Bạch Nguyệt nhoẻn miệng cười, dựa vào Triệu Dật nói: “Em nguyện ý mà!”
Triệu Dật cười nói: “Anh đã mua cho Thiến Thiến một căn nhà và xe rồi, anh cũng sẽ mua cho em một căn nhà và một chiếc xe.”
Bạch Nguyệt đột nhiên ngồi bật dậy, kinh ngạc mở to hai mắt: “Em không có ý đó!”
Triệu Dật gật đầu: “Anh biết! Đây là anh muốn mua cho em, anh muốn xử lý mọi việc đều công bằng!”
“Anh đừng!”
Bạch Nguyệt nhảy dựng lên giống như là bị kim đâm phải: “Em đã nói rồi! Em ở bên anh không phải vì tiền của anh. Ừm! Nếu thực sự muốn đồ gì thì dẫn em đi ăn đủ loại thức ăn ngon là được rồi! Hơn nữa, bây giờ em cũng đang ở trong nhà của Thiến Thiến, ngày ngày cùng Thiến Thiến đi ra đi vào. Anh mua nhà cho em làm gì chứ? Không muốn, không cần đâu!”
Triệu Dật cười nói: “Chuyện này anh cũng đã cân nhắc rồi! Có thể mua cho em một căn nhà ở thành phố, hoặc là ở một nơi khác.”
“Không! Thực sự không cần!”
Bạch Nguyệt không chút do dự từ chối, thái độ cũng rất kiên quyết: “Những thứ này hiện tại em thật sự không cần. Chẳng lẽ mỗi cô gái ngủ cùng anh thì anh đều sẽ mua nhà hoặc xe cho họ sao?”
Triệu Dật cười nói: “Đương nhiên không phải!”
Chỉ có khi được gói quả của Chiết Hoa Thủ mới đưa!
Trong lòng Triệu Dật âm thầm bổ sung thêm một câu.
Mỗi một gói phần thưởng Chiết Hoa Thủ đại diện cho một cô gái có nhan sắc, dáng người, điểm đặc thù trên 90 điểm, trao lần đầu tiên của mình cho Triệu Dật, hơn nữa độ thiện cảm cũng trên 90 điểm.
Ý nghĩa của lần đầu tiên đương nhiên tất cả mọi người đều hiểu.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến cho Triệu Dật trân trọng mọi mối quan hệ. Chưa kể mỗi gói phần thưởng Chiết Hoa Thủ đều có phần thưởng tặng kèm, nhất là phần thưởng như thẻ dự đoán thông tin lại càng có giá trị. Vì vậy Triệu Dật đã tặng nhà tặng xe cho mọi cô gái mà không hề có bất kỳ áp lực nào, rõ ràng đó là một chút lòng biết ơn.
Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Phải không?”
Triệu Dật cười nói: “Em định khi nào đó sẽ rời xa anh sao?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Em hiểu ý của anh, nhưng mà còn quá sớm, em thật sự không muốn. Anh cũng đừng lén lút mua cho em thứ gì. Chúng ta nói chuyện sau, có được không?”
Triệu Dật tò mò hỏi: “Tại sao vẫn khăng khăng không cần? Em cũng biết một căn nhà cũng không tạo áp lực gì cho anh cả. Căn nhà này cũng chỉ là vì chúng ta xác định quan hệ, anh hy vọng bạn gái của anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Ngoài ra anh cũng không có ý gì khác…”
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hiện tại em còn chưa biết tìm việc ở đâu, cho dù mua một căn nhà rồi cũng để ở đó, thật là lãng phí. Hơn nữa em đã có lỗi với Thiến Thiến khi ở bên anh rồi, cũng không phải vì tiền. Nếu như anh tặng, trong lòng em sẽ không thể vượt qua ngưỡng cửa này, em sẽ cảm thấy mình chỉ vì tiền mà thôi.”
Triệu Dật suy nghĩ, cũng thấy có lý.
Không phải vế thứ hai trong câu nói của cô có lý, mà là cô còn chưa tìm được việc làm nên cũng không biết mua nhà ở đâu. Dù sao cũng nên mua ở gần công ty nơi cô ấy làm việc, vậy thì đi làm cũng thuận tiện hơn.
Nếu là mua nhà ở xa quá thì cũng không ở được, cũng chỉ có thể bỏ trống ở đó.
Triệu Dật nhìn Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Triệu Dật.
Triệu Dật nhìn một hồi lâu, cười nói: “Được! Vậy thì chờ em tìm được công việc ổn định, đến lúc đó anh sẽ mua cho em một căn nhà gần nơi làm việc của em. Hiện tại vẫn nên ở chung với Thiến Thiến nha…”
Wechat, nhóm nhỏ bốn người.
Triệu Dật: Các vị! Hoàng đế của các người đã trở lại!
Lục Đào: Cuối cùng thì sóng cũng qua, cậu cũng cam lòng quay về rồi sao?
Triệu Dật: Ha ha! Thực ra là đã trở về từ mấy hôm trước rồi. Nhưng mà có một số việc làm chậm trễ, không thể phân thân ra được. Cho nên không có lên tiếng.
Lục Đào: Tôi cược một trăm tệ, chuyện này nhất định có liên quan đến cô gái nào đó.
Triệu Dật: Xin chúc mừng, cậu đã trả lời sai!
Lục Đào: Tôi không tin! Nhất định là như thế!
Triệu Dật: Tôi là người tử tế!
Lục Đào: Ha ha! Mọi người mau ra đây nhìn xem, anh Dật lại nói chuyện cười rồi này!
Triệu Dật: Bớt nói chuyện vớ vẩn lại. Chiều nay Diệp Thiến sẽ đến, tôi phải đón cô ấy. Có thời gian uống rượu với nhau không?
Ngụy Xuyên: Ha ha! Anh Dật đón tiếp Diệp Thiến, bọn tôi sẽ đón tiếp anh. Gì chứ rượu này nhất định phải uống rồi!
Tôn Lượng: Như trên!
Lục Đào: Tứ Đại Thiên Vương, thống nhất giang sơn, bọn xấu đều phải run lẩy bẩy.
Triệu Dật: Tôi còn tưởng cậu muốn nói là tứ đại tài tử đấy.
Ngụy Xuyên: Tứ đại tài tử du ngoạn Giang Nam sao? Bên tai tôi dường như vang lên bản nhạc nền mạnh mẽ nào đó… Tèn tén ten….
Triệu Dật: … Tự biên tự diễn lắm rồi đó nha.
Lục Đào: Tối nay uống ở đâu vậy?
Ngụy Xuyên: Nếu không thì đến quán lẩu của nhà tôi đi. Sau đó lại đến quán bar uống thêm một lượt nữa?
Triệu Dật: Quả nhiên không quan trọng là người Giang Châu hay người ngoài, đến Giang Châu nhất định phải ăn lẩu đầu tiên. Tôi thấy được đó!
Ngụy Xuyên: Được! Quyết định vậy đi! Đúng lúc hôm nay tìm được một số nguyên liệu nấu lẩu rất ngon, tối nay chúng ta sẽ giải quyết nó!
Lục Đào: Nguyên liệu tốt như thế nào? Trước tiên phải tìm hiểu rõ đã.
Ngụy Xuyên: Ha ha! Hôm nay tình cờ chuẩn bị được hai phần nội tạng trâu thượng hạng, nấu lẩu chắc chắn rất bá đạo. Còn có một ít thịt cá sấu cắt lát mỏng, nhúng lẩu cũng rất vừa miệng!
Lục Đào: Được! Dùng nó!