- Bùm!
Yên phu nhân vỗ lên trên một chiếc bàn trong Lộ Thiên Các Lâu, cái bàn đó lập tức vỡ nát thành bột mịn. Sau đó toàn bộ Lộ Thiên Các Lâu đột nhiên quang mang lấp lánh, một vòng bảo hộ bảy màu nho nhỏ bao phủ cả lầu các.
Tay Yên phu nhân đang chuẩn bị vỗ vào một cái bàn khác, trong bàn này còn có cơ quan. Một khi cơ quan mở ra, truyền tống trận được che giấu dưới lầu các sẽ lập tức được khởi động, ba người nháy mắt sẽ được truyền tống đi, trực tiếp tới cửa vào của tiểu thế giới.
Từ sau khi đám người Đỗ Hành đến gần Bạch Đế Sơn, Yên phu nhân vốn chưa từng rời khỏi Lộ Thiên Các Lâu này, tất nhiên là có nguyên nhân.
Độc Quả Phụ không phải là gọi suông, Yên phu nhân là một loại người giống như Vũ Luân, loại người này vĩnh viễn sẽ không đưa mình vào chỗ chết. Bạch Thu Tuyết đoán không sai, Yên phu nhân vào thời điểm cuối cùng khẳng định sẽ dẫn bọn họ đào tẩu, chứ không lựa chọn tuẫn táng.
Có điều...
Lúc này tay của Yên phu nhân ngừng lại, trong mắt nàng ta hiện lên một tia rối rắm. Vòng bảo hộ ngoài lầu các không cản được lâu, nếu Lục Ly chỉ tới tìm chết, bọn họ lại bởi vậy mà kéo dài thời gian, cuối cùng cũng sẽ phải chết cùng Lục Ly.
Cuối cùng, Yên phu nhân vẫn lựa chọn tĩnh quan kì biến, bởi vì tiếng hét giận dữ của Lục Ly đã hấp dẫn đám người Đỗ Hành và tất cả cường giả trên Bạch Đế Sơn. Uy lực của Long Ngâm Thần Kỹ rất lớn, thanh âm chấn thiên động địa. Ngữ khí của Lục Ly lại vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt của đám người Đỗ Hành đều nhìn về phía nam.
Trong quảng trường của Thiên Ngục Thành có rất nhiều con dân đang xem náo nhiệt, bị một tiếng hét này của Lục Ly khiến cho vô số người đều thất khiếu đổ máu, nằm lăn lộn trên mặt đất, ôm đầu gào thét thống khổ
Vù.
Cường giả ba nước lưu thủ trong thành ngay lập tức bay lên, võ giả thủ hộ ở ngoài truyền tống trận lập tức rút binh khí. Có điều cường giả trong thành cũng không nhiều, chỉ có hai Bất Diệt cảnh, mười mấy Mệnh Luân cảnh, Hồn Đàm cảnh cũng rất nhiều, đều bị Long Ngâm Thần Kỹ của Lục Ly chấn cho bị thương.
- Mệnh Luân cảnh giết, Bất Diệt cảnh bắt!
Lục Ly vung tay, Dạ Kiêu dẫn theo mấy người xông ra ngoài, phàm là võ giả Mệnh Luân cảnh tới gần đều lập tức bị trảm sát.
Minh Vũ ngay lập tức phóng ra thế, trấn áp hai Bất Diệt cảnh đó, sau khi mấy người Dạ Kiêu trảm sát Mệnh Luân cảnh, lập tức thoải mái bắt giữ hai Bất Diệt cảnh đó.
- Minh Vũ, phi thuyền thiết giáp!
Lục Ly lại quát một tiếng, giới chỉ của Minh Vũ sáng lên, một chiếc phi thuyền thiết giáp đón gió phóng to, bồng bềnh trên thành trì.
- Đi!
Lục Ly bay vụt lên, đám người Dạ Tra lập tức đuổi theo, Dạ Kiêu và một trưởng lão một tay tóm cổ hai võ giả Bất Diệt cảnh, bay lên trên phi thuyền thiết giáp. Trên phi thuyền quang mang chợt lóe, phá không tiến tới Bạch Đế Sơn.
