Bất Diệt Long Đế

Chương 272: Liệt Không Áo Nghĩa



- Lục Ly rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao bên cạnh hắn lại có nhiều cường giả như vậy?

Trên hồ lớn vô biên, Vũ Hóa Thần cưỡi Bản Mệnh Châu hóa thành một đạo lưu tinh bay đi. Trên mặt hắn thì vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang nổi lên sóng to gió lớn.

Ba Quân Hầu cảnh, đây là chiến lực mà các thế lực của Bắc Mạc không thể theo kịp. Ba Quân Hầu cảnh chính là thế lực lục phẩm, mà mạnh nhất ở Bắc Mạc chỉ là vương tộc ngũ phẩm, Bạch gia Tử gia Đỗ gia Dạ gia đều không xuất hiện ba Quân Hầu cảnh.

Vũ Hóa Thần có tư liệu về Minh Vũ, chuyện Minh Vũ ở Huyết Sát Đảo quỳ xuống trước Lục Ly, Vũ Hóa Thần cũng biết. Nhưng Minh Vũ về sau không tới Huyết Sát Đảo, còn có khi Lục Ly tới Vũ Lăng Thành, Minh Vũ dùng một thế thân xuất hiện ở Thiên Phạt Phách Mại Tràng, cho nên Vũ Hóa Thần cũng không nghĩ quá nhiều.

Lại không ngờ Lục Ly đúng là thiếu chủ của Minh Vũ, hơn nữa hiện tại lại xuất hiện thêm hai Quân Hầu cảnh, vừa rồi toàn bộ đều đứng phía sau Lục Ly, như vậy thân phận của Lục Ly này không thể không khiến Vũ Hóa Thần hoài nghi.

- Lục Ly tuyệt đối không phải người Bắc Mạc, hắn khẳng định là người Trung Châu!

Vũ Hóa Thần rất khẳng định điểm này, Minh Vũ gọi thiếu chủ, vậy cha của Lục Ly khẳng định rất không tồi. Vũ Hóa Thần không biết chuyện năm đó của Lục Nhân Hoàng và Minh Vũ, cho nên không thể đoán ra.

Vù.

Phía sau truyền đến một tiếng xé gió, Dạ Tra đã đuổi tới, cho dù tốc độ của Vũ Hóa Thần đạt tới mức cao nhất, nhưng đối với Dạ Tra thì vẫn không là gì.

Là chủng tộc có tốc độ nhanh nhất Trung Châu, nếu Dạ Tra ngay cả Vũ Hóa Thần Quân Hầu cảnh trung kỳ cũng không đuổi kịp, vậy Thanh Loan tộc cũng không xứng có uy danh như vậy.

Dạ Tra không công kích, mà là vòng một vòng qua Vũ Hóa Thần, tới phía trước hắn. Vũ Hóa Thần bay về phía trước thì  hắn cũng bay về phía trước, thủy chung bảo trì cự ly nửa dặm.

Vù!

Dạ Kiêu cũng tới rất nhanh, tuy vừa đột phá Quân Hầu cảnh, nhưng Thanh Loan tộc lại có huyết mạch bát phẩm. Bốn trưởng lão đều giác tỉnh huyết mạch bát phẩm, huyết mạch thần kỹ vừa phóng thích, tốc độ lập tức tăng gấp mười lần, đuổi kịp Vũ Hóa Thần là chuyện rất đơn giản.

Dạ Kiêu cũng học theo, bay ở bên trái Vũ Hóa Thần, một đường theo hắn tiến về phía trước. Phía sau còn có Minh Vũ, đáng tiếc tốc độ của Minh Vũ không được, nhìn tình huống thì trong thời gian ngắn chắc không đuổi kịp.

Dạ Tra nhìn về phía Dạ Kiêu, trong tay Dạ Kiêu xuất hiện một thanh trường kiếm, thân thể đột nhiên xông tới Vũ Hóa Thần, trường kiếm của hắn đâm về phía trước.

Một kiếm này không phóng ra Huyền lực, lại giống như đâm phá hư không, kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên hiện ra ở phía trước Vũ Hóa Thần.

- Áo nghĩa?

Có thể đâm phá hư không thì chỉ có áo nghĩa, Vũ Hóa Thần không dám lơ là, lập tức khống chế Bản Mệnh Châu tránh sang bên khác. Đồng thời trên cổ xuất hiện ấn ký hỏa diễm, trong không trung bên trái ngưng kết ra một tấm thuẫn bài hỏa diễm.

