Triệu Dật đeo một chiếc balo nhỏ trên lưng bước vào cửa nhà, nhìn thấy mẹ đang ngồi trên ghế salon vừa xem TV vừa nhặt rau, lập tức cười nói: “Mẹ! Con về rồi! Có nhớ con không?”
Trong mắt Trần Mỹ Quyên hiện lên vẻ vui mừng, nhưng ngoài miệng lại không tỏ ra yếu kém: “Nghĩ gì chứ? Không phải con mới đi hai mươi ngày sao? Lúc không có con, mẹ và cha con đi khắp nơi ăn đồ ăn ngon, cuối tuần còn ra ngoài đi du lịch, không biết đẹp như thế nào đâu.”
Triệu Dật đặt balo của mình trên ghế salon, ôm vai mẹ: “Chà! Thế giới hai người thật ngọt ngào nha! Vậy con trở về chẳng phải là đang quấy rầy hai người…”
Trần Mỹ Quyên thở dài: “Ai bảo con là con trai mẹ chứ, mẹ cũng chỉ biết nhịn. Nhưng cũng may con ở nhà không được bao lâu…”
Triệu Dật giả vờ đứng lên, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Haizz, lái xe cực khổ cả mấy trăm km trở về còn bị chê. Quên đi! Con vẫn nên quay về Giang Châu ăn mì tôm một mình thôi.”
Trần Mỹ Quyên bật cười: “Được nha! Tối nay mẹ sẽ chuẩn bị cho con một túi mì ăn liền để thỏa mãn con.”
Triệu Dật cũng cười nói: “Mẹ! Mẹ vẫn còn trẻ, tâm tính cũng trẻ theo nha! Thôi xong rồi, sau này mẹ có chán ghét cha con là một lão già xấu xí không?”
Trần Mỹ Quyên đánh Triệu Dật một cái: “Thằng nhóc này nói cái gì thế, ngứa đòn sao?”
Triệu Dật bật cười, ngồi xuống: “Tối nay có gì ngon không?”
Trần Mỹ Quyên trợn mắt nhìn Triệu Dật: “Trở về cũng không báo sớm một tiếng, trong nhà cũng không chuẩn bị gì, tối nay ra ngoài ăn đi.”
Triệu Dật cười nói: “Được nha! Vậy con đặt trước một chỗ, tối nay con mời ba mẹ ăn tiệc!”
Trần Mỹ Quyên cười nói: “Kiếm được tiền thì giọng điệu cũng khác nha!”
Triệu Dật bày ra vẻ mặt đắc ý nói: “Đúng vậy! Gần đây con kiếm được một món lời lớn, chúng ta cũng phải ăn mừng một chút đúng không?”
Hai mắt Trần Mỹ Quyên lập tức sáng lên: “Một món lời lớn sao? Lớn bao nhiêu?”
Triệu Dật cười nói: “Ít nhất bằng một cái mục tiêu nhỏ.”
Hai mắt Trần Mỹ Quyên càng mở to hơn: “Thật sao?”
Triệu Dật cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, còn thật hơn cả vàng 24K!”
Ít nhất bằng một cái mục tiêu nhỏ…
Không sai.
Nhiều nhất có khi là hơn mười cái mục tiêu nhỏ.
Trần Mỹ Quyên lập tức vui vẻ. Con trai có bản lĩnh, có thể kiếm nhiều tiền, người làm mẹ đương nhiên rất vui vẻ nha.
Có con trai bản lĩnh cũng giống như chồng có bản lĩnh, càng khiến người ta vui vẻ đúng không?
Trần Mỹ Quyên mừng rỡ nói: “Tiểu Dật! Con thật giỏi nha! Ha ha! Con trai đã là tỷ phú, so với cha con còn giỏi hơn nhiều. Rõ ràng công ty của cha con có rất nhiều cơ hội mở rộng, nhưng ông ấy lại bày ra dáng vẻ lười biếng…”
Triệu Dật cười nói: “Về chuyện tiền bạc, có đủ là tốt rồi. Cha cũng đã cực khổ rồi, thư thả một chút cũng không sao. Sau này mẹ muốn mua gì, con trai sẽ giúp mẹ mua!”
Trần Mỹ Quyên cười nói: “Được nha! Vẫn là con trai mẹ đáng tin cậy!”
Khen ngợi một câu, chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi! Tiểu Liễu đâu? Không trở về cùng con sao?”
Triệu Dật giải thích nói: “Cô Tô phải đi làm, có thể không về sớm được. Cho nên Phi Phi cũng ở lại Giang Châu cùng cô Tô, sẽ cùng nhau trở về sau. Nhưng mà con và cô Tô cũng đã hẹn trước, nói là hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm ngày tết.”
Hai mắt Trần Mỹ Quyên sáng lên: “Cô ấy nói sao?”
Triệu Dật cười nói: “Tất nhiên là không có vấn đề gì. Con của mẹ đẹp trai như vậy, lại còn có bản lĩnh như vậy, cô Tô đương nhiên rất thích con.”
Trần Mỹ Quyên lập tức bày ra dáng vẻ hớn hở: “Được nha! Vậy con và cô ấy xác định rõ thời gian một chút. Chỉ cần không phải là đêm giao thừa, còn lại lúc nào chúng ta cũng rảnh.”
“Vâng!”
Triệu Dật cầm điện thoại di động lên, đặt chỗ tại nhà hàng Vân Môn Gấm Thúy, vị trí đẹp nhất vẫn là sân thượng.
Sau khi tắm rửa xong thay một bộ quần áo khác, Triệu Dật nhìn căn phòng của mình, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Có phải nên đổi một căn nhà khác không?
Căn nhà này cũng không nhỏ, nhưng mà đổi sang một căn nhà lớn hơn cũng không ảnh hưởng gì.
Mua một căn biệt thự, trồng chút hoa cỏ gì đó cũng rất tốt.
Mình ở Giang Châu cũng mua nhiều nhà như vậy rồi, đổi cho cha mẹ một căn nhà lớn hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Triệu Dật trở lại phòng khách, ngồi trên ghế salon, tiện tay bốc một nắm hạt dưa: ‘Mẹ! Mẹ có muốn ở biệt thự không?”
Trần Mỹ Quyên hơn sững sờ: “Tại sao lại hỏi như vậy? Con mua biệt thự cho mẹ sao?”
Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy! Chẳng phải là con đang trưng cầu ý kiến của mẹ sao? Không cần hỏi cha, dù sao ông ấy cũng nghe lời mẹ.”
Trần Mỹ Quyên do dự một chút rồi nói: “Mặc dù con kiếm được tiền, nhưng mà cũng không cần vội vàng mua cho cha mẹ cái này cái kia đâu. Biệt thự gì chứ? Mẹ và cha con cũng chỉ có hai người, ở như vậy cũng khá là trống trải.”
Triệu Dật cười nói: “Không sao, mua một căn biệt thự là được rồi. Bình thường mẹ không có việc gì cũng có thể trồng chút hoa cỏ, dù sao cũng rộng rãi hơn một chút. Hơn nữa bây giờ con kiếm được tiền, nói không chừng ngày nào đó làm ăn thua lỗ hết sạch. Nhưng mua nhà vẫn còn đó, cho dù có hết sạch tiền thì con vẫn còn lời mà đúng không?”