Bất Diệt Long Đế

Chương 269: Một tên cũng không chừa



- Tế bái?

Trong mắt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia khủng hoảng và sợ hãi, trên mặt Bạch Thu Tuyết lại có chút kinh nghi, nàng nhìn chằm chằm Yên phu nhân một lúc, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Cô, truyền lời như thế không hay lắm đâu.

Lấy hiểu biết của Bạch Thu Tuyết đối với Yên phu nhân, đến lúc sinh tử quan đầu Yên phu nhân chắc chắn sẽ không tuẫn táng với đám người kia. Mà sẽ mang theo nàng và Bạch Hạ Sương nháy mắt thoát đi, tiến vào trong tiểu thế giới.

Đã vậy, vì sao còn để Lục Ly tế bái các nàng?

Đây không phải đang biến tướng ép Lục Ly đến Bạch Đế Sơn chịu chết ư? Lấy nhận biết của Bạch Thu Tuyết đối với Lục Ly, nếu có năng lực giúp Bạch gia, Lục Ly khẳng định đã sớm tới.

Yên phu nhân cười lên đắng chát, nói:

- Yên tâm đi, nha đầu, tiểu tử Lục Ly kia không yêu các ngươi, hắn sẽ không làm loạn đâu. Dù hắn có muốn làm loạn, Minh Vũ nhất định cũng sẽ không đồng ý.

Bạch Thu Tuyết vẫn có chút bất an, nhưng Bạch quản sự đã dẫn người đi xuống đưa tin, giờ nàng có muốn ngăn cản cũng không được.

Xuy xuy

Bầu trời phương nam truyền đến tiếng xé gió, dẫn lên chú ý từ Bạch Thu Tuyết. Yên phu nhân liếc mắt nhìn qua, khe khẽ thở dài nói:

- Nên tới cuối cùng cũng đã tới.

Từng chiếc Mệnh Luân phá không mà đến, những Mệnh Luân kia đa phần đều là Mệnh Luân một tầng hai tầng ba tầng, Mệnh Luân tầng bốn trở lên cũng không ít, tối thiểu phải có hai ba mươi người.

Còn có hai chiếc phi thuyền thiết giáp, Đỗ Hành Dạ Lệ Tử Hoàn Ninh Kỳ Thiên Hà đứng trên một chiếc trong đó. Chiếc còn lại thì đứng đám công tử tiểu thư Tử Liên Nhi Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm. Bên này nhân số nhiều nhiều ít ít nhất cũng tới hơn trăm người, đều là con em thiên tài của các gia tộc, lần này tới rõ ràng là để học tập và rèn luyện.

Chiến dịch lần này sẽ được ghi chép vào lịch sử Bắc Mạc, hơn nữa lần này lại không có nguy hiểm.

Cơ hội tốt như vậy, các gia tộc tự nhiên phải để đám đệ tử thiên tài tới học tập rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm một phen. Về sau những đệ tử thiên tài này sẽ trở thành trụ cột cho các gia tộc, sự tình thế này là dịp dễ dàng nhất để bọn họ trưởng thành.

Thiên Ngục Thành đã bị khống chế hoàn toàn, trong thành cũng không có quá nhiều cường giả, lúc này cường giả đều ở bên trong Bạch Đế Sơn. Bởi thế bốn đại Quân Hầu Cảnh sau khi xác định không có vấn đề, lập tức hạ lệnh cho tất cả võ giả Mệnh Luân Cảnh trở lên đi tới Bạch Đế sơn.

Bạch Đế Sơn vô cùng dốc đứng, bình thường ra vào đều là ngồi truyền tống trận. Hiện tại truyền tống trận khẳng định đã bị phong bế, thế nên Hồn Đàm Cảnh không thể bay đã mất đi tác dụng. Lại nói Bạch Đế sơn mở ra hộ sơn đại trận, chỉ bằng công kích từ Hồn Đàm Cảnh quả thực không khác gì gãi ngứa, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Mệnh Luân Cảnh tới bảy, tám trăm người, Bất Diệt Cảnh hơn ba mươi, Quân Hầu Cảnh bốn người, chiến lực như thế đã hoàn toàn đủ để san bằng bất kỳ nước nào trong ba nước.