- Ồ?

Mũi kiếm đó đã đâm đến, lại thoải mái đột phá thuẫn bài hỏa diễm, tiếp theo hóa thành hư vô rồi biến mất. Vũ Hóa Thần đột nhiên bừng tỉnh, phẫn nộ quát:

- Giả, không phải áo nghĩa, đây chỉ là một loại bí thuật.



Có thể đâm phá hư không, khẳng định là áo nghĩa loại không gian, đây là ảo tượng chứ không phải áo nghĩa, là một loại bí thuật từ trong áo nghĩa phân hoá ra. Ví dụ như Di Hình Ảo Ảnh của Lục Ly, Minh Vũ liền kết luận là một loại bí thuật, diễn hóa ra từ trong áo nghĩa.

- Ha ha ha, ngươi bị lừa rồi!

Tiếng cười to  của Dạ Tra vang lên, thân thể biến mất tại chỗ, hóa thành một cơn gió bay tới. Dạ Kiêu không hiểu áo nghĩa, vốn là phối hợp với hắn để công kích, hắn mới là chủ lực của công kích.

Ánh mắt Vũ Hóa Thần lập tức nhìn về phía Dạ Tra, dùng thần niệm tìm kiếm chân thân của hắn. Chờ khi Vũ Hóa Thần phát hiện Dạ Tra, Dạ Tra đã đến phía trên đỉnh đầu hắn, trong tay Dạ Tra xuất hiện một đôi móc câu màu hoàng kim, quát lạnh nói:

- Vũ Hóa Thần, cho ngươi xem cái gì mới là áo nghĩa cao cấp!

Một đôi móc câu của Dạ Tra đột nhiên vung lên trong không trung, xung quanh gió mây cùng động, vô số huyền khí điên cuồng ùa tới, Dạ Tra đột nhiên quát to:

- Liệt Không Áo Nghĩa!

Những huyền khí đang ùa tới toàn bộ ngưng tụ ra một cái móng vuốt to như cơ thể người, bên trên còn tỏa ra quang mang màu hoàng kim, móng vuốt đó ngưng tụ quá nhanh, một cái, hai cái, mười cái, một trăm cái.

Cuối cùng trên thiên không xuất hiện mấy trăm móng vuốt, đột nhiên vồ xuống phía dưới. Nơi móng vuốt đi qua, không gian toàn bộ vỡ ra từng khe nứt rất nhỏ, cảnh tượng này giống như là không gian đều bị cào rách.

- Khủng bố quá.

Mặc dù Lục Ly ở xa, nhưng thiên uy cuồn cuộn như vậy hắn sao có thể không nhìn thấy? Móng vuốt màu hoàng kim cực lớn đó giăng đầy trời như vậy, giống như những móng vuốt của thần, muốn xé rách cả vòm trời.

- Đi!

Đại chiến kinh thiên như vậy, Lục Ly sao có thể bỏ qua? Thân thể hắn nhảy vào trong nước, dùng tốc độ nhanh nhất lặn về phía bên đó.

- Tinh Hỏa Áo Nghĩa, Tinh Hỏa Chi Thuẫn!

Bên Vũ Hóa Thần truyền đến một tiếng rống giận dữ, hắn cũng vận dụng áo nghĩa, hơn nữa áo nghĩa của hắn còn dung hợp hoàn mỹ với huyết mạch thần kỹ.

Ấn ký hỏa diễm ở trong cổ của hắn không ngừng xuất hiện hỏa diễm, hỏa diễm đó tiến vào trong Bản Mệnh Châu. Tiếp theo Bản Mệnh Châu trở nên xoay tròn, bên trong bắn ra từng con hỏa long màu lam, những hỏa long đó phóng lên cao, lượn vòng trong không trung. Rất nhanh liền ngưng tụ thành một chiếc thuẫn bài cực lớn, cản một móng vuốt hoàng kim đang gào thét bổ xuống.

- Rầm rầm rầm rầm.

Vô số móng vuốt màu hoàng kim va chạm với thuẫn bài từ hỏa long màu lam đan vào nhau tạo thành, bộc phát ra tiếng nổ mạnh vang trời, không gian xung quanh vốn đã vỡ ra những vết nứt nhỏ, lúc này càng vỡ ra to hơn, giống như một tấm gương vỡ tan.

