Về đến Huyết Sát Đảo lại là một phen náo nhiệt, tất cả đệ tử Liễu gia đều tới, ánh mắt ai nấy nhìn Lục Linh đều cuồng nhiệt dị thường. Giờ khắc này, Lục Ly rốt cục đã thực sự trở thành đảo chủ, trở thành chỗ dựa của tất cả mọi người.
Hứa Diệu Dương tặng lễ quả nhiên chỉ là giả vờ giả vịt, đều là một ít hàng cấp thấp, cộng lại không đủ mười vạn Huyền Tinh, dùng nhiều rương lớn như vậy để chứa, hoàn toàn là làm cho người ngoài nhìn.
Trận chiến trên Luyện Ngục Nhai đã sớm truyền khắp Huyết Sát Đảo, chỉ là sự thể trong mộ Long Đế thế nào đám người Liễu Di không quá rõ ràng. Lục Ly cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ kể lại sơ qua một lượt.
Xác định Vũ Linh Hư quả thực bị Lục Ly chém giết, ánh mắt đám người Liễu Di nhìn Lục Ly càng thêm cung kính mấy phần.
Có thể chém giết Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ thiên tài có được huyết mạch lục phẩm. Bất luận Lục Ly làm được bằng cách nào, ở trong lòng mọi người hắn đã không còn là thiếu niên nhỏ bé kéo quan tài cho Liễu gia xưa kia nữa, mà đã phát triển thành một gốc đại thụ che trời, một gốc đại thụ có thể giúp cho Liễu gia dựa vào hóng mát.
- Thất trưởng lão!
Lục Ly xua tán đám trưởng lão, chỉ để lại Thất trưởng lão và Liễu Di Thiên Đà Tử, hắn hạ lệnh:
- Mấy ngày nay ngươi chạy tới Lạc Thần Thành nhiều chút, tuỳ tiện tìm một lý do nào đó là được.
- Chạy tới Lạc Thần thành làm gì?
Thất trưởng lão thoáng nghi hoặc, Liễu Di cũng không hiểu. Lục Ly lại không giải thích, chỉ hạ lệnh nói:
- Bảo ngươi chạy thì ngươi cứ chạy, lý do tự mình tìm, có thể là mua Huyền thú, mua hạt giống, mua linh tài gì đó đều được.
- Được rồi!
Thất trưởng lão khẽ gật đầu, lúc này Lục Ly mới nói ra mục đích:
- Sau khi chạy được mấy ngày, ngươi sai người lén đi mua một ít thư tịch, cứ mua đủ chủng loại. Nhưng nhớ phải mua thư tịch giới thiệu về linh tài linh thảo bảo vật cao cấp.
Mắt Thất trưởng lão khẽ sáng lên, Liễu Di sửng sốt mất một lúc rồi cũng hiểu, thì ra là Lục Ly muốn mua thư tịch giới thiệu về linh tài linh thảo bảo vật cao cấp. Hắn để Thất trưởng lão đi mua cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là đã lấy được thứ gì tốt trong mộ Long Đế?
Đương nhiên …
Hai người Thất trưởng lão và Liễu Di đều không dám có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào, tựa như trước đó lúc ở đấu giá trường Lục Ly lấy ra bảo vật thế chấp hai ngàn vạn, cả hai đều chưa từng hỏi đến.
Bọn họ rất rõ ràng, giờ đây Lục Ly đã khác xưa, nếu làm ra bất luận điều gì khiến hắn phản cảm, Liễu gia sẽ vạn kiếp bất phục.
Bởi thế hai người không hề hỏi nhiều, Lục Ly thấy bọn họ biểu hiện như vậy, rất là hài lòng, dặn dò nói:
- Việc này nhất định phải làm thật kín đáo, một khi tin tức tiết lộ ra, Huyết Sát Đảo sẽ hóa thành tro bụi!
- Quả nhiên lấy được thứ tốt!
Nội tâm Thất trưởng lão khẽ chấn động, ánh mắt Thiên Đà Tử cũng sáng lên, một tia tham lam chợt lóe trong lòng Thất trưởng lão, sau đó lập tức không dám nghĩ nhiều, trên mặt cũng lộ ra nét mừng.
Lục Ly càng cường đại, Liễu gia liền có thể nước lên thuyền lên, đây là chuyện tốt.
Thất trưởng lão chắp tay nói:
- Đảo chủ yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không truyền đến trong tai người thứ năm, ta sẽ cực kỳ cẩn thận.
