Nghỉ ngơi ba ngày, thương thế của Minh Vũ đã khỏi, Vũ Hóa Thần ăn một số linh dược cũng khôi phục được một chút. Có điều hắn bị hấp thu sinh mệnh nguyên lực, sợ là không có một đoạn thời gian thì không thể khôi phục lại, chiến lực thì không ảnh hưởng gì.
Mạc Diệp mấy ngày nay vẫn ở cùng Lục Ly, tổ chức một lần yến hội đón gió tẩy trần cho Lục Ly, thuận tiện chiêu đãi bọn Hàn Vô Tâm.
Ba ngày sau Lục Ly thấy thương thế của hai người đã đỡ, quyết định khởi hành.
Lục Ly dặn dò hai người, không thể nói ra bất kỳ chuyện gì của Lục Nhân Hoàng, thậm chí chuyện bọn họ đến từ Bắc Mạc cũng không được nói. Tóm lại tất cả mọi chuyện cứ để hắn nói, hai người cứ im lặng.
Minh Vũ tính tình lạnh lùng, trời sinh không thích nhiều lời, Vũ Hóa Thần là hồn nô của Lục Ly, Lục Ly đã hạ mệnh lệnh, hắn tất nhiên không dám nói gì.
Đám người Hàn Vô Tâm thì Lục Ly không chuẩn bị dẫn bọn họ tới Lục gia, dù sao ba người truyền tống cũng cần huyền tinh.
Hiện tại có Mạc Diệp hộ tống, Lục Ly trên đường đi đã được bảo đảm an toàn. Đám người Hàn Vô Tâm đi theo cũng không có ý nghĩa gì, Lục Ly tìm Mạc Diệp mượn hai trăm ức huyền tinh, trả lại cho Hàn Vô Tâm cả gốc lẫn lời, dù sao ba người qua lại cũng đều cần huyền tinh.
Mạc Diệp rất rộng rãi, lập tức phái người đi lấy hai trăm ức, Lục Ly chuyển cho Hàn Vô Tâm. Cũng không nói gì, chỉ tỏ rõ ân tình lần này Lục Ly hắn nhớ kỹ.
Hàn Vô Tâm là người thông minh, đừng nói Lục Ly cho hai trăm ức huyền tinh, cho dù không cho hắn cũng sẽ không nói gì. Thân phận đệ tử trực hệ của Lục gia này đã rất đáng giá rồi, Lục Ly rất trọng tình nghĩa, chỉ cần không chết thì sớm muộn gì cũng quật khởi.
Truyền tống trận còn chưa sửa chữa xong, Mạc Diệp lấy ra phi thuyền thiết giáp mang theo đám người bay tới quận thành phụ cận, sau đó truyền tống tới phủ thành, cuối cùng đến Bạch Dương Thành.
Mạc Diệp không tiếp tục truyền tống, mang theo Lục Ly rời thuyền, nói phải chiêu đãi long trọng Lục Ly một phen. Không từ chối được thịnh tình của Mạc Diệp, Lục Ly dẫn theo mấy người đi xuống.
Mạc Diệp nói muốn mời tộc trưởng của tất cả gia tộc tứ phẩm ngũ phẩm xung quanh tới, Lục Ly lại cự tuyệt. Bản thân hắn không thích loại yến hội này, không thích náo nhiệt, chỉ là không muốn làm bẽ mặt Mạc Diệp, nếu không hắn cũng sẽ không dừng lại ở Bạch Dương Thành.
Ăn uống xong, nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại khởi hành.
Lục Ly và ba người Hàn Vô Tâm cũng mỗi người đi một ngả, ba người Hàn Vô Tâm về Thần Hỏa Vực. Có điều ba người không ngồi truyền tống trận, mà là lựa chọn ngồi thương thuyền cỡ lớn, như vậy tốn thời gian hơn, nhưng lại không cần tiêu phí quá nhiều huyền tinh.
....