Tinh Hỏa Thuẫn Bài của Vũ Hóa Thần rất cường đại, vô số móng vuốt đánh lên trên, không ngờ không thể phá được thuẫn bài. Từng móng vuốt biến mất trong không trung, có điều thuẫn bài từ hỏa long màu lam ngưng tụ thành cũng dần dần trở nên ảm đạm.

Vù.



Minh Vũ cuối cùng cũng chạy tới, đứng ở bên phải Vũ Hóa Thần, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Dạ Tra chờ tất cả móng vuốt hoàng kim biến mất, thân thể lóe lên đi tới phía trước Vũ Hóa Thần, cười nói:

- Vũ Hóa Thần, áo nghĩa này của ngươi cũng tàm tạm, dung hợp không tồi với huyết mạch thần kỹ. Có điều vừa rồi ta chỉ dùng ba thành uy lực, ngươi cảm thấy có thể ngăn cản được lực công kích mười thành của ta không? Ngoài ra ta có thể nói với ngươi, áo nghĩa của ta là áo nghĩa lục phẩm!

- Lục phẩm...

Mắt Vũ Hóa Thần co rút lại, cấp bậc áo nghĩa của hắn không cao, chỉ có nhị phẩm. Có điều dung hợp với huyết mạch thần kỹ thì uy lực có thể đề thăng lên ngang với tam phẩm, của Dạ Tra lại là lục phẩm?

Đến cấp bậc này sẽ không lừa gạt người khác, lại càng không lấy loại chuyện này ra để nói dối. Hắn cũng đã nhìn thấy uy lực của Liệt Không Áo Nghĩa, vừa rồi thiếu chút nữa thì không cản được. Đó còn là ba thành uy lực, nếu mười thành uy lực thì sẽ khủng bố tới mức nào?

- Vũ Hóa Thần, tại hạ bất tài, cảm ngộ áo nghĩa nhị phẩm, thế!

Minh Vũ lên tiếng, thanh âm của hắn lạnh lùng như sông băng vạn năm:

- Thế, chắc ngươi cũng biết là áo nghĩa loại không gian, giết ngươi chắc cũng có chút khó khăn, nhưng vây khốn ngươi thì lại là đơn giản? Một khi ta vây khốn ngươi, hắn dùng Liệt Không Áo Nghĩa công kích, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được mấy chiêu?

Vũ Hóa Thần im lặng, thế của Minh Vũ là áo nghĩa nhị phẩm, cấp bậc không cao, nhưng là áo nghĩa loại không gian khó chơi nhất. Nếu hai người liên hợp công kích, hắn trong một chiêu là sẽ bị miểu sát.

Minh Vũ dừng một chút, nói:

- Vũ Hóa Thần, thực lực của ta không yếu hơn ngươi, ta lại cam tâm tình nguyện phụng Lục Ly làm chủ. Ngươi chỉ cần làm nô cho thiếu chủ nhà ta trăm năm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.

Không đợi Vũ Hóa Thần lên tiếng,  Dạ Trađã trầm giọng nói:

- Vũ Hóa Thần, nói thật cho ngươi biết, hai người chúng ta kỳ thật cũng là người hầu của Lục Ly. Ngươi làm nô cho công tử trăm năm, không hề khiến ngươi mất mặt. Nếu ngươi không muốn làm nô, vậy tự sát đi, còn có thể lưu lại toàn thây. Có điều, Vũ gia các ngươi sẽ tan thành mây khói.

Mắt Vũ Hóa Thần lấp lánh, trầm mặc mấy giây, sau đó cắn răng hỏi:

- Ta muốn biết, Lục Ly rốt cuộc là thân phận gì mà đáng để ba người các ngươi đi theo?

Bùm!

Dưới hồ nước xa xa, Lục Ly bay lên, Minh Vũ đỡ lấy hắn. Lục Ly nhìn về phía Vũ Hóa Thần, nói:

- Ta chính là ta, không có thân phận gì đặc thù. Vũ Hóa Thần, bảo ngươi theo ta trăm năm là để mắt tới ngươi rồi, ta cũng không thiếu một Quân Hầu cảnh như ngươi. Mau trả lời nhanh đi, hoặc chết, hoặc hàng!

 

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv