mạnh, hắn không có chiến giáp cường đại, nhục thân dù mạnh đến mấy cũng chịu không được nghiền ép cỡ đó. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức dùng ngân trảo xoắn xuống đất.
Oanh
Đại ấn như vẫn thạch nện xuống, ít nhất có hơn trăm người bị nghiền ép, trọn cả Thiên Hàn Thành chấn rung kịch liệt, rất nhiều phòng ốc sụp đổ, mặt đất quảng trường lõm sâu mười mấy mét.
Toàn trường tĩnh lặng, nhìn tiểu ấn như núi kia, đám đông gần đó ngơ ngác nhìn nhau, đại ấn này phải nặng đến mấy trăm vạn cân, đè xuống như thế, người phía dưới còn có thể sống được ư?
Oanh
Đại ấn đột nhiên nổ tung, một người toàn thân đầy máu, ôm theo một người khoác chiến khải màu lam bay vút ra. Bộ dạng Lục Ly rất thê thảm, cả người bê bết máu, xương cốt cũng đứt gãy mấy đoạn, chẳng qua máu trên người không phải của hắn, mà đều của Lục Phi Tuyết phun ra.
Hưu
Một nơi khác, mặt đất ầm ầm nứt tung, hai đạo nhân ảnh bắn ra, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần rất thông minh kịp thời đào hang trốn xuống đất, tránh thoát khỏi nghiền ép.
- Giết, giết sạch toàn bộ võ giả Đỗ gia!
Nhìn Lục Phi Tuyết đã ngất đi, Lục Ly nổi giận rống to. Nếu không phải có Lục Phi Tuyết ôm hắn, che chắn đại bộ phận lực lượng, lúc này hắn tuyệt đối không chỉ gãy mỗi mấy chiếc xương sườn.
Ông
Thế của Minh Vũ trấn áp ra, ấn ký hỏa diễm của Vũ Hóa Thần cũng phát sáng lên, vô số Hỏa Long gào thét lao tới, hai người từ hai hướng khóa chặt đại quốc sư Đỗ gia.
Tên đại quốc sư này chỉ là Quân Hầu cảnh trung kỳ, lại không phải con em Đỗ gia, không thức tỉnh huyết mạch. Sau khi bị Thế của Minh Vũ trấn áp, tốc độ lập tức giảm mạnh.
Vũ Hóa Thần có được huyết mạch thần kỹ lục phẩm, còn dung hợp hoàn mỹ với Tinh Hỏa áo nghĩa, bản thân lại là Quân Hầu cảnh trung kỳ, chiến lực rất không tầm thường.
Dưới sự liên thủ của hai người, rất nhanh đại quốc sư liền bị hỏa diễm cuốn lấy, cả người bùng lên liệt hỏa hừng hực, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng bị Minh Vũ vung kiếm chém giết.
Đám người Đỗ Tử Lăng trợn tròn mắt!
Tất cả các trưởng lão Đỗ gia đều choáng váng, bọn hắn đều là Bất Diệt Cảnh, chỉ bằng một mình Minh Vũ liền đã có thể nhẹ nhàng trấn áp, càng đừng nói còn có thêm Vũ Hóa Thần.
Một tên trưởng lão quỳ rạp xuống đất, hét lớn:
- Ta đầu hàng. Lục Ly! Chúng ta đầu hàng!
- Đã muộn, giết!
Lục Ly chính đang lấy ra đan dược chữa thương trị liệu cho Lục Phi Tuyết, lúc này trong lòng hắn hối hận không thôi.
Sớm biết thế hắn đã không lỗ mãng tuyên chiến, trước về lại Thiên Đảo Hồ tìm tới đám người Dạ Tra, sau đó liền có thể nhẹ nhàng huyết tẩy Thiên Hàn Quốc. Hắn phạm vào đại kị khinh địch, may mà Lục Phi Tuyết chỉ bị trọng thương, nếu chết rồi, cả đời này hắn đều khó mà tha thứ cho chính mình.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần thấy Lục Ly phẫn nộ như thế, làm sao dám trái ý hắn?
