Hàn gia rất trọng thị bọn Lục Ly!
Lục Ly nói ra việc này, Hàn gia không bày ra trận thế, vậy truyền ra thì chính là không hiểu lễ số. Gần đây chuyện của Hàn Nguyệt được lan truyền ầm ĩ, lúc này Hàn Nguyệt đúng là bảo bối của Hàn gia, ân nhân cứu mạng của Hàn Nguyệt tới, Hàn gia sao có thể không coi trọng?
Hàn Vô Tâm tự mình dẫn theo Hàn Nguyệt ở ngoài đại viện cung nghênh ba người Lục Ly. Hàn Vô Tâm nhìn thì chỉ khoảng bốn mươi tuổi, Quân Hầu cảnh tiền kỳ, bộ dạng anh tuấn nho nhã, nhìn một cái là biết hạng người phong lưu, chẳng trách năm đó sau khi phong lưu một đêm với mẫu thân của Hàn Nguyệt lại bỏ đi.
Hàn Nguyệt nhìn thấy Lục Ly, vẻ mặt thân thiết, cúi người hành lễ ngượng ngùng nói:
- Hàn Nguyệt bái kiến Lục công tử, bái kiến hai vị đại nhân.
- Quả nhiên là huyết mạch bát phẩm!
Ba người Lục Ly nhìn cổ Hàn Nguyệt, sau khi thấy một ấn ký màu đen thì đều động dung.
- Ha ha ha!
Hàn Vô Tâm cười ha hả, chắp tay nói:
- Đã sớm nghe Tiểu Nguyệt nói được quý nhân cứu giúp, Vô Tâm gần đây vẫn luôn phái người tìm ba vị ân nhân. Không ngờ ba vị lại giá lâm Thần Hỏa Thành? Ba vị nhất định phải ở lại Thần Hỏa Thành một đoạn thời gian, để Vô Tâm được tiếp đãi ba vị thật tốt.
Hàn Vô Tâm thân thiết nắm tay Lục Ly đi vào, trên quảng trường, ba thám báo của Tống gia tim như chìm xuống. Lục Ly không ngờ tìm được Hàn gia làm chỗ dựa. Nếu Tống gia còn muốn động thủ với Lục Ly, vẫn phải cân nhắc tới Hàn gia.
Có điều việc này cũng không phải các thám báo có thể quyết định, ba người lặng lẽ lui về truyền tình báo nơi này cho Tống gia, để các đại nhân vật của Tống gia quyết định.
....
Hàn gia thật sự rất nể tình, không chỉ là Hàn Vô Tâm, bảy tám trưởng lão của Hàn gia cũng tham dự yến hội, có điều Hàn gia tộc trưởng, gia gia của Hàn Nguyệt không tới. Lục Ly không biểu lộ thân phận của mình, Hàn gia tộc trưởng không ra mặt cũng là bình thường.
Trên yến hội vô số người kính rượu, Lục Ly rất khổ, uống say khướt. Hàn Vô Tâm cố ý mà như vô tình hỏi thân phận của Lục Ly, cũng may Minh Vũ và Vũ Hóa Thần ở bên cạnh không say, giúp Lục Ly lấp liếm.
Hàn gia ở đông bắc bộ Trung Châu cũng xem như là một cự bá, so với Tống gia thì yếu hơn một chút, có điều có huyết mạch bát phẩm Hàn Nguyệt này, chắc mấy chục năm sau sẽ dễ dàng quật khởi, thậm chí có khả năng sẽ tấn thăng gia tộc thất phẩm.
Lục Ly được đưa về khách phòng nghỉ ngơi, vừa tỉnh lại thì yến hội lại bắt đầu, Lục Ly đau đầu không thôi, nhưng lại không tiện cự tuyệt, bọn họ lần này chính là đến để mượn thế của Hàn gia, không thể đắc tội với Hàn gia được.
Thời gian tiếp theo.
Lục Ly càng đau đầu hơn, Hàn gia một ngày cử hành yến hội mấy lần, bữa nào cũng vật cho Lục Ly say tới ngã gục, mỗi ngày tỉnh dậy là uống, uống say lại ngủ, tỉnh ngủ lại uống.
Ngày thứ tư, Lục Ly cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Hàn Vô Tâm lại tự mình tới mời Lục Ly vào một tửu lâu trong thành chơi, Lục Ly trực tiếp cự tuyệt, lắc đầu nói:
- Không thể uống được nữa, thực sự không uống được.
- Không muốn uống rượu?