Lục Ly lần này trực tiếp truyền tống tới Lam Sư Thành, đây là thành trì của Lam Sư Phủ, một trong ba thế lực thất phẩm dưới trướng Lục gia.
Lam Sư Thành rất lớn, Lục Ly ở trên quảng trường trong thành nhìn một cái, cũng cảm thấy không nhìn thấy điểm cuối, chỗ xa nhất nhìn thấy đều là thành lũy, cảm giác như là vô biên vô hạn.
Mạc Diệp xin ý kiến Lục Ly, có muốn tới Lam Sư Phủ hay không?
Nếu Lục Ly công bố thân phận, cho dù Phủ Chủ của Lam Sư Phủ nói không chừng cũng muốn đích thân tiếp kiến Lục Ly, dù sao uy vọng của Lục Nhân Hoàng là rất cao.
Lục Ly không để Mạc Diệp đi thông tri cho người của Lam Sư Phủ, hắn vẫn chưa trở lại Lục gia, vẫn chưa nhận tổ quy tông, hiện tại lấy cờ hiệu con cháu của Lục gia ra mà hò hét khắp nơi, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Lục gia.
Hắn hiện tại chỉ muốn tìm một người hộ tống bọn họ trở về, tất cả chuyện khác cứ để về Lục gia đã rồi tính, còn lại đều không quan trọng.
Vốn từ Lam Sư Thành có truyền tống trận trực tiếp tới Thần Khải Thành, có điều Lục gia phong thành, truyền tống trận đều đóng cửa. Cho nên muốn muốn tới Thần Khải Thành, phải một đường truyền tống tới Thần Khải Vực.
Tuy nơi này là địa bàn của Lục gia, nhưng cách Thần Khải Vực vẫn có một số cự ly. Lục Ly lại bắt đầu trở nên ngất ngơi, một đường truyền tống, cho tới khi trời tối, đến một vực thành mới dừng lại.
Vực thành này thuộc sự cai quản của một gia tộc lục phẩm, Mạc Diệp cũng không đi bái phỏng, mang theo Lục Ly tới khách sạn, nghỉ ngơi một đêm.
Ngày hôm sau tiếp tục khởi hành, cứ như vậy truyền tống liên tục, tới buổi chiều ngày thứ ba, Mạc Diệp ngừng lại, bảo Lục Ly nghỉ ngơi một nén hương, sau đó nói:
- Công tử, nơi này đã là Thần Khải Vực, tiếp theo không truyền tống được nữa, chúng ta cần ngồi phi thuyền thiết giáp bay tới Thần Khải Thành, ngươi xem nghỉ ngơi một đêm trước hay là hiện tại khởi hành luôn?
Hiện tại đã là buổi chiều, tối đa thêm một tiếng nữa sẽ tới buổi tối, Lục Ly nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng không vội gì một ngày, bảo Mạc Diệp tìm chỗ qua đêm.
Ban ngày Truyền tống, Lục Ly vốn đã mệt lắm rồi, cơm chiều cũng không ăn, một đêm này lại có thế nào cũng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại trên giường, có chút hưng phấn, có chút khẩn trương, lại có chút lo lắng.
Hắn rất xa lạ với Lục gia, tuy nơi này là bản tộc của hắn, là nhà của hắn, nơi này có thân nhân của hắn, có tộc nhân của hắn, còn có gia gia của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng xa lạ với những người này.
- Gia gia?
Nghĩ đến gia gia của mình, Lục Ly ngồi dậy, tìm tới Mạc Diệp.
Mạc Diệp đang ngồi xếp bằng trong phòng, thấy Lục Ly tới, rót một chén trà cho hắn, cười hỏi:
- Sao? Không ngủ được à?
Lục Ly ngồi xuống đối diện Mạc Diệp, gật đầu, uống mấy ngụm trà rồi hỏi:
- Mạc cung chủ, gia gia của ta là người như thế nào?
- Gia gia của ngươi?