Hai người vốn đều là kiêu hùng, giết người không chớp mắt, lúc này Minh Vũ lập tức dùng Thế trấn áp, Vũ Hóa Thần bắn ra hoa lửa đầy trời, lần lượt từng tên võ giả Bất Diệt Cảnh, từng tên trưởng lão Đỗ gia bị thiêu sống.
- Lục Ly, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Đỗ Tử Lăng chạy không được, cũng bị thiêu sống, hắn gầm lên giận dữ, sau đó cả người liền bị đốt thành than đen.
Lục Ly không nhìn Đỗ Tử Lăng lấy một lần, trên mặt chẳng hề có chút biểu tình nào. Từ sau lần đầu tiên giết người ở bộ lạc Địch Long, trái tim hắn đã cứng rắn như đá, đối xử kẻ địch hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, muốn nhất thống Bắc Mạc, làm sao có thể không chết người?
Hắn không phải không cho Đỗ Hành cơ hội, nếu Đỗ Hành thật tâm quy thuận, hắn dù có âm thầm đề phòng, nhưng cũng sẽ thu nhận bọn hắn, đối xử công bằng như thuộc hạ bình thường.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần không chút ngưng tay, phàm là người mặc chiến giáp màu bạc của võ giả Đỗ gia đều bị hai người chém giết thành từng mảnh từng mảnh. Vũ Hóa Thần còn xông vào trong hoàng cung, dùng thần niệm truy quét một phen, vừa thấy võ giả Đỗ gia liền lập tức đồ sát.
Lục Ly ra lệnh, chỉ cần võ giả Đỗ gia đều phải chém tận giết tuyệt. Trong đó then chốt nhất là hai chữ võ giả, nếu Lục Ly hạ lệnh là người của Đỗ gia đều giết sạch, sợ rằng lúc này Vũ Hóa Thần đã trực tiếp thả ra vô số hỏa diễm, biến toàn bộ Hoàng cung thành biển lửa, rất nhiều nữ quyến và trẻ nhỏ đều sẽ bị thiêu chết.
Trong thành chìm trong khung cảnh rối loạn, vô số người điên cuồng bôn tẩu, một số đệ tử gia tộc rất thông minh, quỳ gối bên mép quảng trường, miệng không ngừng hét lớn:
- Chúng ta không phải người Đỗ gia, đừng giết chúng ta, chúng ta đầu hàng.
- Người toàn thành nghe đấy!
Minh Vũ thấy trong thành quá loạn, liền bay lên giữa không trung rống to:
- Lần này chúng ta chỉ giết võ giả Đỗ gia, hết thảy những gia tộc còn lại đều được ân xá, bình dân cũng được an toàn. Tộc trưởng tất cả các gia tộc ra đây trình diện, toàn bộ con dân về lại trong nhà, ai dám cả gan chạy loạn, giết không cần luận!
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Không thể để cho võ giả Đỗ gia trốn đi dù chỉ một tên, trong thành đại loạn, làm sao phân biệt ai có phải là người Đỗ gia hay không? Bởi thế Minh Vũ nghĩ đến chiêu hàng các gia tộc lớn nhỏ trong thành, như vậy liền có thể triệt để khống chế Thiên Hàn Thành, truy quét sạch sẽ người Đỗ gia.
Hưu
Minh Vũ vừa lên tiếng, tộc trưởng các gia tộc lớn nhỏ trong thành lập tức vội vàng đi ra trình diện, những con dân đang điên cuồng đào tẩu cũng không dám chạy loạn, vội chạy về lại trong gia tộc.
Sự tình sau đó Lục Ly không muốn quản, hắn ôm Lục Phi Tuyết tiến vào trong hoàng cung, tuỳ tiện tìm tới một thiền điện.
Lúc tiến vào thiền điện, hắn nhìn sang Vũ Hóa Thần, quát lạnh nói:
- Vũ Hóa Thần, chuyện tiếp sau các ngươi xử lý, mau chóng khống chế Thiên Hàn Thành. Giết sạch người phản kháng, đừng thương tới bình dân vô tội, người già trẻ nhỏ cũng không cần giết. Ừ, cứ tạm thế cái đã!