Đỗ Tử Lăng và hai tên võ giả Thiên Hàn Quốc bị Vũ Linh Hư kích thương, Đỗ Tử Lăng nghĩ bụng đi đoạt khẳng định đoạt không lại, chi bằng xuống trước dưỡng thương, sau đó xem ai được đến bảo vật lại nghĩ cách cướp đoạt.
Quan tài hoàng kim bay đi, tiếng rống chấn thiên động địa vang lên, Đỗ Tử Lăng rất rõ ràng trên đỉnh núi nhất định đã xảy ra đại sự, phỏng chừng bảo tàng Long Đế cũng hiện thế.
Bạch Thu Tuyết và Lục Ly bình an đi xuống, nhưng những người còn lại thì không thấy bóng dáng đâu, Đỗ Tử Lăng tự nhiên hoài nghi bảo tàng Long Đế đã bị Bạch Thu Tuyết và Lục Ly giành được.
Lúc này Bạch Thu Tuyết đang bị thương rất nặng, trong khi thương thế ba người Đỗ Tử Lăng đã cơ bản chuyển tốt. Cả ba bọn hắn đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, bên phía Bạch Thu Tuyết lại chỉ có hai người Bạch Hạ Sương và Bạch Cô là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Ba đại vương quốc và Thiên Đảo Hồ một mực có ân oán, quan hệ vốn đối địch, làm sao Đỗ Tử Lăng có thể không động tâm tư?
Trước lúc tiến vào mộ Long Đế, các gia tộc đều dặn dò, ở bên trong không được thương đến tính mạng công tử tiểu thư gia tộc đỉnh cấp gia.
Không thể giết người, không có nghĩa là không thể đánh người, dù Đỗ Tử Lăng phế đi toàn bộ đám người Bạch Thu Tuyết. Cường giả Thiên Hàn Quốc đều có thể bảo vệ hắn, Đỗ Tử Lăng có gì phải sợ?
Thấy được hàn quang lấp lánh trong mắt Đỗ Tử Lăng, sắc mặt Bạch Thu Tuyết trầm xuống, nàng còn chưa lên tiếng, Bạch Hạ Sương đã nhịn không được, phẫn nộ quát:
- Đỗ Tử Lăng, ngươi có ý gì? Ngươi thì là cái thá gì, tạo sao phải chia bảo vật cho ngươi?
Câu này Bạch Hạ Sương nén giận mà ra, căn bản không cân nhắc nội dung trong đó. Ánh mắt người bên phía Đỗ Tử Lăng lập tức lập tức lấp lánh tinh mang, xem ra Bạch Thu Tuyết và Lục Ly quả đúng là đã được đến bảo tàng Long Đế.
Nhìn đôi mắt chất đầy vẻ tham lam kia, Bạch Thu Tuyết lười nhác giải thích, nhàn nhạt nói:
- Đỗ Tử Lăng, ngươi định nhân lúc cháy nhà hôi của? Nếu ngươi muốn động thủ, vậy thì tự gánh lấy hậu quả!
- Ha ha ha!
Đỗ Tử Lăng ngửa mặt lên trời cười ha hả, lắc đầu nói:
- Bạch Thu Tuyết, ngươi đã bị thương thành thế rồi, khẩu khí còn lớn vậy ư? Đỗ Tử Lăng không bắt nạt nữ nhân, bảo tàng Long Đế ta cũng chỉ cần một nửa, đừng ép ta động thủ. Đến lúc đó đại mỹ nhân yểu điệu đứt mất một tay một chân, không gả cho ai được đâu. Hơn nữa đám huynh đệ này của ta vốn ngưỡng mộ ngươi và Sương tiểu thư đã lâu, vạn nhất bọn hắn khống chế không nổi …
- Hỗn đản!
Bạch Hạ Sương như một con sư tử cái triệt để nổi giận, giới chỉ trên tay lóe lên, một trường cung xinh xắn xuất hiện trong tay, ấn ký Tử Nguyệt trên cổ nàng cũng phát sáng, đang định động thủ.