- Tốt!
Lục Ly thấy Thất trưởng lão bảo đảm như vậy liền cũng yên tâm, chuyển sang hỏi dò một phen tình hình Huyết Sát Đảo, biết hết thảy vẫn rất tốt đẹp. Hắn bèn đứng dậy đi ra ngoài:
- Ta trở về chữa thương, Thiên Đà Tử đi với ta một chuyến, các ngươi cứ bận việc của mình đi.
- Đảo chủ!
Liễu Di đột nhiên kêu một tiếng, sau đó nói lại không nói gì, Lục Ly quay đầu nhíu mày hỏi:
- Làm sao?
Liễu Di cắn môi nói:
- Cám ơn ngươi.
Lục Ly khẽ gật đầu, dẫn theo Thiên Đà Tử nghênh ngang rời đi, thần sắc Liễu Di thoáng ảm đạm, như là mất đi hồn phách.
Thất trưởng lão đoán được suy nghĩ trong lòng Liễu Di, hắn khe khẽ thở dài nói:
- Tộc trưởng, đừng nghĩ nhiều. Giờ đây Lục Ly không phải là người ngươi có thể hi vọng gửi gắm, chúng ta vẫn nên an tâm phụ tá hắn thì hơn. Con người hắn rất nặng tình nghĩa, chỉ cần chúng ta một lòng một dạ, ngày sua hắn một bước lên trời, Liễu gia chúng ta liền có thể quật khởi. Nếu có quá nhiều tâm tư, chọc giận hắn, Liễu gia sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
- Ừm, ta biết, Thất gia gia.
Liễu Di khẽ gật đầu, gượng gạo cười một tiếng, chẳng qua vẻ thất lạc trên mặt lại không giấu đi đâu được. Nàng biết Lục Ly đã cách nàng càng lúc càng xa, cuối cùng sẽ có một ngày Lục Ly bay lượn trên chín tầng trời, nàng lại chỉ có thể đứng ở dưới ngước mắt nhìn lên hắn.
- Thiên Đà Tử, phiên dịch mấy chữ này cho ta.
Trở lại Long Tượng Sơn, Lục Ly cầm quyển sổ tay quăng cho Thiên Đà Tử. Thị nữ sớm đã chuẩn bị sẵn giấy bút, Thiên Đà Tử tiếp lấy sổ tay nhìn kỹ một lượt, ánh mắt lập tức sáng lên.
- Đồ tốt!
Thiên Đà Tử đọc qua một phen, ngẩng đầu lên nói:
- Chủ nhân, đây là huyền kỹ Thiên giai, sao ngươi lấy được?
- Đừng hỏi nhiều, phiên dịch ra rồi chép lại ta xem.
Lục Ly lành lạnh nhìn hắn, Thiên Đà Tử vội vàng cầm lên giấy bút phiên dịch sao chép từng chữ từng chữ.
Lục Ly không đi quản hắn, Thiên Đà Tử tuyệt sẽ không ngỗ nghịch mệnh lệnh, lại cũng không dám có ý hại hắn, chắc chắn không dám phiên dịch sai.
Sau nửa canh giờ, Thiên Đà Tử phiên dịch xong đưa cho Lục Ly, sau đó đầy vẻ mong đợi nhìn Lục Ly hỏi:
- Chủ nhân, ta có thể luyện huyền kỹ này được không?
- Để xem đã.
Lục Ly không ngẩng đầu, chăm chú đọc nội dung được Thiên Đà Tử phiên dịch, đập vào mắt hắn là bốn chữ di hình hoán ảnh.
Đây là một quyển huyền kỹ thân pháp, phẩm cấp là Thiên giai. Lục Ly cúi đầu nhìn trọn vẹn ba nén hương mới ngước mắt lên nói:
- Huyền kỹ này để ta luyện trước, sau này đợi ta được đến huyền kỹ thân pháp càng cao cấp thì sẽ ban cho ngươi.
- Vâng!
Trong mắt Thiên Đà Tử lóe lên một tia thất vọng, nhưng không dám nói gì. Huyền kỹ này rất thâm ảo, nội dung lên tới tận mấy ngàn chữ, mặc dù hắn đã đọc qua một lần, nhưng không thể hoàn toàn nhớ kỹ. Hơn nữa cũng không có công pháp tương đương để so sánh, hắn làm sao dám luyện?