Đương nhiên nơi đây còn chưa tập trung hết tất cả cường giả ba nước, tỉ như tộc trưởng Tử gia không tới, mà chỉ phái Đại trưởng lão Tử Hoàn Ninh đi thay, ngoài ra còn có hai tên Quân Hầu Cảnh gia tộc ngũ phẩm khác cũng không tới.

Gần tám trăm người thả ra Mệnh Luân bay lên đỉnh Bạch Đế Sơn, che rợp bầu trời, Mệnh Luân bảy màu lấp lánh, khí thế đám võ giả cực thịnh, khiến bầu không khí trên Bạch Đế Sơn bỗng chốc đè nén dị thường.



Hộ sơn đại trận cũng lấp lánh quang mang bảy màu, lại là bán trong suốt, thanh âm và khí tức bên ngoài đều có thể truyền vào. Trước quần thành bảo Bạch Đế Sơn có một quảng trường lớn, lúc này trên quảng trường đã đứng đầy người, toàn bộ cường giả Thiên Đảo Hồ còn lại đều ở đây.

Nhìn lên địch nhân kéo tới đen kịt giữa không trung, sắc mặt ai nấy đều vô cùng ngưng trọng, hộ sơn đại trận này có thể đỡ nổi nhiều cường giả như vậy công kích ư?

Quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành là người có chiến lực mạnh nhất tại trường, cũng là người địa vị cao nhất, hắn vung tay rống lên:

- Tấn công!

Xùy

Mấy trăm đạo Huyền lực phóng ra, nháy mắt liền gào thét trút xuống, đủ loại đao mang kiếm mang như dải lụa sáng ngời ùn ùn lao tới, xé rách hư không hung hăng nện lên hộ sơn đại trận.

Ầm ầm ầm ầm!

Khắp nơi trên hộ sơn đại trận đều lấp lánh quang mang, tiếng nổ vang trời, quang mang bảy màu trên đó đột ngột sáng chói, gai mắt dị thường.

- Hả?

Người phía dưới quảng trường đều thấp thỏm nhìn lên, thậm chí có người còn theo bản năng định trốn tránh, nhưng rất nhanh liền hồi thần lại. Bởi vì những công kích kia đều nổ tung giữa trời, tựa như pháo bông, trọn cả hộ sơn đại trận không ngờ lại chẳng có một tia rung động nào.

- Thật cường đại!

Bạch Hạ Sương mở to hai mắt ngước nhìn hộ tráo bảy màu giữa không trung, không khỏi thốt lên cảm khái, Yên phu nhân ngạo nghễ nói:

- Đây chính là đại trận do lão tổ tông tự tay bố trí, phương diện lão tổ tông cường đại nhất không phải chiến lực, mà là cấm chế. Đại trận này kiến tạo hơn một ngàn năm, có thể tự hành hấp thu thiên địa Huyền khí chuyển hóa thành năng lượng, năng lượng tích lũy bên trong rất rất nhiều, dù cho đám người này oanh mười ngày nửa tháng đều không phá được!

- Lão tổ tông thật cường đại.

Bạch Thu Tuyết cũng âm thầm cảm khái, trên mặt lại chớp qua một tia bi thương, lẩm bẩm nói:

- Đáng tiếc, lão nhân gia vẫn phải chết …

- Đừng thương tâm!

Yên phu nhân vỗ vỗ vai Bạch Thu Tuyết nói:

- Thọ nguyên của lão tổ tông vốn đã không nhiều, muốn trách thì trách đám hậu bối chúng ta không nỗ lực không thành tài. Lão tổ tông cho chúng ta thời gian hơn hai nghìn năm, Bạch gia lại chỉ ra được mỗi Bạch Hỉ là Quân Hầu Cảnh.

- Hừ!

Trên không truyền đến một tiếng hừ lạnh, Đỗ Hành vung tay nói:



- Chúng ta đồng loạt công kích, bản vương cũng không tin không phá được mai rùa đen này.

- Được!