Lục Ly không muốn nhiều lời về chuyện của Lục Nhân Hoàng, cũng chưa từng hỏi qua chuyện của Lục gia, lúc này hắn chủ động trò chuyện, Mạc Diệp ngược lại rất có hứng thú, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Gia gia của ngươi là Lục gia Tộc Vương, xếp thứ chín trên Thần Châu Chiến Thần Bảng. Hắn được xưng là người có sức phòng ngự cường đại nhất Trung Châu, tính ra thì hắn chắc đã một trăm năm mươi tuổi rồi.
- Ừ... Hắn sinh phụ thân ngươi khá là muộn, hắn năm xưa say mê võ đạo, mãi không thành hôn. Kỳ thật ta chỉ được gặp hắn có một lần, còn là vào ba mươi năm trước. Ta cảm thấy hắn rất uy áp, tính cách có thể hơi cứng ngắc.
Trong đầu Lục Ly hiện lên bộ dạng của một tiểu lão đầu bảo thủ, hắn trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Vậy cha ta có mấy huynh đệ tỷ muội? Ta là thứ mấy.
- Không có huynh đệ!
Mạc Diệp nói:
- Phụ thân ngươi là con trai độc nhất, ngươi chỉ có một thân cô cô, gia gia của ngươi thành hôn khá muộn, cũng rất chuyên tình, chỉ cưới một mình nãi nãi của ngươi, sinh hạ một nam một nữ. Cô cô ngươi tên là Lục Phi Tuyết, hiện tại gả cho thiếu phủ chủ của thế lực thất phẩm Thiên Thần Phủ. Thiên Thần Phủ này cũng ở đông bộ Trung Châu, nổi danh ngang với Lam Sư Phủ.
- Cô cô?
Trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ tươi cười, thân cô cô chính là người chí thân, sau này nên tới bái kiến một chút.
Sau đó hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, nãi nãi của ta thì sao?
Sắc mặt Mạc Diệp trở nên trầm xuống, lắc đầu thở dài:
- Mười mấy năm trước nãi nãi của ngươi đã đi về cõi tiên rồi, Lục gia giống như cũng phát tang bí mật, ta cũng là từ bên Lam Sư Phủ có được tin tức.
- Ồ.
Sắc mặt Lục Ly xuống, tuy hắn rất mơ hồ đối với nãi nãi, nhưng cũng là người chí thân của hắn, không ngờ lại không có duyên gặp một lần.
Mười mấy năm trước?
Khi đó phụ thân chắc ở Bắc Mạc, nghĩ đến phụ thân cũng không biết mẫu thân của mình đã chết, hắn lại khẽ thở dài.
Mạc Diệp miễn cưỡng cười nói:
- Tiểu thiếu gia xin nén bi thương, ngươi có thể trở về Lục gia, chắc hẳn nãi nãi của ngươi ở dưới cửu tuyền cũng rất vui? Gia gia ngươi nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ càng cao hứng hơn.
- Ừ, nghỉ ngơi đi, ngày mai tới Thần Khải Thành.
Lục Ly gật đầu, đứng dậy đi về phòng mình, lần này càng không ngủ được. Nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy gia gia của mình, nghĩ tới Lục gia biết mình trở lại, sẽ là bộ dạng gì?
Trong mơ mơ màng màng, Minh Vũ gọi hắn rời giường, trời sáng rồi.
Tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, Mạc Diệp lấy ra phi thuyền thiết giáp bay tới Thần Khải Thành. Từ đây bay tới đó mất khoảng hơn hai tiếng, Thần Khải Thành phong thành, bất kỳ truyền tống trận nào cũng không truyền tống được, chỉ có thể dựa vào bay tới.
Hai canh giờ này, tâm tình của Lục Ly càng thêm kích động, một mực đứng trên giáp bản nhìn về phương xa.
Sau hai canh giờ, một tòa thành trì cực lớn cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Lục Ly, nhìn cổ thành cực lớn tràn ngập khí tức tang thương đó, Lục Ly bỗng dưng có một loại xung động muốn rơi lệ, hắn mấp máy môi lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng tìm được Lục gia rồi, ta cuối cùng cũng về gia tộc rồi.