Lại nói Lục Ly là chủ nhân của hắn, chủ nhân đã ra lệnh, hắn dám trộm luyện mà để Lục Ly phát hiện được, sợ rằng tất phải bị giết.
Lục Ly thấy được vẻ thất vọng của Thiên Đà Tử, nhưng hắn không hề có một tia mềm lòng.
Là người thì đều ích kỷ, Thiên Đà Tử chỉ là nô lệ, chứ không phải huynh đệ của hắn. Thanh Loan Tộc giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân, hắn làm nô lệ cho Lục Ly trăm năm, đây là giao dịch công bình tự nguyện, Lục Ly không cảm thấy mình thiếu nợ hắn cái gì.
Công pháp Thiên giai các gia tộc tuyệt đối sẽ không bán, mà đều xem như trấn tộc chi bảo, nếu khắp thế giới đều có, huyền kỹ Thiên gia cũng đã không đáng giá như thế, Lục Ly tự nhiên sẽ không muốn cho người ngoài tu luyện.
- Lại nhìn cái này!
Lục Ly ném tới quyển da cừu cho Thiên Đà Tử, đây là thứ Tiểu Bạch được đến trên đỉnh Long Đế Sơn, trên đó cũng viết chữ triện, chỉ có mười mấy chữ, còn có một ít đường cong và ký hiệu kỳ quái, Lục Ly xem không hiểu.
Thiên Đà Tử tiếp lấy chăm chú đọc, càng đọc hắn càng nhíu mày, hơn nữa còn thỉnh thoảng khẽ lắc đầu, đợi chừng hai nén hương mới ngẩng đầu nói:
- Thứ này, ta xem không hiểu.
Lục Ly kinh ngạc, hỏi:
- Trên đó chẳng phải có chữ viết ư? Sao lại xem không hiểu?
- Đúng là có chữ viết.
Thiên Đà Tử cười lên đắng chát, nói:
- Nhưng những chữ này không phải nối liền, quyển da cừu hẳn là có bốn tấm, đây chỉ là một tấm trong đó. Chẳng qua từ mười mấy chữ kia mà phán đoán, đây chắc là một tấm địa đồ, hơn nữa còn không phải địa đồ Bắc Mạc.
- Địa đồ?
Lục Ly có chút thất vọng, địa đồ thì làm được cái gì? Hắn còn tưởng đây là huyền kỹ hoặc bí pháp, thế là tiện tay nhận lấy, nhìn lướt qua sau đó ném sang một bên, Thiên Đà Tử lại vội vàng nói:
- Chủ nhân, thứ này ngươi phải giữ cho kỹ, khả năng nó là một tàng bảo đồ, hoặc là một bản đồ bảo địa.
- Tàng bảo đồ? Bản đồ bảo địa?
Thấy Lục Ly bị câu lên hứng thú, Thiên Đà Tử bèn giải thích nói:
- Chữ trong này dù không ăn khớp, nhưng theo ta thấy thì nó viết về một địa điểm, gọi là Cổ Thần cấm địa. Nơi có thể mang theo chữ thần, vậy tuyệt đối không giống bình thường. Hơn nữa trên đó còn viết Trung Châu, Cổ Thần cấm địa hẳn là ở Trung Châu.
- Trung Châu?
Lục Ly cười khổ, hắn có nằm mộng cũng muốn đi Trung Châu, vấn đề là bây giờ ngay cả Thiên Đảo Hồ hắn đều ra không được. Bản đồ này còn không trọn vẹn, trước mắt mà nói, thứ này chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn cả.
- Ai …
Nghĩ đến Trung Châu, Lục Ly thở dài.
Giết Vũ Linh Hư, hắn triệt để đắc tội Vũ gia, Tử gia dung không được hắn. Hắn còn đắc tội Đỗ Tử Lăng, lần này giết người Vũ gia, bằng với gián tiếp đánh mặt ba đại Vương tộc, sợ rằng hắn đã không còn cơ hội gia nhập ba đại Vương tộc nữa rồi.
Không thể thừa tọa truyền tống trận, biết đến năm nào tháng nào hắn mới có thể đến Trung Châu, trở lại Lục gia?
Nghĩ đến phụ mẫu còn ở dưới Bàn Băng Thâm Uyên chịu khổ, Lục Linh cũng không biết thế nào, Lục Ly chau mày, trong mắt toàn là ưu sầu không cách nào tán đi.