Trong thành lập tức là một mảng xôn xao, trong thành võ giả Hồn Đàm cảnh của ba nước rất nhiều, lúc này đều giật mình tỉnh lại. Nhìn phi thuyền thiết giáp phá không mà đi, vô số ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và mê man. Bên cạnh Lục Ly sao lại có nhiều cường giả như vậy, còn có Vũ Hóa Thần vì sao lại đi theo Lục Ly?
Thiên Ngục Thành cách Bạch Đế Sơn rất gần, cưỡi xe ngựa cũng chỉ mất một lát, tốc độ của phi thuyền thiết giáp quá nhanh, hơn mười hơi thở là tới gần Bạch Đế Sơn.
Trên núi và trong không trung Bạch Đế Sơn đều vang lên những tiếng động ầm ĩ, vô số người giống như ban ngày thấy ma. Nhìn Lục Ly và mấy cường giả thần bí bên cạnh hắn, đặc biệt sau khi nhìn thấy Vũ Hóa Thần lại lộ ra vẻ không dám tin.
Tất cả cường giả đều đứng sau lưng Lục Ly, Vũ Hóa Thần cũng như vậy!
Điều này chứng minh cái gì?
Vị trí đứng là chuyện rất trọng yếu, cái này liên quan đến quan hệ chính và phụ. Nếu là bằng hữu, vậy sẽ đứng song song với nhau.
Nếu nhóm người này là tiền bối hoặc là bề trên của Lục Ly, Lục Ly khẳng định sẽ đi theo phía sau. Nhưng hiện tại Lục Ly lại đứng ở trước nhất, bảy cường giả song song đứng sau lưng Lục Ly.
Quan trọng nhất là Vũ Hóa Thần!
Vũ Linh Hư chết trên tay Lục Ly, đám người Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, Bạch Hỉ khiến Vũ gia mất hết mặt mũi, đám người Vũ Luân tấn công Lạc Thần Đảo cũng toàn quân bị diệt. Vũ Hóa Thần lại tự mình tới trảm sát Lục Ly, đó là cừu địch sinh tử, không đội trời chung, hiện tại lại đứng ở phía sau Lục Ly?
Rất nhiều người nhìn mà không hiểu, đám người Đỗ Hành, Tử Hoàn Ninh, Kỳ Thiên Hà, Dạ Lệ cũng vậy.
Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương cũng không hiểu, có điều rất nhanh mắt Yên phu nhân bắt đầu sáng lên, trên khuôn mặt mỏi mệt đột nhiên trở nên rạng rỡ.
Nàng ta có chút thất thần lẩm bẩm:
- Kỳ tích vẫn xuất hiện, hổ phụ không sinh khuyển tử, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên có tài!
Ánh mắt Lục Ly nhìn quét qua Lộ Thiên Các Lâu, nhìn Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương dáng người gầy gò, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, Lục Ly bỗng dưng có chút đau lòng, trong những ngày qua hai nha đầu này đã phải trải qua những gì?
- Lục Ly.
Thần sắc của Tử Liên Nhi khi nhìn Lục Ly có chút phức tạp, nàng ta trước kia vốn có cơ hội dẫn Lục Ly về Tử gia, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội này. Lục Ly đi vào Thiên Đảo Hồ, vậy là đã đứng ở phía đối lập với Tử gia.
Về sau ở trong Long Đế Trủng Lục Ly trảm sát Vũ Linh Hư, xem như cứu nàng ta một mạng. Sau lần đó khi gặp lại, hai bên đã đứng ở phía đối địch. Hơn nữa không còn cơ hội vãn hồi, nàng ta bỗng dưng cảm thấy tạo hóa có chút trêu người. . .
- Lục Ly!
Đỗ Tử Lăng lại nghiến răng nghiến lợi gầm khẽ, trong mắt một số công tử của Thiên Hàn Quốc đứng phía sau hắn đều lộ ra hận ý. Ở trong Long Đế Trủng, Lục Ly đã đánh gãy xương cốt của bọn họ, khiến bọn họ sau khi trở về thì một tháng không dám gặp người, bọn họ đã hận Lục Ly tới tận xương tủy.
