Cho dù sau này mọi chuyện bị bại lộ, Triệt Dật tin tưởng mình có năng lực chăm sóc bọn họ thật tốt. Nhưng bọn họ có nguyện ý hay không thì tùy bọn họ.
Triệu Dật đảm bảo hắn sẽ đối xử chân thành với từng người, nghiêm túc với từng người và tận tụy với từng người.
Ít nhất đối với người yêu, bạn trai họ phải xuất sắc!
"Theo anh thì anh hy vọng em có thể làm việc trong thành phố. Để chúng ta có thể dành nhiều thời gian hơn cho nhau, nhưng anh không muốn cản trở công việc em yêu thích. Anh hy vọng em có thể dấn thân vào sự nghiệp mà em thích, đừng nghĩ về việc đó có tiền lương nhiều hay ít, chỉ xem xét liệu em có vui vẻ và liệu em có thể tìm thấy sự hài lòng như mong muốn từ công việc này hay không thôi."
"Cho nên, tất cả các quyết định của em, anh đều ủng hộ. Anh sẽ tận lực phối hợp với em. Những chuyện khác em không cần phải nghĩ. Những chuyện đó anh đều có thể xử lý giúp em."
Trên mặt Diệp Thiến lộ ra một tia mỉm cười: "Vẫn còn sớm để nói, còn một năm rưỡi trước khi tốt nghiệp, đến lúc đó lại tính."
Triệt Dật cười nói: "Đúng vậy, vẫn còn quá sớm."
Bạch Nguyệt nhanh chóng đi xuống lầu, ba người cùng nhau ăn tối, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.
Trước kia khi ba người ăn ở nhà hàng, chỉ giống như là cùng bạn bè ăn tối cũng không có cảm thấy kỳ quái. Nhưng hiện tại bọn họ ở nhà, Bạch Nguyệt thoạt nhìn cũng không giống như là khách, bởi vì cô ấy đã sống ở đây rồi.
Triệu Dật không sống ở đây, nhưng hắn là bạn trai của Diệp Thiến và là chủ sở hữu của nơi này.
Sau đó, vấn đề đã đến.
Tại sao hiện tại lại cảm thấy như một gia đình ba người cùng ăn cơm vậy nhỉ?
Một vị nam chủ nhân và hai nữ chủ nhân...
Triệu Dật cảm thấy điều này, nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói gì. Dù sao những ngày như thế này trong tương lai vẫn còn dài.
Hắn là nam nhân, cùng hai người đẹp ăn cơm đương nhiên là trải nghiệm không tồi rồi.
Ăn xong, Diệp Thiến đi rửa chén.
Ngày thường cũng vậy, Bạch Nguyệt nấu cơm thì Diệp Thiến rửa chén. Diệp Thiến nấu cơm thì Bạch Nguyệt rửa chén.
Triệu Dật đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại di động, Bạch Nguyệt cũng ngồi ở phía bên kia của ghế sofa.
Bạch Nguyệt nói chuyện điện thoại một hồi thì đột nhiên đi tới: "Chúng ta chụp hai tấm ảnh chung đi."
Triệt Dật nghiêng đầu nhìn Bạch Nguyệt: "Hả?"
Bạch Nguyệt giải thích: "Vừa rồi tôi đã nói chuyện với mẹ. Mẹ tôi hỏi tôi khi nào tôi sẽ quay lại, tôi nói ngày là 20... À, anh tự mình xem đi."
Bạch Nguyệt đưa điện thoại cho Triệu Dật, Triệu Dật nhìn thấy trên màn hình là Bạch Nguyệt đang trò chuyện với mẹ cô ấy.
Mẹ của Bạch Nguyệt hỏi cô ấy khi nào sẽ quay lại. Bạch Nguyệt nói sẽ về vào ngày 20. Mẹ của Bạch Nguyệt nói rằng ngày nghỉ là vào ngày 18, tại sao cô ấy không đi? Bạch Nguyệt nói rằng cô ấy muốn đi cùng bạn trai của mình, nhưng mẹ của Bạch Nguyệt không tin điều đó.
Bạch Nguyệt đã giải thích vài câu nhưng mẹ của Bạch Nguyệt vẫn không tin, Hơn nữa còn yêu cầu Bạch Nguyệt gửi ảnh của hai người.
Nếu Triệu Dật đã đồng ý giúp cô đóng giả bạn trai, điều này không thành vấn đề, hắn lập tức cười nói: "Được! Cô muốn như thế nào, tôi sẽ hợp tác với cô!"
Bạch Nguyệt đi tới nói: "Chụp vài tấm ảnh chung trước, tôi gửi cho bà ấy để bà xem trước. Nếu không thì bà ấy sẽ bảo tôi phải trở về ngay lập tức.”
Triệu Dật gật đầu: "Được, chụp thế nào đây?"
Bạch Nguyệt nhìn chung quanh: "Trên ghế salon chụp hai tấm, sau đó đi ra ngoài chụp hai tấm. Nếu muốn đóng giả vậy thì phải trông cho thật một chút."
Triệu Dật mỉm cười và nói: "Được, tất cả đều nghe theo cô."
Bạch Nguyệt đi tới bên cạnh Triệt Dật, tựa đầu vào vai Triệt Dật, giơ điện thoại lên chụp ảnh tự sướng: "Cười lên, nhìn máy ảnh này. Ừm, nghiêng đầu lại gần một chút..."
Triệu Dật chỉ đơn giản là đưa tay ra và nắm lấy khuôn mặt của Bạch Nguyệt: "Nào, bấm máy đi."
Mặt của Bạch Nguyệt bị nhéo hơi phình ra, mặc dù cô ấy trông không được xinh đẹp nữa, nhưng cảm giác hai người rất thân mật.
Bạch Nguyệt vội vàng chụp vài tấm ảnh, sau đó xem xét ảnh chụp, hài lòng gật đầu: "Ừm, tấm này không tồi, lát nữa tôi ra ban công chụp hai tấm ảnh từ phía sau, còn phải nhờ Thiến Thiến giúp đỡ."
Ngay khi Diệp Thiến rửa bát đĩa đi ra, Bạch Nguyệt đã đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Thiến Thiến, giúp chúng mình chụp hai bức ảnh trên ban công đi, mình đang phải lừa mẹ mình đây."
"Được thôi!"
Diệp Thiến lấy điện thoại di động của Bạch Nguyệt và đi đến ban công lớn bên ngoài.
Triệu Dật đứng trên mép ban công, Bạch Nguyệt cũng đi tới bên cạnh Triệu Dật, đối mặt với Diệp Thiến.
Diệp Thiến ra hiệu hai lần, sau đó đặt máy ảnh xuống: "Các cậu nhìn không giống như một đôi, mà giống như đi xem mắt vậy trông thật là căng thẳng."
Triệt Dật nhìn chiếc ghế mây bên cạnh, đi tới ngồi xuống: "Cô có thể dựa vào phía sau vai tôi nha."
Bạch Nguyệt đứng sau lưng Triệu Dật, một tay đỡ vai Triệu Dật và áp đầu vào đầu Triệu Dật: "Có được không..."