Hàn Vô Tâm nghĩ nghĩ một chút nói:
- Vậy tới hội đấu giá nhé? Buổi tối bên Lục Thủy Thành có một hồi hội đấu giá, là một lần long trọng nhất trong ba năm qua, hay là chúng ta tới đó chơi? Bảo vật từ hai mươi ức trở xuống Lục công tử cứ tùy tiện mua, coi như là một chút tâm ý của Hàn gia.
Lục Ly đã xem qua bản đồ, cũng có chút hiểu biết về bố cục của thế lực bắc bộ Trung Châu, Lục Thủy Thành này là chủ thành của Lục Thủy Các, một thế lực thất phẩm, Hàn gia là phụ thuộc của Lục Thủy Các.
Ý tứ của Hàn Vô Tâm rất rõ ràng, Lục Ly cứu Hàn Nguyệt, Hàn gia phải trả ân tình này, chuẩn bị đưa hai mươi ức huyền tinh cho Lục Ly. Nếu trực tiếp đưa huyền tinh thì không hay lắm, bảo Lục Ly đi đấu giá bảo vật, như vậy Hàn gia cũng lộ ra vẻ hào khí hơn.
- Hai mươi ức?
Lục Ly thầm gật đầu, Hàn gia xem ra đích xác rất coi trọng Hàn Nguyệt, có thể đưa hai mươi ức cho hắn có thể coi là vô cùng nể tình rồi.
- Vô Tâm đại nhân khách khí rồi.
Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Hội đấu giá thì không cần đi, kỳ thật lần này Lục mỗ tới đây là có một chuyện muốn nhờ. Cái này kể ra thì cũng có chút ý tứ huề ân cầu báo, có điều Lục mỗ thật sự không còn cách khác, mong Vô Tâm đại nhân đừng lấy làm phiền lòng.
Trong lòng Hàn Vô Tâm giật hót, Lục Ly ngay cả hai mươi ức cũng không cần, còn đề xuất yêu cầu khác? Hắn sẽ không sư tử há miệng chứ? Lần này Lục Ly chủ động tìm tới cửa, còn ở trước mặt mọi người nói hắn từng cứu Hàn Nguyệt, khiến Hàn Vô Tâm cảm thấy chính là huề ân cầu báo.
Đương nhiên, ngoài mặt Hàn Vô Tâm vẫn tươi cười nói:
- Lục công tử có ơn lớn đối với Hàn gia chúng ta, có yêu cầu gì thì cứ nói đừng ngại, nếu Vô Tâm có thể làm được, tuyệt không chối từ.
- Vô Tâm đại nhân Vô Tâm đại nhân.
Lục Ly đi thẳng vào vấn đề nói:
- Chúng ta muốn tới Thần Khải Vực, thực không dám giấu, ta cũng coi như là một đệ tử chi thứ họ xa của Lục gia, lần này muốn tới nương tựa một tộc thúc. Có điều bên chúng ta có một cừu gia muốn đuổi giết chúng ta, cho nên. . . Muốn nhờ Hàn gia xuất động một cường giả Quân Hầu cảnh đỉnh phong đưa chúng ta tới truyền tống, chỉ cần đến được Thần Khải Vực là được.
- Thì ra là thế.
Hàn Vô Tâm như trút được gánh nặng, hắn còn tưởng rằng Lục Ly sẽ đề xuất yêu cầu gì, lại không ngờ chỉ là một chuyện nhỏ.
Lục Ly chủ động nói rõ thân phận của hắn, rất nhiều nghi hoặc trong lòng Hàn Vô Tâm cũng được giải, ví dụ như Lục Ly có hai Quân Hầu cảnh đi theo, còn có loại tiểu thú thần kỳ như Tiểu Bạch, nếu là Lục gia đệ tử thì có thể lý giải. Một đệ tử chi thứ họ xa của Lục gia, muốn trở về Thần Khải Vực, chuyện này là rất bình thường.
- Lục gia đệ tử?
Nụ cười trên mặt Hàn Vô Tâm càng tươi thêm mấy phần, cho dù là chi thứ họ xa thì cũng là Lục gia đệ tử, hắn vội vàng vỗ ngực nói:
- Lục công tử yên tâm, ta sẽ thuyết phục tam trưởng lão nhà ta tự mình đưa ngươi đi. Ừ... Đến lúc đó ta cũng theo ngươi đi một chuyến, dù sao cũng không mất nhiều thời gian. Những cái này đều là việc nhỏ, đi nào, chúng ta tới Lục Thủy Thành chơi đã, về rồi tính.
- Cám ơn Vô Tâm đại nhân!
