Bất Diệt Long Đế

Chương 333: Biến dị



Đấu giá kết thúc, đám người Lục Ly và Hàn Vô Tâm lập tức về về Thần Hỏa Thành, tuy Lục Thủy Thành rất an toàn, nhưng vạn nhất đám người Tống Hà bí quá hoá liều thì sao?

Hàn Vô Tâm lập tức đi tìm bọn  tộc trưởng và đại trưởng lão của Hàn gia để thương nghị, đám người Lục Ly thì về trong thành.

- Vũ Hóa Thần, Minh Vũ các ngươi hộ pháp giúp ta.

Sau khi Lục Ly trở về, lập tức chuẩn bị nghiên cứu Hoàng Kim Thú Trảo đó, nếu có thể luyện hóa, loại chuyện này không nên trì hoãn, luyện hóa càng sớm càng tốt.

Vũ Hóa Thần thủ hộ ở đại sảnh, Minh Vũ thì thủ hộ bên cạnh Lục Ly. Lục Ly tiến vào trong một căn phòng, đóng cửa lại, từ trong không gian giới lấy ra Hoàng Kim Thú Trảo đó.

Thú trảo này rất lớn, sáu móng sắc mỗi một cái đều to bằng cánh tay, cường tráng hữu lực, móng tay bên trên rất sắc bén, giống như sáu thanh lợi nhận. Nếu bị móng vuốt này cào trúng, e là sẽ trực tiếp bị cào thành thịt nát?

Trên thú trảo tỏa ra một cỗ thú uy cường đại, đây còn là một  thú trảo đã bị chặt bỏ, hơn nữa không biết đã được cất giữ bao nhiêu năm rồi, Nếu là lúc còn sống, con cự thú này liệu còn khủng bố tới mức nào?

Tiểu Bạch đột nhiên bị kinh động, từ trong tay áo bắn ra, nhìn thấy thú trảo, mắt nhỏ lộ ra vẻ ngưng trọng và sợ hãi, sau đó lập tức thối lui đến góc tường, không dám tới gần.

Lục Ly nhìn Tiểu Bạch, lại lật xem thú trảo từ trong ra ngoài, không biết nên xuống tay như thế nào. Huyết mạch trong cơ thể hắn cũng không ngừng sôi trào, Ngân Long Ấn Ký sau lưng lấp lánh quang mang, vẫn không ngừng chạy quanh, mắt cũng nổi ngân quang.

Suy nghĩ một lát, chậm rãi rót huyền lực từ trong tay vào trong thú trảo, muốn xem có phản ứng gì không. Kết quả khiến Lục Ly rất thất vọng, quán chú huyền lực thời gian hai nén hương, thú trảo vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Hắn nhíu mày nhìn một hồi, lấy ra một thanh chủy thủ bổ vào thú trảo, một tia lửa sáng lên, chủy thủ trượt đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong thú trảo.

- Thiếu chủ!

Minh Vũ nói:

- Nhục thân của huyền thú cường đại đều rất khủng bố, bên trong thú trảo này ẩn chứa ba giọt bản nguyên tinh huyết. Nếu có thể bổ ra, đã sớm bị người ta lấy đi tinh huyết rồi. Nếu thú trảo này không phải cường giả dùng áo nghĩa cường đại thì không thể phá ra đâu.

Lục Ly gật đầu, đột nhiên nhìn Tiểu Bạch, hỏi:

- Tiểu Bạch, ngươi có thể cắn ra được thú trảo này không.

Tiểu Bạch lắc lắc đầu, không biết là không thể cắn hay là không dám cắn. Lục Ly chỉ có thể thu hồi ánh mắt, tất cả dựa vào chính mình rồi.

Máu Ttong cơ thể càng lúc càng sôi sục,

giống như sắp phá mạch máu trào ra, trong lòng Lục Ly khẽ động, đột nhiên dùng chủy thủ cứt ngón tay mình.



Mấy giọt máu nhỏ lên trên thú trảo, thú trảo đột nhiên bốc lên khói trắng, tiếp theo toàn bộ thú trảo không ngờ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà tan ra, bốc khói xì xì. Đồng thời một cỗ khí huyết cường đại từ trong thú trảo truyền ra, khiến Minh Vũ cũng cảm thấy linh hồn đang run rẩy.

- Thiếu chủ cẩn thận!

Minh Vũ biến sắc, vươn tay ra muốn tóm lấy thú trảo muốn ném đi, Lục Ly lại quát lớn:

- Đừng động!

Lúc ban đầu Lục Ly cũng muốn ném thú trảo đi, nhưng hắn lại phát hiện sau khi thú trảo tan ra thì hóa thành từng đạo năng lượng ùa vào trong tay phải mình.

Hắn phát hiện ngân long huyết mạch sau lưng càng hưng phấn hơn, hắn tất nhiên không thể vứt bỏ thú trảo, hắn nhìn thú trảo, lại phẫn nộ quát Minh Vũ:

- Cứ chờ xem lát nữa có chuyện gì, đừng động tới ta, nếu thân thể ta có dị biến, dùng thế trấn áp ta. Yên tâm. . . Ta sẽ không sao đâu, thú trảo này có lợi ích cực lớn đối với ta.

Nói xong, Lục Ly ngồi xuống, dùng tâm niệm cảm ứng năng lượng đang tiến vào cánh tay. Tốc độ hòa tan của thú trảo đó càng lúc càng nhanh, từng đạo năng lượng màu hoàng kim tiến vào trong tay phải Lục Ly.

Trong thú trảo có ba đạo quang mang đỏ như máu sáng lên, chính là ba giọt bản nguyên tinh huyết, cũng đang ùa vào trong tay phải Lục Ly rất nhanh.