Đám người Bạch Vanh Bạch Cô cũng phẫn nộ không thôi, dồn dập rút ra binh khí chuẩn bị ra tay, Bạch Thu Tuyết lại giơ tay áp chế chúng nhân, nàng quay mặt nhìn sang Lục Ly hỏi:
- Lục công tử, có thể giúp ta một chuyện không?
Lục Ly nhún vai nói:
- Lục mỗ rất tình nguyện cống hiến sức lực vì Thu Tuyết tiểu thư.
- Được!
Bạch Thu Tuyết chỉ vào Đỗ Tử Lăng và mười mấy người sau lưng hắn, nói:
- Giúp ta bẻ gãy chân bọn hắn.
Hoa
Toàn trường ồ lên, Bạch Thu Tuyết lại lôi kéo Bạch Hạ Sương trực tiếp đi tới đằng xa, đồng thời để mấy người Bạch Cô cũng lui ra sau.
Đám người Bạch Cô một bên lui lại, một bên ánh mắt lấp lánh, có chút không dám tin tưởng.
Lục Ly mới chỉ là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, Bạch Thu Tuyết lại để hắn một mình đi độc đấu mười mấy người? Hơn nữa mười mấy người này có hơn phân nửa là Hồn Đàm Cảnh, thậm chí còn có ba tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Lục Ly trầm mặc, hắn không quá muốn bại lộ thực lực bản thân, hơn nữa đắc tội Đỗ Tử Lăng, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Nhưng nghĩ kỹ lại thấy, nếu hắn không động thủ, Đỗ Tử Lăng cũng sẽ động thủ, hắn không muốn đánh cũng phải đánh.
Đã phải đánh, Lục Ly cũng vung đi ra!
Giới chỉ trên tay lóe lên, Kình Thiên Kích xuất hiện trong tay, hắn chậm rãi nâng lên chỉ vào đám người Đỗ Tử Lăng nói:
- Thu Tuyết tiểu thư hạ lệnh, chư vị, các ngươi tự bẻ gãy chân, hay là ta phải giúp các ngươi …
Xoạt!
Bên phía Đỗ Tử Lăng cũng ồ lên một mảnh, cả đám chửi ầm lên. Đỗ Tử Lăng thoáng có chút kinh ngạc, sau đó lập tức giận tím mặt. Một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ cũng dám lớn lối như thế? Đứa này là kẻ ngốc ư?
- Phế hắn!
Đỗ Tử Lăng lập tức phất tay, đám người sau lưng lập tức bay ra. Lục Ly không nhúc nhích, hắn đứng sừng sững như núi, hai tay ngửa ra sau, ngực phập phồng hít một hơi thật sâu, đầu nghiêng về phía trước, há miệng rống lên một tiếng kinh thiên.
- Lui ra phía sau, che kín lỗ tai!
Lúc Lục Ly giang ra hai tay, Bạch Thu Tuyết lập tức quát khẽ, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, hai tay ôm kín lỗ tai.
Đám người Bạch Hạ Sương dù không rõ tình hình, nhưng thấy Bạch Thu Tuyết trịnh trọng dặn dò như vậy, liền cũng tự động lui lại, che kín lỗ tai.
Ngao
Một tiếng rống như long ngâm hổ gầm vang lên, tầng tầng không gian trước mặt Lục Ly bị chấn động, một đạo cuồng phong dũng mãnh lao về phía trước, hất tung quần áo tất cả mọi người đang ở trước mặt hắn.
Phanh phanh phanh!
Toàn bộ mười mấy người ầm vang ngửa mặt ngã xuống đất, hai tay ôm lấy lỗ tai, cơ thịt trên mặt co quắp, khóe miệng, khóe mắt, mũi, lỗ tai đều tràn ra máu tươi.
Giờ khắc này, linh hồn bọn họ tựa như bị kim châm, đau đến ôm đầu lăn lộn trên đất, tru lên thảm thiết.
Hưu!