- Hừ!
Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, Đỗ Hành có một đôi mắt sắc bén như mắt ưng, quét qua trên mặt Lục Ly cũng cảm thấy giống như bị dao rạch qua. Mắt hắn tỏa định Vũ Hóa Thần, lạnh giọng nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi làm trò quỷ gì vậy? Ngươi sao lại đi cùng với Lục Ly?
Toàn trường xấu hổ nhất chắc là Vũ Hóa Thần, da mặt hắn có chút nóng lên, hắn là tộc trưởng của gia tộc ngũ phẩm, là cường giả Quân Hầu cảnh, là một trong những người đứng trên đỉnh phong nhất của Bắc Mạc.
Lúc này hắn lại trở thành nô lệ của người khác, ở nơi này có rất nhiều người quen, từng nhiều lần ngồi cùng nhau nâng cốc nói cười. Hiện tại một Quân Hầu cảnh như hắn lại trở thành nô lệ của người khác, điều này khiến hắn thiếu chút nữa thì có xung động muốn chui xuống đất mà trốn.
Sắc mặt hắn âm tình bất định, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng vẫn cắn răng nói:
- Lục Ly là thiếu chủ của ta, ta tất nhiên phải đi theo hắn.
Toàn trường đều sôi trào, trong lòng rất nhiều người đều có một loại cảm giác nhân sinh như kịch, thực sự còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.
- Thiếu chủ?
Đám người Đỗ Hành từ trong hai chữ này nghe ra hàm nghĩa đặc thù, ý tứ của thiếu chủ là Vũ Hóa Thần đã quy thuận phụ thân của Lục Ly? Có thể khiến một Quân Hầu cảnh quy thuận, phụ thân của Lục Ly rốt cuộc là ai, rốt cuộc cường đại tới mức nào?
Lục Ly vung tayvề phía hai người Dạ Kiêu, Dạ Kiêu và một trưởng lão ném Bất Diệt cảnh đang xách trong tay về phía trước, Lục Ly nhìn bốn Quân Hầu cảnh, nói:
- Chư vị, ta lần này đến không có ý gì khác. Ta muốn mang đi ba người, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương à Bạch Yên. Lục mỗ không muốn cùng đối địch với các ngươi, có thể nể mặt ta không?
Lục Ly vốn định cứu Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, dù sao hắn cũng nợ hai người một cái mạng. Nhưng nếu Yên phu nhân đã đứng chung một chỗ với hai tỷ muội, với sự hiểu biết của hắn về Bạch Thu Tuyết, không mang Yên phu nhân theo, hai người khẳng định sẽ không đi.
- Khà khà.
Đỗ Hành còn chưa lên tiếng, lão tam Dạ Lệ của Thiên Lương Quốc Dạ gia cười lạnh một tiếng, ánh mắt dâm tà của hắn đảo qua trên người Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, cợt nhả nói:
- Nể mặt ngươi? Lục Ly, ngươi là cái thá gì? Tộc trưởng nhà ta bị Thiên Ngục lão quỷ trảm sát, ba nữ nhân này bổn tọa phải mang về tế điện cho hắn, ngươi không muốn chết thì cút ngay!
Tử Hoàn Ninh không lên tiếng, Kỳ Thiên Hà lại tiếp lời:
- Đúng vậy, Lục Ly, chúng ta khổ cực lâu như vậy, chưa có được cái gì. Một câu của ngươi lại muốn dẫn người đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Theo Kỳ Thiên Hà, muốn có được tài phú của Bạch gia, vậy nhất định phải bắt Yên phu nhân. Bọn họ khổ cực tới đây, không phải vì tài phú mà Bạch gia tích lũy nhiều năm sao?
Đỗ Hành cười lạnh, trong tay có thêm một thanh chiến đao cực lớn, quát:
- Muốn mang người đi, trước tiên phải hỏi đao của ta có đồng ý hay không đã!
- Vậy là không thương lượng?
Sắc mặt Lục Ly trở nên lạnh lùng, thân thể hơi lui về phía sau, hai tay vung lên, nói:
- Động thủ cướp người, ai dám ngăn cản, trực tiếp giết chết!