 - A.

Lục Ly lập tức gào thét thống khổ, may mà hắn đang ở trong phòng kín, cửa phòng còn đóng chặt. Nếu không một tiếng hét này e là đã kinh động tới cả tòa thành phụ cận, hắn nhìn thấy Minh Vũ hoảng sợ lao về phía hắn, lại nén đau giận dữ hét:

- Trấn áp ta, mau!

Mắt Minh Vũ, cuối cùng vẫn lựa chọn phục tùng ý chí của Lục Ly, hắn phóng ra thế trấn áp Lục Ly.

Vũ Hóa Thần từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy Lục Ly đang ngã vật xuống đất, vẻ mặt thống khổ, vội vàng kinh hô:

- Thiếu chủ, ngươi làm sao vậy ngươi làm sao vậy?

Trên tay Lục Ly vẫn có cầm thú trảo, lúc này đã hòa tan hơn nửa, lại vẫn đang cuồn cuộn không ngừng tan ra. Tay phải Lục Ly lúc này đã trở nên đỏ rực, giống như sắp bốc cháy, tay áo toàn bộ rách bươm, mạch máu trên cánh tay nhô lên, nhìn vô cùng dữ tợn.

Thế của Minh Vũ vừa yếu đi, thân thể của Lục Ly lại có thể động, mắt hắn đỏ rực nhìn Vũ Hóa Thần, nói:

- Ai cho ngươi vào? Ra ngoài!



Vũ Hóa Thần rụt đầu lại, sờ sờ mũi đi ra ngoài. Lục Ly gì nhìn Minh Vũ, người sau chỉ có thể lại dùng thế trấn áp.

- A.

Lục Ly không nhịn được, lại phát ra một tiếng hét thảm, nhưng bởi vì bị thế trấn áp, muốn hét cũng không hét ra tiếng. Lúc này hắn đích xác đang vô cùng thống khổ, loại cảm giác đó là không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, nếu không phải Minh Vũ dùng thế trấn áp hắn, nói không chừng hắn sẽ có xung động chặt bỏ tay phải của mình.

Trong Long Đế Trủng, hắn luyện hóa một giọt bản nguyên tinh huyết, khi đó cảm thấy mỗi một khối cơ nhục, xương cốt, da thịt trên người đều đang bốc cháy.

Hiện tại trong cơ thể hắn lại có ba giọt bản nguyên tinh huyết tiến vào, hơn nữa toàn bộ đều tập trung trên tay phải. Có thể tưởng tượng được thống khổ mà hắn phải thừa nhận lúc này khủng bố ra sao, tay phải có cảm giác giống như bị một vạn con trùng tử đang cắn xé, mỗi một đoạn xương cốt cơ nhục, mỗi một tấc da đều thống khổ vạn phần.

Lục Ly ở Tà Vu Sơn thừa nhận dày vò giống như địa ngục ba ngày ba đêm, hiện tại loại thống khổ này hắn vẫn miễn cưỡng có thể thừa nhận được. Hắn ép mình không được hôn mê, bởi vì hắn phải từng thời từng khắc biết tình huống của cánh tay mình, vạn nhất thú trảo và ba giọt tinh huyết này không phải có lợi cho hắn, hắn cũng chỉ có thể cường hành chém đứt tay mình.

Thú trảo triệt để biến mất, hóa thành khí lưu màu vàng ùa vào trong cánh tay của Lục Ly, rất kỳ quái là, những khí lưu màu vàng và ba giọt bản nguyên tinh huyết này không tiến vào trong cơ thể hắn, chỉ dừng lại trong tay phải. Toàn bộ huyết nhục ở tay phải đều giống như đang bốc cháy, nơi khác trên thân thể lại không sao.

Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly bị tra tấn lại không thể hét lên, loại thống khổ này kéo dài cả nửa canh giờ, lại vẫn chưa tới được cực hạn.

Minh Vũ ở bên cạnh nhìn mà sợ hết hồn, nhìn thiếu chủ nằm trên mặt đất không ngừng gào thét, hắn cũng thầm bội phục, nếu đổi lại là người bình thường e là đã sớm ngất đi rồi.

Lại qua ba nén hướng, nóng rực và thống khổ giống như bị xé rách từ trong cánh tay truyền đến dần dần yếu đi, Lục Ly giống như hư nhược nhắm mắt lại, thở dốc từng hơi.

- Kết thúc rồi à?

Minh Vũ làm yếu đi sự trấn áp của thế, phóng ra thần niệm, muốn kiểm tra cánh tay của Lục Ly rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một giây tiếp theo!

Con ngươi của Minh Vũ đột nhiên co rút lại, bởi vì hắn phát hiện cánh tay Lục Ly không ngờ bắt đầu biến hóa. Trên da thịt xuất hiện một mảng vảy, mỗi một vảy đều rất giống với vảy trên thú trảo, khác nhau là vảy trên tay Lục Ly là màu bạc, trên thú trảo lại là màu vàng.

Càng khiến Minh Vũ kinh dị là, cánh tay gầy guộc nhỏ bé của Lục Ly lại trở nên thô to hơn mấy phần, năm ngón tay cũng dài ra, móng tay mọc ra rất nhanh, còn cong lại, tỏa ra chất cảm kim loại và khí tức lạnh như băng, giống như một thanh phong nhận.

- Cái này...

Chờ sau khi cánh tay của cánh tay hoàn thành dị biến, Minh Vũ hít một hơi lạnh. Nửa cánh tay của Lục Ly không ngờ biến thành một thú trảo, một thú trảo màu bạc!

 

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv