Giọng nói của Đới Lương tràn đầy sự ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ không thể giấu được dành cho Triệu Dật: “Chủ tịch! Lần này chúng ta kiếm lời rất lớn! Chủ tịch thật giỏi!”
Triệu Dật cười nói: “Tính toán số tiền cuối cùng, sau đó tổng hợp tin tức một chút rồi gửi kết quả vào trong nhóm nhé!”
“Được!”
Triệu Dật: Hoạt động đầu tư lần này bây giờ đã kết thúc. Lát nữa chú Đới sẽ gửi toàn bộ kết quả lên, cũng sẽ phải trừ ra một ít phí thủ tục giao dịch nhưng mà không nhiều. Sau khi xử lý xong thì ngày mai sẽ gửi lại tiền cho mọi người.
Lục Đào: Anh Dật uy vũ!
Ngụy Xuyên: Đi theo anh Dật lăn lộn thì sớm muộn gì cũng bay cao! Lần này thế mà kiếm được nhiều hơn hai lần trước nha. Cuối cùng đã giảm từ 266 xuống còn 246.5 tệ. Dựa trên báo cáo giá cả cuối ngày hôm qua là 260.6 tệ để tính toán thì ước chừng mức giảm đã lên đến 7 điểm. Với hiệu ứng đòn bẩy gấp 20 lần, tức là khoảng 150%. Đây là lần đầu tiên kiếm được 150% trên cơ sở 72%. Nếu tính cả lần tăng đầu tiên thì gấp khoảng 2.5 lần… Quá dữ!
Tôn Lượng: Bái phục! Anh Dật quá mạnh mẽ, hành động không có bất lợi nào!
Triệu Dật: Có thể kiếm tiền là rất tốt, mọi người kiếm tiền mới có cơ hội làm ăn lớn hơn, đi đường xa hơn.
Tôn Lượng và mọi người có chút khó hiểu. Khẩu hiệu này của Triệu Dật có tích cực quá không?
Không phải khẩu hiệu lúc trước là để trêu ghẹo nhiều nữ sinh hơn, ăn đồ ăn ngon và ngủ với mỹ nữ sao?
Mọi người lập tức định thần lại, trong nhóm này còn có Tô Nhã đấy. Bà ấy dù sao cũng là mẹ vợ của Triệu Dật, có bà ấy ở đây thì đương nhiên Triệu Dật sẽ không nói bậy.
Không lâu sau, Đới Lương cũng đã gửi tất cả báo cáo tài chính đến.
Cuối cùng thì tổng số vốn từ 900 triệu đã biến thành 3,64 tỷ, tỷ suất lợi nhuận vượt qua 300%!
Dựa theo hạn mức đầu tư của mỗi người, 500 triệu tiền vốn của Triệu Dật chiếm hơn một nửa tổng số tiền đầu tư. Như vậy hắn cũng chiếm 5 phần 9 tổng số tiền, khoảng 2,022 tỷ!
Người thắng lớn thứ hai chính là Tô Nhã.
Lần này Tô Nhã đầu tư vào 150 triệu, vậy mà cuối cùng thu lại được khoảng 600 triệu, có thể nói là một khoản lãi rất lớn.
Sau đó là nhà họ Lục và nhà họ Tôn mỗi nhà chiếm khoảng 400 triệu. Trong đó Tôn Lượng có một nửa, khoảng 200 triệu. Lục Đào thì ít hơn một chút, khoảng 160 triệu. Sau đó là Ngụy Xuyên có khoảng 180 triệu.
Ngụy Xuyên: 180 triệu tệ! Đầu tư vào 45 triệu vậy mà đã biến thành 180 triệu. Bây giờ tôi cũng là triệu phú rồi sao?
Lục Đào: Không thể tin được! Tôi vậy mà trở thành triệu phú. Cảm giác giống như là đang nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Tôn Lượng: Cảm giác đi theo em trai kiếm tiền thế này quá dễ dàng. Việc này so với đi ăn cướp còn nhanh hơn đấy.
Tô Nhã: Tôi cũng rất choáng váng, cảm giác mình sẽ không làm kinh doanh, không cần nỗ lực kiếm tiền nữa. Cảm thấy xây nhà gì đó hoàn toàn lãng phí thời gian. Đi theo Triệu Dật làm mấy đơn hàng như vậy có khi còn nhanh hơn nhiều so với phát triển bất động sản!
Tôn Lượng: Hoàn toàn đồng ý! Cô nhìn xem em trai mới có bao nhiêu tuổi chứ, vốn khởi nghiệp trong tay cũng không bao nhiêu. Nhưng mà bây giờ đã có hơn 2 tỷ, hơn nữa còn là tiền mặt, như vậy là quá xuất sắc rồi! Nhà họ Tôn cũng có 2 đến 3 tỷ, nhưng toàn bộ đều là các chuỗi kinh doanh do gia đình nắm giữ cộng lại…
Lục Đào: Đúng vậy! Tôi và chú Hai của tôi cũng đang rất sốc. Tôi đoán là chú Hai của tôi đang rất hối hận. Nếu như lúc trước đầu tư nhiều một chút thì có lẽ tổng tài sản của công ty đầu tư bây giờ đã là gấp đôi rồi.
Ngụy Xuyên: Ha ha! Có lẽ chỉ có mình tôi là không hối hận, bởi vì tôi cũng chỉ có từng đó tiền, cũng đã đầu tư toàn bộ. Trời ạ! Bây giờ tôi chính là triệu phú, tài sản đã nhiều hơn cha của tôi rồi. Ha ha ha! Tôi rất muốn biết sau khi cha tôi biết việc này sẽ có biểu cảm như thế nào. Tôi đoán là biểu cảm đó nhất định là sẽ rất đặc sắc nha!
Triệu Dật: Mọi người đều kích động như vậy à! Đã 2 giờ rưỡi sáng rồi đó, nhanh đi ngủ đi. Chờ đến lúc tỉnh dậy có lẽ tiền đã được gửi đến tài khoản của mọi người, đến lúc đó cứ từ từ mà đắc ý nha!
Lục Đào và mọi người nhất thời lâm vào trạng thái vui vẻ ồn ào, trong nhóm chỉ có Lục Thần và Tôn Hoành tâm tình phức tạp im lặng nãy giờ.
Lục Thần bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tôn Hoành.
Tôn Hoành: Chú em Lục?
Lục Thần: Vâng.
Tôn Hoành: Tôi đoán chắc cậu cũng đang âm thầm theo dõi, cảm thấy như thế nào?
Lục Thần: Mặc dù tôi nghĩ rằng tôi đã đánh giá Triệu Dật rất cao. Nhưng mà bây giờ tôi không thể không nói vẫn là quá xem thường hắn rồi. Tên nhóc này thật là yêu nghiệt!
Tôn Hoành: Đúng vậy! Lần này cậu và tôi đều thật sự đánh giá thấp hắn. Nếu không thì làm sao chỉ đầu tư mấy chục triệu chứ? Cũng không nhiệt huyết bằng mấy đứa nhỏ, trực tiếp đầu tư theo.