Triệu Dật không ngại giải thích rõ ràng một chút mối quan hệ này, đi làm mà, mua chuộc lòng người, kiếm tiền, tất cả mọi người đều sẽ hiểu.
Huống chi, tuy rằng Triệu Dật nói là giúp người làm việc cho hắn, vì hắn kiếm tiền, thế nhưng Triệu Dật không phải vẫn luôn mang theo bọn họ kiếm tiền hay sao?
Ai biết được sau này người này có phải sẽ trở thành một mắt xích giúp bọn họ kiếm tiền hay không?
Nhân tình này tất nhiên là của Triệu Dật, nhưng nếu như có thể hỗ trợ, vậy coi như là làm thuận nước đẩy thuyền nhân tình không phải sao?
Giữa người với người, chưa chắc tất cả đều là tiền bạc lui tới, còn có các phương diện trong xã hội hay chia sẻ tài nguyên, Triệu Dật mang theo bọn họ phát tài, không phải là có ý tứ như vậy sao?
Tôn Lượng: Hiểu, việc này chú em cứ giao cho anh đi, bên phía cha tôi và giám đốc bệnh viện Khê Nam rất quen thuộc. Chỉ cần bệnh có thể chữa được, những sắp xếp khác đều là vấn đề nhỏ.
Triệu Dật: Được, cám ơn anh Lượng, có tin tức gì, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cho em.
Tôn Lượng: OK!
Sau khi Triệu Dật giao việc này cho Tôn Lượng, cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn bởi vì không có hỏi qua, cũng không nắm chắc, nhưng cân nhắc lấy năng lực của nhà họ Tôn cùng nhà họ Lục, không có khả năng ngay cả một mối quen ở bệnh viện cũng không có, cho nên hắn mới miệng đáp ứng với Cao Minh.
Triệu Dật suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Cao Minh, giúp hắn an tâm một chút.
Triệu Dật: Tôi đã hỏi một người bạn, gia đình người này có quen biết với giám đốc bệnh viện Khê Nam. Bên kia họ sẽ sắp xếp chuyên gia để hội chuẩn và cấy ghép cho cha của chú, sau đó có kết qua thì tôi sẽ báo cho chú.
Cao Minh: Cám ơn ông chủ!
Bệnh viện Khê Nam chính là bệnh viện tốt nhất Giang Châu, cho dù trong cả nước thì cũng được xếp hạng cao, có thể được chuyên gia ở đó ra mặt thì đương nhiên so với cha Cao Minh tự mình đi khám bệnh gì đó tốt hơn rất nhiều.
Triệu Dật: Còn mấy ngày nữa là đến tết, trước tiên cứ an tâm qua năm mới. Bên kia xác định xong thì năm sau có thể khởi hành đến Giang Châu tiến hành trị liệu.
Cao Minh: Được!
Cao Minh cũng không nói nhảm quá nhiều lời khách sáo, hắn tự nhiên hiểu được mục đích giúp mình của Triệu Dật. Không phải là vì thu về tâm của mình, để cho mình tận tâm tận lực vì hắn dốc sức hay sao?
Hắn không quan tâm, giống như Lời Triệu Dật nói, người khác chịu vì bạn trả giá, làm những việc thế này. Đó là bởi vì bạn có năng lực, bạn có thể hồi báo cho người ta, nếu như không có thì ai lo giúp bạn làm gì?
Làm gì có thứ miễn phí, người tốt việc tốt sao?
Ha ha!!!
Chỉ cần Triệu Dật có thể thật lòng giúp hắn, có thể chữa khỏi bệnh cho cha hắn, là một ông chủ tốt. Vậy hắn vì Triệu Dật bán mạng thì có sao đâu?
Triệu Dật cũng không nói nhảm nhiều, người đã 40 tuổi đời như Cao Minh, nói lý tưởng hay nhiệt huyết với hắn thì đó mới là loại lừa gạt người.
Cần cái gì thì cho cái đó, vậy mới chính là trợ giúp lớn nhất đối với hắn.
Triệu Dật ở nhà lăn lộn đến năm giờ, tiếp đó chào hỏi mẹ rồi lái xe ra cửa.
Trần Mỹ Quyên hiện tại cũng lười quản lý hắn, hoàn toàn đối đãi hắn như là người trưởng thành.
Khổng Hi đặt bàn là ở một nhà hàng đồng quê, hoàn cảnh thanh nhã. Lúc Triệu Dật đến thì Khổng Hi đã đến. Cô cũng không phải đi một mình, bên cạnh còn có một mỹ nữ tóc ngắn, dáng người so với Khổng Hi kém một chút. Thế nhưng tướng mạo ít nhất cũng khoảng 95 điểm, hơn nữa giữa hai hàng lông mày có vài phần khí phách.
Khổng Hi nhìn thấy Triệu Dật đi vào phòng riêng, cười vẫy vẫy tay: "Em trai, đến đây nè. ”
Triệu Dật mỉm cười, ánh mắt đảo qua mỹ nữ bên cạnh, cười nói: "Hai đại mỹ nữ chờ tôi, tôi có chút thụ sủng nhược kinh nha. ”
Khổng Hi hé miệng cười nói: "Em trai gọi chị là chị gái một tiếng, chị sẽ giới thiệu vị đại mỹ nữ này cho em trai đó nha.”
Triệu Dật cũng không đợi Khổng Hi chào hỏi, trực tiếp ngồi xuống đối diện hai cô, thoải mái đưa tay về phía vị mỹ nữ tóc ngắn kia: "Triệu Dật, An Dật Dật... Người đẹp, tên gì? ”
Mỹ nữ tóc ngắn mím môi cười cười, nhìn thoáng qua Khổng Hi bên cạnh, đưa tay cùng Triệu Dật nắm một chút.
"Kiều Na."
Triệu Dật mỉm cười rút tay về: "Kiều tiểu thư, rất vui vì quen biết cô, tôi cảm thấy lần sau chúng ta có thể hẹn riêng với nhau, như vậy bên cạnh sẽ không có bóng đèn lấp lánh..."
Kiều Na cười ra tiếng, cô đương nhiên sẽ không cảm thấy Triệu Dật quá phản cảm, bởi vì rõ ràng Triệu Dật làm vậy là cho Khổng Hi xem.
“Chị Hi, em trai này thật thú vị nha…”
Kiều Na có thể nhìn ra, đương nhiên Khổng Hi cũng nhìn ra Triệu Dật đang giận cô.
Không phải là cô tìm thêm chị gái cho tôi, giới thiệu người đẹp cho tôi sao?
Không cần, tôi sẽ tự làm!
Khổng Hi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tên nhóc này! Vậy mà dám nói mình là bóng đèn!
Khổng Hi trừng mắt nhìn Triệu Dật một cái: "Tên nhóc này thật là xấu xa nha! Na Na! Cậu cũng đừng bị hắn lừa.”