Lục Ly mừng rỡ, tam trưởng lão của Hàn gia là Quân Hầu cảnh đỉnh phong, cộng thêm nhi tử của Hàn gia tộc trưởng Hàn Vô Tâm này, Tống gia sao còn dám xằng bậy?
Chỉ cần đến được Thần Khải Vực, cho dù Tống gia xằng bậy, Lục Ly cũng không sợ. Chưng ra thân phận hắn là con trai của Lục Nhân Hoàng, ai dám động tới?
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ ở bên cạnh nghe thấy Hàn Vô Tâm cam đoan, hai người như trút được gánh nặng. Bảo hai người đi đối kháng Tống gia, hai người cũng không có năng lực lớn như vậy.
Tảng đá treo trong lòng được bỏ xuống, Lục Ly cảm thấy thoải mái, Hàn Vô Tâm lại kéo Lục Ly ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:
- Lục công tử, đợi lát nữa tới hội đấu giá, bảo vật dưới hai mươi ức cứ tranh thoải mái, đây là một chút tâm ý của Vô Tâm, ngươi chớ từ chối.
Bảo vật hay không bảo vật, Lục Ly không để ý!
Chỉ cần Hàn Vô Tâm có thể đưa hắn tới Thần Khải Vực thì việc gì cũng không quan trọng, có điều lúc này Hàn Vô Tâm đã thịnh tình như vậy, hắn sao tiện chối từ? Chỉ có thể đi theo Lục Thủy Thành, đến lúc đó tùy tiện mua bảo vật mấy ngàn vạn huyền tinh là được.
Đi ra bên ngoài, ba trưởng lão Quân Hầu cảnh của Hàn gia đi tới, Hàn Nguyệt được vây ở giữa, nhìn ra được Hàn gia rất coi trọng nàng ta.
- Chào Lục công tử.
Hàn Nguyệt ngượng ngùng nhìn Lục Ly một cái, tiểu nha đầu chỉ có mười ba mười bốn tuổi, còn chưa nẩy nở, có điều được di truyền khuôn mặt anh tuấn của Hàn Vô Tâm, rất là tú lệ, ngũ quan rõ ràng, thanh thuần đáng yêu.
- Đi, đi nào Tiểu Nguyệt, lát nữa ngươi nhìn trúng bảo vật gì thì cứ nói với vi phụ, phụ thân mua cho ngươi!
Hàn Vô Tâm nắm tay Hàn Nguyệt, nhìn thì cực kỳ sủng ái. Lục Ly lại thầm dè bỉu, nếu không phải Hàn Nguyệt giác tỉnh huyết mạch bát phẩm, Hàn Vô Tâm chắc cũng chẳng coi trọng nàng ta như vậy đâu nhỉ?
Đám người đi đến quảng trường, bước vào truyền tống trận, Thần Hỏa Thành là vực thành, có thể nối với rất nhiều vực thành. Lục Thủy Thành này cũng không xa, Hàn gia chính là thế lực phụ thuộc của Lục Thủy Các, tất nhiên có thể trực tiếp truyền tống tới.
Một đạo bạch quang phóng lên cao, Lục Ly và Hàn Nguyệt đều choáng váng, nghỉ ngơi một lát mới tỉnh lại.
Lục Ly nhìn chung quanh, phát hiện một thành trì vô cùng rộng lớn khí phái, chắc chính là Lục Thủy Thành của Lục Thủy Các, thế lực thất phẩm.
Vù!
Vừa ra khỏi truyền tống trận, một truyền tống trận ở bên cạnh sáng lên, tiếp theo năm người xuất hiện trong truyền tống trận. Ba người Lục Ly, Vũ Hóa Thần, Minh Vũ đột nhiên cảm thấy năm ánh mắt âm hàn tỏa định bọn họ, lập tức quay đầu lại nhìn.
- Ồ? Tống Hà?
Hàn Vô Tâm vốn định dẫn mọi người đi về phía đông, sau khi nhìn thấy người trong truyền tống trận, vội vàng cười cười đi tới chắp tay nói:
- Tống Hà huynh, Tống Kỳ huynh, các ngươi cũng đến hội đấu giá à? Chẳng lẽ là coi trọng kiện bảo vật nào?
- Tống Hà? Tống Kỳ? Người của Tống gia!
Ba người Lục Ly nhìn nhau, trong lòng trầm xuống, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ lại tùy thời chuẩn bị liều chết một trận.
Người của Tống gia theo bọn họ truyền tống tới đây, còn là năm Quân Hầu cảnh, chắc chắn lai giả bất thiện.