Thân hình Lục Ly khẽ động, như một thanh lợi kiếm vọt tới, Kình Thiên Kích vung lên nhắm thẳng hai chân Đỗ Tử Lăng bổ xuống. Bạch Thu Tuyết nói bẻ gãy chân, không nói phế đi bọn hắn, bởi thế hắn ra tay rất có phân tấc.
Răng rắc
Xương cốt hai chân Đỗ Tử Lăng đứt gãy, Lục Ly lần nữa quét ngang chiến kích, hai bóng người bị nện bay, xương cốt hai chân cũng theo đó đứt gãy.
Lục Ly như u hồn chớp hiện giữa đám đông, chiến kích như thiểm điện đánh xuống, từng tiếng gào thét vang lên, chỉ hai nhịp thở, toàn bộ mười mấy người đã bị đánh gãy hai chân, nằm la liệt trên đất.
Hưu!
Lục Ly lui lại, đứng nguyên tại chỗ, mặt quay sang đám người Bạch Thu Tuyết. Hắn thu hồi chiến kích chắp tay nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, chân những người này đều đã đứt, còn có chỉ thị gì nữa không?
Tĩnh mịch!
Bên phía Bạch Thu Tuyết hoàn toàn chết lặng, không người nào lên tiếng.
Bởi vì lúc này màng nhĩ bọn họ còn tại ùng ùng chấn rung, trong tai truyền tới từng đợt đau nhói, căn bản không nghe rõ Lục Ly đang nói cái gì.
Không chỉ các nàng, đám võ giả Thiên Vũ Quốc Thiên Lương Quốc phía xa xa cũng tương tự. Ai nấy đều sửng sờ nhìn Lục Ly, trên mặt chất đầy vẻ kinh ngạc.
- Tiếng rống trên đỉnh núi là do Lục Ly phát ra?
Bạch Hạ Sương thất thần thì thào, tựa như gặp quỷ giữa ban ngày, tiếng rống này của Lục Ly hoàn toàn lật đổ nhận biết của nàng đối với võ đạo.
Ở Bắc Mạc, võ giả được phân chia đẳng cấp rất nghiêm ngặt, cơ bản rất khó xuất hiện trường hợp vượt cấp giết địch, trừ phi ngươi có được huyết mạch thần kỹ phi thường cao cấp.
Tỉ như Tử Nguyệt của Bạch Hạ Sương Tử, nếu nàng là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, thì vẫn hoàn toàn có thể đánh lén giết chết Hồn Đàm Cảnh tiền kỳ.
Nhưng đó là đánh lén!
Trong khi Lục Ly lại quang minh chính đại nghiền ép một đám Hồn Đàm Cảnh, trong đó có ba tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, khiến cho đối phương không cách nào đánh trả, đường đường chính chính nghiền áp.
Chẳng lẽ tiếng rống này là huyền kỹ cao cấp nào đó?
Lấy hiểu biết của Bạch Hạ Sương đối với huyền kỹ, Bắc Mạc không có được huyền kỹ biến thái đến vậy, trừ phi là Thánh giai. Nhưng ở Thiên Đảo Hồ, chỉ duy nhất một người có được huyền kỹ Thánh giai, đó chính là chủ nhân Thiên Ngục Đảo, hơn nữa Thiên Ngục lão nhân còn phải tham ngộ suốt ba năm mới hiểu được.
Nếu không phải huyền kỹ Thánh giai, vậy chỉ có thể là huyết mạch thần kỹ mới giải thích được. Vấn đề là Lục Ly không có ấn ký huyết mạch, đã không phải chiến sĩ huyết mạch, lại làm sao có được huyết mạch thần kỹ?
Bạch Hạ Sương nghĩ không thông, lúc này Bạch Thu Tuyết lại nghĩ đến một khả năng khác, nàng nhíu mày nhìn Lục Ly một lát, thì thào:
- Chẳng lẽ đây là huyền kỹ loại linh hồn đỉnh cấp trong truyền thuyết?