Ánh mắt Dạ Lệ khóa chặt Yên phu nhân ở phía dưới, trong mắt chớp qua một tia dâm tà. Từ trong bụng hắn bắn ra một viên châu lớn chừng ngón cái, viên châu này vừa xuất hiện liền tràn ra quang mang vạn trượng, hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn lại.

Giờ khắc này tựa hồ trọn cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại mỗi viên châu lóng lánh kim quang kia.

Bản Mệnh Châu!

Rất nhiều người kinh hô, Bản Mệnh châu là biểu tượng của Quân Hầu Cảnh, là hạt châu do chín chiếc Mệnh Luân ngưng tụ mà thành. Mỗi một Mệnh Luân đều được rèn đúc nên từ vô số thiên tài địa bảo, Bản Mệnh Châu lại được dung hợp bởi chín chiếc Mệnh Luân, có thể tưởng tượng nó sẽ cường đại cỡ nào.

Ông!

Trong bụng nhỏ Đỗ Hành cũng sáng lên, một viên Bản Mệnh Châu lớn chừng quả trứng gà hiện ra, Bản Mệnh Châu này vừa xuất hiện, quang mang phát ra từ Bản Mệnh Châu của Dạ Lệ nháy mắt liền bị che đậy.

Hơn nữa trên viên Bản Mệnh Châu này còn có lôi điện vờn quanh, bên trong tràn ra một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố, tựa hồ có thể hủy diệt hết thảy.

Tử Hoàn Ninh và Kỳ Thiên Hà cũng thả ra Bản Mệnh Châu, tùy theo tiếng quát lớn của Đỗ Hành, bốn viên Bản Mệnh Châu cùng lúc hung hăng đánh xuống hộ tráo bảy màu. Đồng thời với đó, vô số Mệnh Luân cũng mang theo tiếng gió rít gào, hóa thành từng mảnh vẫn thạch ầm ầm trút xuống đại trận hộ sơn.

Vô số người trên Bạch Đế Sơn đều run rẩy từ tận sâu trong linh hồn, bốn viên Bản Mệnh Châu cộng thêm nhiều Mệnh Luân như vậy. Sợ rằng có là núi lớn gấp trăm lần Bạch Đế Sơn đều sẽ bị nện nát trong nháy mắt, đại trận hộ sơn liệu có kháng cự nổi không?

Oanh! Oanh! Oanh.

Từng tiếng nổ vang lên chấn thiên động địa, người trong Thiên Ngục Thành cách đó không xa đều có thể nghe được rõ ràng, tiếng nổ kia hệt như là núi lớn sụp đổ, mặt đất bị nện mở, khủng bố dị thường.

Hộ tráo bảy màu bùng lên quang mang vạn trượng, nháy mắt liền tựa như mặt trời nổ tung, chúng nhân phía dưới vội nhắm mắt lại. Rất nhiều người toàn thân run rẩy, hai tay siết chặt binh khí, chuẩn bị đại trận vừa vỡ liền lao ra liều chết một trận.

Nhưng mà …

Khiến đám người Đỗ Hành tròn mắt kinh ngạc chính là, đại trận lấp lóe quang mang một lát, sau đó lại không thấy có bất kỳ rung động nào, vẫn cứ vững như bàn thạch.

- Ha ha!

Tiếng cười giễu cợt của Yên phu nhân vang lên:

- Đỗ Hành Tử Hoàn Ninh Dạ Lệ Kỳ Thiên Hà, công kích của các ngươi vẫn còn quá yếu. Chỉ bằng chút sức đó mà cũng muốn công phá đại trận hộ sơn? Nằm mơ? Ta kiến nghị các ngươi vẫn nên mời Đỗ Tranh tới đây, nói không chừng hắn đến mới có thể phá được.

Ánh mắt Đỗ Hành chuyển lạnh, thu lại Bản Mệnh Câu, sau đó vung tay nói:

- Mọi người không ngừng công kích, bản vương không tin, năng lượng duy trì đại trận này là vô cùng vô tận. Sau khi công phá đại trận, giết sạch toàn bộ người phía dưới cho bản vương, một tên cũng không chừa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv