Diệp Thiến ừ một tiếng: "Em cũng là nữ sinh. Em hiểu loại chuyện này đối với nữ sinh có ảnh hưởng thế nào, cái cảm giác bực bội, khó chịu đến muốn chết kia là thế nào. Anh coi như là giúp em, giúp cậu ấy một lần đi!”
Triệu Dật cười nói: "Giúp đỡ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này cũng có chút nhạy cảm. Hơn nữa sắp đến Tết Nguyên Đán."
Diệp Thiến thấp giọng nói: "Nơi này cách Thịnh Khẩu chỉ có 150 km. Nếu như lái xe đi, ước chừng chỉ mất hai giờ đồng hồ, không phải anh sắp nghỉ lễ sao? Còn có một ít thời gian trước Tết Nguyên Đán, anh có thể đi với cô ấy một hoặc hai ngày. Sau đó nếu công ty có vấn đề gì thì anh có thể rời đi sớm."
Triệu Dật cười nói: "Em đã sắp xếp đâu ra đấy rồi nhỉ."
Diệp Thiến nắm lấy cánh tay Triệt Dật lắc lắc: "Anh giúp cậu ấy một chút đi mà."
Triệt Dật cười nói: "Anh cùng cô ấy đi đến nhà cô ấy. Chỉ có hai người, em cũng không sợ bọn anh xảy ra chuyện gì đó sao. Dù sao Bạch Nguyệt cũng là một đại mỹ nhân..."
Diệp Thiến mím môi cười: "Em tin tưởng anh."
Triệu Dật nghiêng người lại gần và cười nói: "Em có thực sự tin anh không?"
Diệp Thiến lại gật đầu: "Vâng, em tin tưởng anh.”
Triệu Dật cười nói: "Được, chỉ cần em tin tưởng. Anh chắc chắn sẽ đưa người an toàn, hoàn thành nhiệm vụ một cách thỏa đáng, sau đó an toàn rút lui."
Diệp Thiến hai mắt sáng lên: "Vậy là anh đồng ý giúp?"
Triệu Dật đưa tay ra và nắm lấy khuôn mặt của Diệp Thiến: "Bạn gái của anh xinh đẹp, dịu dàng lại tốt bụng. Anh đành phải vui vẻ làm kẻ ngốc. Sao anh có thể từ chối yêu cầu của em đây chứ..."
Mặt Diệp Thiến lập tức đỏ bừng, quay đầu nhìn lại, Bạch Nguyệt không có ở trong phòng khách, vì vậy cô đã kiễng chân chủ động hôn Triệt Dật một cái.
"Cảm ơn anh."
Triệu Dật cười nói: "Tại sao em phải khách khí với anh thế? Giúp cô ấy chỉ là vấn đề đơn giản. Chỉ vì mối quan hệ của cô ấy với em khá nhạy cảm nên anh phải hỏi thêm một câu. Anh sợ gây ra hiểu lầm."
Diệp Thiến ừ một tiếng: "Chuyện này là em nhờ anh giúp em, nhất định không có việc gì, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều."
Triệu Dật gật đầu: "Được, khi nào thì em được nghỉ?"
"Ngày 18 tháng 1, chỉ còn mấy ngày nữa."
Triệu Dật tính toán thời gian: "Có lẽ sẽ trễ hơn em hai ngày, ngày 21 mới là ngày nghỉ, cô ấy sẽ phải đợi anh vài ngày đấy."
Diệp Thiến cười nói: "Chỉ cần cậu ấy có thể mang về một người bạn trai, nhà cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không phản đối."
Triệu Dật đã tính toán, vào ngày 21 thì Tần Băng Lạc có lẽ đã phải rời đi trước đó. Vì vậy chắc hắn cũng có đủ thời gian.
Bây giờ hắn không cần phải vội vã về nhà sau kỳ nghỉ đông. Hắn sẽ đến Thịnh Khẩu trước để giúp Bạch Nguyệt giải quyết chuyện này rồi sau đó trở về nhà.
Liễu Vu Phi cũng sẽ trở về Thiên Phủ vào dịp Tết Nguyên đán. Nhưng Tô Nhã hiện vẫn đang ở đây, có lẽ cô ấy sẽ không về Thiên Phủ trước mà sẽ cùng với Tô Nhã cùng về. Hẳn là sẽ không cần ngồi xe của mình.
"Được, vậy thì anh không có vấn đề gì."
Triệu Dật đồng ý, sau đó hỏi: "Còn em. Em định khi nào quay lại?"
Diệp Thiến cười nói: "Ngày 18 em sẽ trở về nhà, tiếp đó thì ở bên cạnh cha mẹ, dành nhiều thời gian cho họ hơn.”
Triệu Dật cười nói: "Không đi cùng anh sao."
Diệp Thiến vỗ nhẹ Triệu Dật: "Thật buồn cười! Bây giờ không phải em đang ở với anh sao?"
Triệu Dật đưa tay ra và nắm lấy khuôn mặt của Diệp Thiến, cười nói: "Được, chúng ta vào đi, anh đoán là trái tim nhỏ của Bạch Nguyệt hiện giờ đang lên xuống thất thường."
Diệp Thiến mím môi cười nhẹ.
Khi hai người trở lại phòng khách, Bạch Nguyệt chạy ra khỏi nhà bếp với một cái xẻng trong tay, nhìn Diệp Thiến và Triệu Dật đầy mong đợi.
"Thiến Thiến, có được không?"
Mặc dù Triệu Dật là người phụ trách, nhưng Bạch Nguyệt biết rằng việc này có thành công hay không phụ thuộc vào thái độ của Diệp Thiến.
Rốt cuộc, Triệu Dật là bạn trai của Diệp Thiến. Còn cô ấy mới là bạn của mình.
Bạch Nguyệt tin rằng Triệu Dật sẵn sàng giúp đỡ, nhưng loại chuyện này dù sao cũng rất nhạy cảm, đúng không?
"Được rồi! Triệu tiên sinh đã đồng ý rồi nha. Nhưng mà cậu phải chờ anh ấy mấy ngày, trường anh ấy nghỉ học muộn hơn trường chúng ta!"
"Woa, vạn tuế! Thiến Thiến! Cậu là tuyệt nhất!"
Bạch Nguyệt lập tức ôm lấy Diệp Thiến, kích động nhảy lên. Gương mặt tràn đầy phấn khích.
Diệp Thiến nhìn chằm chằm vào cái xẻng trong tay Bạch Nguyệt và kêu lên: "Xẻng, xẻng, dầu không nè!"
Bạch Nguyệt lấy lại tinh thần, vội vàng lui về phía sau một bước, cười tủm tỉm nói: "Là do mình vui quá!"
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn về phía Triệt Dật, cười ngọt ngào nói: "Cám ơn Triệu tiên sinh. Trên đường gặp chuyện bất bình đã ra tay tương trợ. Ngài thật là tốt!"
Triệt Dật cười nói: "Tôi biết tôi tốt rồi! Cho nên bữa ăn ngày hôm nay tôi sẽ rất lưu ý. Nếu ăn không ngon tôi có thể trở mặt bất cứ lúc nào!"
Bạch Nguyệt nở một nụ cười và nói: "Đừng lo lắng, tôi đảm bảo rằng ngài sẽ hài lòng, Triệu đại gia!"
Bạch Nguyệt trở lại phòng bếp tiếp tục nấu nướng. Diệp Thiến cũng đi hỗ trợ. Triệt Dật không đi theo tham gia cuộc vui, mà lựa chọn đi dạo một vòng trong nhà.